Tô Hi nhìn theo bóng hắn cưỡi ngựa đi xa, sau đó xoay người đi về Vân Tân Trai với nha hoàn.
Hai người thành thân chưa đến một tháng đã phải chia ly, trong lòng Tô Hi cũng có hơi không nỡ. Trong cái sân lớn như vậy giờ chỉ còn mình nàng trái lại khiến nàng không quen lắm. Nhưng cũng có cái tốt, đó là về sau nàng có thể ngủ ngon rồi. Từ khi thành thân với Vệ Phong, nàng rất hiếm khi có một giấc ngủ ngon, bởi vậy đã lãng phí rất nhiều thời gian luyện múa và luyện đàn.
Một ngày sau khi Vệ Phong đi, Tô Hi không cần phải đến Ký An Đường thỉnh an nên ngủ một mạch mặt trời lên cao mới rời giường.
Sau khi thức dậy, điều đầu tiên nàng làm là tập luyện nửa canh giờ, sau đó lau đàn Lục Ỷ của mình, ăn sáng xong nàng lại đi đến vườn hoa phía sau tưới nước. Buổi chiều ở thư phòng đọc sách, luyện chữ, chẳng mấy chốc đã hết ngày. Buổi tối nàng rửa mặt xong nằm trên giường, lần đầu tiên cảm thấy chiếc giường này quá rộng, không gối đầu lên tay Vệ Phong khiến nàng cực kỳ lạ lẫm.
Không biết bây giờ hắn đi đến đâu rồi? Lạc Châu cách kinh thành không xa, chắc là cỡ bốn năm ngày là có thể đến nơi phải không?
Mấy ngày tiếp theo, về cơ bản vẫn giống như ngày đầu tiên. Hạ nhân trong Vân Tân Trai xử lý mọi việc rất ngăn nắp trật tự, không làm phiền đến Tô Hi, nàng cũng không cần quan tâm đến chuyện trong phủ Tấn Vương cũng ngày nào cũng cảm thấy rất thoải mái.
Có một hôm Tô Hi viết thư cho Lữ Huệ Xu hẹn ngày gặp tỷ ấy ở Ngự Hoà Lâu. Hai người đã lâu không gặp nên có rất nhiều chuyện để nói, ngồi ở Ngự Hoà Lâu vài canh giờ mới đến Đa Bảo Trai xem đồ trang sức.
Trong Đa Bảo Trai chỉ có một phụ nhân, mặc chiếc váy mang hương sắc mùa thu, đang lưỡng lự cầm một đôi khuyên tai vàng khảm ngọc.
Tô Hi lơ đãng nhìn sang thì thấy hơi quen mắt, nhìn kỹ lại mới nhận ra, hóa ra là Lục đường tỷ Tô Lăng Vân.
Từ lúc Nhị phòng tách khỏi nhà bọn họ, sau khi trở về Kinh thành Tô Hi chưa từng thấy hai vị đường tỷ kia. Bây giờ Tô Lăng Dung và Tô Lăng Vân đều đã thành thân từ lâu, Tô Lăng Dung lấy Ngô Nhị của phủ Khánh An Hầu, còn Tô Lăng Vân thì lấy Tôn Duệ của phủ Huệ An Hầu.
Tô Hi không cố ý nghe ngóng tình hình của hai người nên không biết hiện tại các nàng ra sao. Hôm nay vừa gặp thì đúng là hơi bất ngờ. Trước khi xuất giá Tô Lăng Vân cũng là một cô nương thanh tú đoan trang, nàng chỉ lớn hơn Tô Hi một tuổi nhưng bây giờ sắc mặt lại vàng vọt hệt như phụ nhân hai mươi mấy tuổi, trên thái dương còn có vài sợi tóc bạc. Nàng ta cầm đôi khuyên tai khảm ngọc bằng vàng đầy do dự, đã muốn mua nhưng lại có hơi khó xử.
Tô Lăng Vân cảm nhận được ánh mắt của Tô Hi, lúc nhìn lại thấy khuôn mặt xinh đẹp, mềm mại như ngọc của Tô Hi thì sắc mặt lập tức trở nên dữ tợn.
Chuyện Cửu cô nương của Tô gia lấy thế tử Vệ Phong của phủ Tấn Vương là điều mà hơn nửa cô nương trong Kinh thành đều biết.
Đã từng có biết bao nhiêu người ái mộ vẻ ngoài và tài năng của Vệ Phong, nhưng ai cũng không ngờ được cuối cùng hắn lại lấy một kẻ vô danh như Tô Hi.
Trước đây vào ngày thành thân của bọn họ, Tô Lăng Vân đứng nhìn từ xa. Nàng ta nhớ tới dáng vẻ cao lớn đĩnh đạc của Vệ Phong rồi lại nghĩ đến phu quân Tôn Duệ, bỗng cảm thấy vô cùng bất bình. Nhưng mối hôn sự này là do chính nàng ta gật đầu, cho dù có hối hận thì người mẹ cả Quách thị kia cũng sẽ không giúp. Hơn nữa Nhị phòng đã tách khỏi Tô phủ, nàng ta không còn mặt mũi đến cầu xin Tô lão thái thái nên chỉ đành một mình ngậm đắng nuốt cay.
Tôn Duệ đã lấy hết tiền tích góp trong nhà ra ngoài nuôi đào kép, hôm nay nàng ta muốn mua đôi khuyên tai mà cũng phải đắn đo hồi lâu.
Tô Lăng Vân nhìn cây trâm, vòng tay và ngọc bội trên người Tô Hi, mỗi cái vừa xinh đẹp vừa quý giá, lại nhìn sắc mặt hồng hào của nàng thì biết nàng sống cực kỳ tốt.
Tô Lăng Vân nhớ lại ngăn tủ đựng đầy đồ trang sức của nàng khi đó. Từ trước đến nay mọi thứ của nàng đều tốt hơn những người khác.
So sánh với những thứ quý giá của nàng, nàng ta lại có vẻ rất nghèo hèn.
Lữ Huệ Xu cũng nhận ra nàng ta, nàng ấy kêu lên: “Ôi, đây không phải là Lục cô nương của Tô gia sao…”
Tô Hi gật đầu, cũng chưa nói gì, nhưng Tô Lăng Vân đã nhanh chóng ném khuyên tai, sau đó xoay người bỏ đi không nói lời nào.
Lữ Huệ Xu nói: “Nàng ta cứ thế mà đi sao?”
Tô Hi cụp mắt, lắc đầu nói: “Muội cũng không biết.”
Ngay từ đầu nàng đã không có chút tình cảm nào với hai vị đường tỷ này nên chẳng quan tâm các nàng ra sao. Tô Hi và Lữ Huệ Xu tự chọn trang sức cho mình sau đó lên xe ngựa về phủ. Trước khi rời đi, Tô Hi liếc qua đôi khuyên tai vàng khảm ngọc bị Tô Lăng Vân ném đi rồi nhanh chóng dời mắt.
*
Ngày hôm sau là ngày Tô Hi đến Ký An Đường thỉnh an.
Sau khi Tô Hi và Tấn Vương phi Viên thị dùng bữa sáng xong, nàng đang định xin phép đi về thì Viên thị gọi nàng lại và nói: “Chờ một lát.”
Nàng xoay người lại, khó hiểu hỏi: “Mẫu thân còn có chuyện gì sao?”
Viên thị bảo Cổ ma ma dẫn hai cô nương có dung mạo thanh tú vào rồi nói: “Hai người này đã ký khế ước bán thân, con đưa các nàng về đi, về sau để họ bên cạnh hầu hạ. Mấy nha hoàn bên người Phong ca nhi đều lớn tuổi rồi, trước sau gì cũng sẽ phải đưa ra ngoài hết, đúng lúc để hai người này bổ sung thêm vào.”
Hai nha hoàn này, một người mặc xiêm y màu xanh lá, một người mặc xiêm y xanh biển, khuôn mặt xinh đẹp, dáng vẻ lả lướt không giống như nha hoàn thông thường. Tô Hi liếc mắt nhìn các nàng, suy nghĩ một lúc và nói: “Vân Tân Trai đã đủ người hầu hạ rồi ạ, mỗi người đều có việc của mình, sợ là không có chỗ cho hai người họ. Đa tạ tấm lòng của mẫu thân, hai người này tạm thời vẫn nên để lại chỗ của ngài đi.”
Viên thị nhìn nàng, “Chỉ có hai người mà con đã không thể sắp xếp được sao? Sau này cả phủ Tấn vương lớn như vậy phải giao cho con, đến lúc đó con sẽ làm thế nào? Nếu chỉ hai người mà con cũng không sắp xếp được thì ta thấy sau này con cũng không cần làm chủ mẫu nữa.” Bà ta nói thêm, “Trưởng bối ban thưởng không thể từ chối. Nữ nhi Tô gia đọc thuộc sách thánh hiền, chẳng lẽ con chưa từng nghe câu này sao?”
Đã lấy cả tên trưởng bối ra, lại lấy đạo lý thánh hiền tới áp chế Tô Hi khiến nàng không nói được lời nào. Nàng im lặng một lúc, quỳ gối nói: “Con dâu biết rồi ạ.”
Hai người kia một người tên là Hội Châu, một người tên là Họa Xuyến. Sau khi trở lại Vân Tân Trai, Tô Hi sắp xếp cho hai người ở trong phòng có mái che đằng sau, chung phòng với hai nha hoàn tam đẳng khác.
Ngân Nhạn vừa bưng trà rót nước cho Tô Hi, vừa nói không ngớt: “Tiểu thư, Tấn Vương phi đây có ý gì vậy? Vân Tân Trai chúng ta không thiếu người, ngài ấy lại nhét thêm hai người vào đây. Nô tỳ thấy dáng vẻ hai ả này lẳng lơ, vừa nhìn đã biết không phải nha hoàn đứng đắn gì.”
Tô Hi im lặng không nói gì. Ngay cả Ngân Nhạn là người sơ ý cũng nhìn ra, sao nàng lại không biết ý định của Viên thị cơ chứ?
Viên thị nói rất rõ ràng, để nàng sắp xếp hai ả này đến hầu hạ cạnh Vệ Phong.
Nàng và Vệ Phong thành thân chưa bao lâu, Viên thị đã không chờ nổi mà muốn nhét người vào Vân Tân Trai rồi.
Có điều Tô Hi không hiểu, nếu Viên thị muốn nhét người vào Vân Tân Trai thì tại sao lại chọn lúc Vệ Phong không có ở đây? Nàng suy nghĩ rồi nói: “Ngân Nhạn tỷ tỷ, mấy ngày này tỷ sắp xếp hai nha hoàn đáng tin trông chừng Hội Châu và Họa Xuyến. Nếu các nàng có động tĩnh gì thì phải báo lại cho ta biết bất kỳ lúc nào.”
Ngân Nhạn gật đầu đáp “Vâng”, lại hỏi: “Tiểu thư, có cần sắp xếp vài chuyện cho các nàng làm không?”
Tuy Tô Hi đã lấy Vệ Phong nhưng mấy đại nha hoàn như Ngân Nhạn vẫn quen gọi nàng là “Tiểu thư”.
Tô Hi nói: “Cho họ làm vài việc không quan trọng là được, đừng để bọn họ vào phòng.”
Vân Tân Trai có ma ma họ Kim chuyên phụ trách quản lý hạ nhân, là một người có quy củ, luôn làm tròn bổn phận. Nghe Tô Hi dặn dò, bà ấy lập tức sắp xếp hai người Hội Châu và Họa Xuyến chăm sóc vườn hoa phía sau. Việc vặt này nói tốt thì tốt mà nói xấu thì xấu. Một khi bồn hoa xảy ra vấn đề gì thì Tô Hi có thể lấy danh nghĩa “Làm việc bất cẩn” để đưa các nàng ra ngoài.
Tô Hi khá hài lòng với sự sắp xếp này của Kim ma ma.
*
Mấy ngày tiếp theo, Hội Châu và Hoạ Xuyến cũng xem như thành thật, chỉ an phận chăm sóc hoa chứ không gây chuyện rắc rối gì.
Ngoài ra Tô Hi nhận được một lá thư do Vệ Phong gửi.
Đây chắc là bức thư hắn viết khi vừa đến Lạc Châu. Hắn kể ngắn gọn về những chuyện trên đường, có lẽ do bận rộn qúa nên cũng không viết nhiều, thay vào đó, hắn gửi kèm một hộp gỗ đàn hương màu đỏ với bức thư. Tô Hi mở ra nhìn thì thấy bên trong chứa đầy đồ địa phương của Lạc Châu. Vệ Phong biết nàng thích đàn và hương liệu nên bên trong không chỉ có sách dạy đàn đã thất truyền mà còn có vài loại hương liệu quý, cùng với vô số ngọc trai và đồ trang sức.
Tô Hi nhìn thư của Vệ Phong, bỗng nhiên lại nhớ hắn.
Thật ra trong nửa tháng này ngày nào nàng cũng nhớ hắn, nhưng không lần nào nhớ da diết như lần này.
Tô Hi ngồi trước bàn lấy bút viết thư hồi âm, giữa chừng nàng do dự một chút, sau đó vẫn nói cho hắn biết chuyện Viên thị đưa hai nha hoàn đến. Lúc viết xong nàng đi ra ngoài sân đưa thư cho Lý Hồng.
Bên phía Ký An Đường.
Tấn Vương phi Viên thị và Nhị gia Vệ Tấn ngồi trên ghế hoa hồng, một nha hoàn mặc xiêm y xanh nhạt quỳ bên dưới, đó chính là Hội Châu.
Vệ Tấn uống một hớp trà, nhìn về phía Hội Châu: “Nghe được khi nào Vệ Phong hồi kinh không?”
Hội Châu cúi đầu nói: “Thế tử phu nhân không cho nô tỳ lại gần nhà chính, nô tỳ và Họa Xuyến chỉ phụ trách chăm sóc hoa, tạm thời không thám thính được tin tức khi nào Thế tử sẽ về Kinh…”
Vệ Tấn nhíu mày, nói: “Không cho các ngươi lại gần thì các ngươi không nghĩ ra cách nào để tiếp cận sao? Ta cho các ngươi thêm mười ngày, nếu vẫn không biết thì các ngươi về Dương Châu hết đi.”
Dương Châu không chỉ là tên địa danh mà còn là nơi chuyên nuôi dưỡng “sấu mã” (1) ở Dương Châu. Những nữ tử ra khỏi nơi đó thì không bao giờ muốn trở về nữa. Hội Châu co rúm người lại, ngước mắt nhìn Vệ Tấn, “Cầu Nhị gia đừng đưa Hội Châu trở về.”
(1) “sấu mã” Dương Châu: Các cô bé xinh xắn từ gia đình nghèo khổ được mua về sạy dỗ ca múa, cầm kì thư hoa, trưởng thành sẽ bị bán cho những người giàu có làm thiếp hoặc bán vào lầu xanh.
Dáng vẻ đáng thương như vậy đúng là yếu đuối động lòng người. Nhưng so với một người khác thì kém xa, Vệ Tấn đột nhiên mất đi hứng thú, phất tay đuổi ả xuống.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Vệ Tấn và Viên thị. Viên thị hỏi: “Tấn ca nhi, con bảo đảm không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?”
Vệ Tấn trầm tư chốc lát vànói: “Con đã sắp xếp mọi việc xong xuôi, chỉ cần biết rõ thời gian Vệ Phong về Kinh, hài nhi đảm bảo sẽ không để cho hắn còn sống trở lại Kinh thành.”
Viên thị vẫn không yên tâm lắm, “Nhưng nếu việc này bị người khác biết là do con làm…”
Vệ Tấn trấn an nói: “Nương cứ yên tâm đi, sau khi chuyện thành thì con sẽ không giữ lại bất kỳ người nào, sẽ không ai biết việc này liên quan đến chúng ta.”
……
Một khắc sau, Vệ Tấn rời khỏi Ký An Đường, trên đường trở về Thụy Tư Cư của Nhị phòng.
Tô Hi vừa đưa thư cho Lý Hồng, đang quay về Vân Tân Trai. Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn màu xanh hoạ tiết vàng, phía dưới phối với một chiếc váy cùng màu hoa văn phượng hoàng kết hợp mẫu đơn, thắt lưng đeo một chiếc chuông bạc hình quả lựu, lúc đi phát ra tiếng ‘leng keng’ theo từng bước chân của nàng, thật trong trẻo dễ nghe. Chỉ thấy nàng nghiêng đầu đang nói chuyện với nha hoàn, mỉm cười dịu dàng, mắt hạnh má đào, giọng nói nhẹ nhàng.
Mặc dù không phải đang nói chuyện với Vệ Tấn nhưng chỉ nghe giọng nói kia thôi cũng có thể khiến hắn vui vẻ thoải mái.
Thụy Tư Cư và Vân Tân Trai cùng hướng, Tô Hi đi đằng trước nên không thấy được Vệ Tấn.
Vệ Tấn từ từ đi phía sau Tô Hi, dõi theo bóng lưng của nàng.
Gã nhìn một lúc rồi ánh mắt dần trở nên sâu thẳm.
Vệ Phong thực sự rất may mắn. Không hiểu lúc hắn ôm lấy thê tử xinh đẹp như vậy vào lòng thì sẽ có cảm giác sung sướng mãn nguyện sau ‘chuyện ấy’ thế nào?