Editor: Mắm Mắm | Beta-er: Ngáo, Song NgưỞ Lạc Dương tình hình lũ lụt rất nghiêm trọng. Sau khi Vệ Phong đến nơi thì không chỉ phải khống chế tình hình lũ lụt mà còn phải gia cố đê điều, chuyển hướng dòng chảy. Trong lúc nhất thời, hắn bận rộn đến mức không thể chạm chân xuống đất, chỉ có đêm khuya khoắt mới có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc.
Ngọn đèn dầu đang cháy trên bàn, Vệ Phong ngả người ra sau, dựa vào chiếc ghế vịn hoa lê màu vàng, xoa ấn đường rồi hỏi: “Nhận được thư hồi âm của phu nhân chưa?”
Thị vệ mặc xiêm y màu xanh nói: “Bẩm thế tử gia, vẫn chưa nhận được thư.”
Người này tên là Thường Cốc, y và Lý Hồng xuất thân từ một sư môn, đều là những thị vệ trung thành tận tâm mà Vệ Phong bồi dưỡng ra.
Đã nhiều ngày rồi, ngày nào Vệ Phong cũng hỏi câu này một lần, dù bận rộn đến đâu cũng không quên đọc thư. Thường Cốc thầm nghĩ, hôm kia Thế tử gia gửi thư, chắc bây giờ mới đến kinh thành, dù phu nhân có viết hồi âm ngay lập tức rồi gửi đến đây cũng là vài ngày sau. Vẻ thiếu kiên nhẫn này ngược lại không giống tác phong thường thấy của Thế tử gia chút nào.
Vệ Phong chợp mắt nghỉ ngơi một lát, cũng không nói gì thêm. Hắn đang định lât xem báo cáo về tình hình lũ lụt ở các nơi thì ngoài phòng có một người mặc áo bào cổ tròn màu vàng nhạt gõ cửa bước vào. Đó là Vương Đệ – tri phủ Lạc Châu.
Mấy ngày nay Vệ Phong ở trong nhà của Vương tri phủ. Vương Đệ vừa nghe nói Vệ Phong tới điều tra các đường sông ven bờ Hoàng Hà thì vô cùng ân cần, lúc này thấy đèn trong phòng hắn vẫn sáng, bèn tươi cười tiến vào và nói: “Thế tử gia, đã trễ thế này mà ngài chưa nghỉ ngơi sao ạ?”
Vệ Phong ngước mắt nhìn ông ta, tiện tay lật sang trang khác, sau đó hỏi thẳng: “Vương tri phủ có chuyện gì sao?”
“Hạ quan sợ Thế tử gia mệt mỏi nên đến xem thử ngài thế nào.” Vương Đệ cười hiền lành, bước về phía trước hai bước để lộ ra một người đằng sau, “Đúng lúc tiểu nữ làm một ít điểm tâm, đêm khuya mà Thế tử gia vẫn phải xử lý công vụ nên chắc lúc này đã đói bụng. Tiểu nữ vốn không giỏi giang gì nhưng làm điểm tâm khá ngon, hay là ngài nếm thử một chút nhé?”
Vương Đệ này nhìn thì bụng phệ như thế nhưng lại sinh ra một nữ nhi rất thanh tú. Phía sau y là một cô nương mặc áo váy màu xanh, dáng người yểu điệu, dung mạo xinh đẹp, cúi đầu thấy tiến về phía trước hai bước, sau đó nàng ta đặt hộp đựng thức ăn trong tay lên bàn, nhỏ nhẹ nói: “Mời Thế tử gia từ từ dùng.”
Vệ Phong nhìn lướt qua hộp thức ăn rồi nhìn cô nương trước mặt, ánh mắt bình thản.
Nữ nhi Vương Thi Ngữ của Vương tri phủ lặng lẽ ngước mắt quan sát Vệ Phong, sau đó xấu hổ cúi đầu. Ban đầu nàng ta vốn cho rằng những người mà Hoàng thượng ủy thác đi làm việc đều là người tóc bạc trắng đã qua tuổi năm mươi, không ngờ Tấn Vương thế tử không chỉ trẻ tuổi tuấn tú, dáng người đĩnh đạc mà còn là người có năng lực xuất chúng. Nghe nói hắn chỉ tới mấy ngày ngắn ngủi mà đã quản lý đường sông Lạc Châu đâu vào đấy. Trái tim thiếu nữ rung động, nàng ta vừa tự ý dâng điểm tâm lên, vừa ngượng ngùng vừa sợ hãi nói: “Thế tử gia không ngại thì nếm thử một chút, đây đều là điểm tâm đặc sản của Lạc Châu. Tài nghệ nấu nướng của tiểu nữ không tốt lắm, mong Thế tử gia chớ ghét bỏ.”
Vệ Phong cầm sách lên lần nữa, hắn ngón trỏ lên khẽ gõ vào mặt bàn, “Mang xuống dưới đi.”
Vương Thi Ngữ giật mình, nhìn hắn: “Thế tử gia…”
Vệ Phong nhàn nhạt nói: “Lúc ta đang đọc sách thì không muốn ai đến quấy rầy.” Những lời này là để nói cho Vương tri phủ phía sau nghe, vẻ mặt hắn lạnh lùng mang theo vẻ chân thật, “Thường Cốc, đưa Vương đại nhân ra ngoài. Lần sau nếu có người tự tiện xông vào thư phòng, ta sẽ hỏi tội của ngươi.”
Thường Cốc đưa tay ra với Vương Đệ và Vương Thi Ngữ, ý chỉ “Mời đi ra ngoài”.
Vương Đệ còn muốn nói điều gì, nhưng thấy ngón cái của Thường Cốc rút ra một đoạn đao đeo bên hông thì y lập tức im lặng, sau đó dẫn nữ nhi Vương Thi Ngữ ngượng ngùng đi ra.
Sau khi hai người kia rời đi, Vệ Phong nhìn hộp đựng thức ăn trên bàn, lạnh nhạt nói: “Vứt đi.”
*
Kể từ khi Tô Hi nhận được lá thư đầu tiên của Vệ Phong thì cứ cách hai ngày lại có một lá thư hắn gửi về nhà.
Tô Hi không biết liệu thư hồi âm của mình có được đưa đến tay Vệ Phong không vì trong thư không thấy hắn nhắc đến chuyện hai nha hoàn kia. Thời tiết ngày càng lạnh hơn, lá cây bạch quả trong sân rơi đầy đất, mặt đất lá vàng óng ánh, nồng nàn ý thu.
Nhẩm tính thời gian thì Vệ Phong đã đi được hơn một tháng rồi.
Tô Hi ở một mình rảnh rỗi đến phát chán, nàng bèn đến hậu viện của phủ Tấn vương đi dạo một vòng. Bên ngoài gió lớn, nàng chỉ đi một lúc mà khuôn mặt nhỏ đã bị gió thổi đến mức hơi trắng. Trên đường trở lại Vân Tân Trai, nàng siết chặt chiếc áo choàng gấm Tô Châu thêu cành hoa mẫu đơn trên người, đang định vào nhà thì thấy hai người đang đứng trên hành lang, một người là Ngân Nhạn, một người là Hội Châu mà trước đó Viên thị đưa tới.
Sắc mặt Ngân Nhạn tức giận, dáng vẻ nghiêm nghị đang khiển trách Hội Châu.
Còn Hội Châu thì……Trên má in hằn một dấu bàn tay rõ ràng, lúc này đang cúi đầu nên không thấy rõ biểu hiện gì.
Ngân Nhạn thấy Tô Hi bước tới thì ngừng một lát rồi gọi “Tiểu thư”.
Tô Hi hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Bây giờ có thể thấy Vệ Phong đã quản lý Vân Tân Trai tốt đến thế nào, cho dù có gây ra chuyện lớn gì thì cũng không ai vây xem, mà đều bận rộn với công việc của mình. Ngân Nhạn lườm Hội Châu một cái và nói: “Lúc tiểu thư vừa mới ra ngoài, tiện nhân này nói là được người sai phải đưa bồn hoa cúc tím mới nở vào trong phòng. Lúc đó nô tỳ không ở đây, là Lũng Xuân để ả đi vào. Nô tỳ nghe nói thì cảm thấy không ổn nên vội vàng vào phòng, vừa vào thì thấy nàng ta đang lục lọi bàn của tiểu thư.”
Trên bàn của Tô Hi chỉ có mấy quyển sách giải trí, không có vật gì quan trọng, tại sao Hội Châu phải lục lọi bàn của nàng?
Nàng nhíu mày hỏi: “Nàng ta đang tìm cái gì?”
Ngân Nhạn đáp: “Nô tỳ mới vừa hỏi nhưng tiện nhân này không chịu nói.”
Tô Hi nhấc váy vào nhà nhìn thử, sách trên bàn bị lục hơi lộn xộn, nhìn không rõ ràng lắm, còn những nơi khác thì không có gì thay đổi. Nàng bảo Ngân Nhạn tạm thời đưa Hội Châu ra ngoài, sau đó gọi nha hoàn đã theo dõi Hội Châu và Hoạ Xuyến mấy ngày nay tới hỏi: “Mấy ngày gần đây các nàng đã làm gì, gặp những ai?”
Nha hoàn thưa: “Bẩm phu nhân, Hội Châu và Hoạ Xuyến mấy ngày nay vẫn làm việc ở vườn hoa, không có gì bất thường.” Nàng ta nói xong, suy nghĩ một lúc lại nói: “Nhưng Hội Châu đã gặp Lưu ma ma gác cổng sau vài lần.”
Tô Hi nghe vậy, bèn lập tức sai Ngân Ly đi hỏi thăm Lưu ma ma gác cổng sau. Không lâu sau nàng đã hỏi thăm được Lưu ma ma là người của Tấn Vương phi Viên thị.
Tô Hi nhanh chóng hiểu ra, Viên thị sắp xếp hai nha hoàn vào Vân Tân Trai không phải để nhét người cho Vệ Phong mà là để thám thính tin tức của Vân Tân Trai.
Nhưng rốt cuộc các nàng muốn thăm dò tin tức gì? Tô Hi không nghĩ ra bèn kêu Ngân Nhạn đi thẩm vấn Hội Châu và Hoạ Xuyến, nhưng hai ả giữ kín như bưng, kiểu gì cũng không chịu nói. Ngân Nhạn cho người đánh các ả hai mươi hèo đến khi hai người ngất đi mà vẫn không hé ra môi nửa lời.
Tô Hi không biết Hội Châu đã nghe được chuyện gì, để ngừa bất trắc tránh ả tiết lộ tin tức, nàng nhốt ả và Hoạ Xuyến vào một căn phòng bên sân kia, ra lệnh ai cũng không được phép đến thăm, lại càng không được để họ ra ngoài. Sau mấy ngày, cũng coi như trời yên biển lặng.
*
Bên phía Ký An Đường lại có người sốt ruột đến tức giận.
Trước khi đi Vệ Phong đã sắp xếp trong ngoài Vân Tân Trai kín kẽ đến mức ngay cả một con muỗi cũng không bay vào được. Trước đây Viên thị cứng rắn mới có thể nhét Hội Châu và Hoạ Xuyến cho Tô Hi, bây giờ hai người này đã bị Tô Hi nhốt lại, không nói đến chuyện bọn ả có thấy thư của Vệ Phong gửi không, cho dù thấy được thì cũng không truyền lời được, mà người bên ngoài cũng không vào được. Vệ Tấn đợi bốn năm ngày vẫn không có tin tức, gã thấy ngày Vệ Phong về Kinh sắp đến rồi, trong cơn tức giận bèn ném mạnh chén trà đậy nắp (1) màu mực trên bàn bát tiên xuống đất.
“Phế vật!” Hắn nói.
Viên thị đuổi hết nha hoàn trong phòng ra ngoài, lạnh lùng nói: “Thật không ngờ nha đầu kia cũng thông minh đấy.”
Vệ Tấn siết chặt tay vịn.
Viên thị suy tư chốc lát rồi nói: “Hay là để ta tự mình đến Vân Tân Trai đưa người ra ngoài.”
Vệ Tấn lắc đầu nói: “Trước đây nương đưa bọn ả vào Vân Tân Trai, bây giờ lại đi đòi người, chắc chắn sẽ khiến bên kia nghi ngờ.”
Viên thị hỏi: “Vậy con định làm thế nào? Nương nghe Vương gia nói là vài ngày nữa Vệ Phong sẽ về Kinh.”
Sắc mặt Vệ Tấn nặng nề, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cùng lắm thì con sẽ sắp xếp thêm ít người mai phục trên đường hắn về kinh, con không tin lần này không lấy được mạng hắn.”
Hai người đang nói chuyện trong phòng, lại không biết có một người đã đứng ngoài cửa từ bao giờ.
Vệ Ương tới để thỉnh an Viên thị, thấy bên ngoài Ký An Đường không một bóng người, cũng không thấy nha hoàn đâu, bèn tò mò rón rén đi tới cạnh cửa, muốn nghe xem người ở bên trong nói gì, nhưng không ngờ lại nghe thấy cuộc trò chuyện này. Cả người y cứng ngắc, y nghe thấy Vệ Tấn ở bên trong đang chào tạm biệt mẫu thân thì vội vàng quay người lặng lẽ rời khỏi nơi này.
Vệ Ương đi rất gấp gáp, dường như sợ bị người phía sau phát hiện ra.
Y vội vội vàng vàng trở lại viện của mình, bên tai vẫn còn quanh quẩn cuộc trò chuyện của mẫu thân và Nhị ca. Y hoàn toàn sợ hãi, mẫu thân và Nhị ca muốn lấy mạng của Đại ca ư? Tuy Đại ca là do tiên Vương phi Tiết thị sinh, không thân thiết với họ nhưng Vệ Ương vẫn rất kính trọng vị Đại ca Vệ Phong này. Y vẫn cho rằng mẫu thân chỉ đối xử lạnh nhạt với Đại ca mà thôi, bây giờ nghe thấy cuộc đối thoại kia khiến y khó có thể tiếp nhận được.
Vệ Ương hoảng sợ nên đụng phải góc bàn, “ầm” một tiếng khiến y dần tỉnh táo lại.
Nha hoàn lo lắng hỏi: “Tam gia, ngài sao vậy...”
Vệ Ương vẫy tay và nói: “Đi ra ngoài, các ngươi đều ra ngoài hết đi.”
Lúc này đầu óc y rất loạn, không biết nên làm thế nào cho đúng. Vệ Ương ngồi trên ghế Bát Tiên suy nghĩ một lúc, vì sao mẫu thân và Nhị ca phải gây bất lợi cho Đại ca Vệ Phong? Chẳng lẽ là do ngôi vị Thế tử của huynh ấy? Lòng y lạnh ngắt, y biết mình đã đoán được tám chín phần rồi.
Không có Đại ca, Nhị ca là đích tưởng (2), ngôi vị Thế tử tất nhiên sẽ là của huynh ấy.
(2) Đích trưởng là chỉ người con trai do chính thất sinh ra, đồng thời là con trai lớn tuổi nhất trong nhà (theo Wikipedia).
Vệ Ương siết chặt tay vịn, trong lòng loạn cào cào. Chuyện này Viên thị chưa bao giờ nói với y, có lẽ nghĩ y còn nhỏ, qua năm mới tròn mười sáu nên có nói thì y cũng không hiểu. Y ngồi một mình trong phòng vài canh giờ, cho dù là nha hoàn bước vào gọi y dùng bữa mà y cũng thờ ơ.
*
Tô Hi sợ lạnh, đã đặt chậu than trong phòng đốt từ lâu. Sau khi thời tiết chuyển từ thu sang đông, trời càng ngày càng lạnh hơn. Bây giờ nàng cũng lười ra ngoài, hàng ngày đều ôm lò sưởi ngồi trên chiếc giường bên cạnh cửa sổ ngủ thiếp đi. Nàng đếm ngón tay, từ hôm đó đến ngày Vệ Phong về kinh, chớp mắt một cái mà hắn đã đi được gần hai tháng rồi. Không biết lúc này hắn đã đến đâu rồi? Việc quản lý đường sông ở Lạc Châu ra sao?
Lúc đầu Tô Hi cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, một ngày trôi qua thật khó khăn. Sau này nàng dần quen, hôm kia nàng nhận được thư từ Vệ Phong nói rằng sắp về kinh thì cực kỳ kinh ngạc, sao hắn trở lại nhanh nhanh như vậy? Nàng uể oải ngáp một cái, có lẽ mùa đông tới nên mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy buồn ngủ, dường như ngủ bao lâu cũng không tỉnh được.
Khi Tô Hi đang buồn ngủ thì Lũng Xuân từ bên ngoài bước vào và nói: “Thế tử phi, Tam gia đang ở bên ngoài muốn gặp ngài.”
Đầu óc Tô Hi ngây ra, một lúc mới nhớ tới Tam gia là Tam gia của Vệ gia – Vệ Ương,”Tại sao y muốn gặp ta?”
Lũng Xuân chắp hai tay nói: “Tam gia nói ngài ấy có chuyện muốn nói với Thế tử phi.”
Tô Hi và Vệ tam gia Vệ Ương hiếm khi qua lại, thường ngày gặp trong phủ cũng chỉ chào hỏi vài câu, y muốn nói chuyện gì với nàng? Nàng suy nghĩ một lúc rồi khoác chiếc áo choàng, đi giày thêu vào bước ra ngoài cửa. Vệ Ương đứng ngay ngắn bên ngoài, y mặc một bộ cẩm bào màu xanh sẫm, cau mày nghiêm túc, vẻ mặt có hơi lo lắng.
Vừa tới trước mặt, chưa đợi Tô Hi mở miệng, Vệ Ương đã nói: “Đại tẩu, tẩu có thể đến gần đây nói chuyện không?”
Tô Hi nhìn y, suy nghĩ chốc lát rồi nói: “Tam thúc có lời gì thì nói ở đây đi.”
Vệ Ương mím chặt môi, khó xử nhìn về phía nha hoàn bên cạnh Tô Hi.
Tô Hi thấy bọn họ đang đứng trước cửa Vân Tân Trai, chắc Vệ Ương cũng không dám làm gì, vì thế kêu mấy người Ngân Nhạn lui về phía sau vài bước. Nàng nhìn Vệ Ương, “Bây giờ Tam thúc có thể nói chưa?”
Việc này Vệ Ương đã suy nghĩ mấy ngày, chẳng biết có nên nói cho Tô Hi biết không. Nếu nói thì y có lỗi có mẫu thân và Nhị ca, y sẽ là kẻ bất hiếu bất nghĩa; nhưng nếu không nói, vậy y lại có lỗi với lương tâm bản thân. Y xoắn xuýt ba ngày, rốt cuộc vẫn quyết định nói cho Tô Hi chuyện này. “Ngày đó đệ đến Ký An Đường thì nghe nương và Nhị ca đang thương lượng chuyện...”
Hồi lâu sau khi Tô Hi nghe Vệ Ương nói xong thì trợn tròn hai mắt không thể tin được.
Vệ Ương nói: “Nếu đại tẩu có thể liên lạc với đại ca thì hãy dặn huynh ấy trên đường cẩn thận chút. Nếu không có việc gì thì tốt, nhưng nếu là thật...” Y dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đệ chỉ xin đại tẩu một việc, sau này đừng nói với ai biết là do đệ nói cho tỷ, đệ không muốn để nương và nhị ca biết đệ mật báo.”
Tô Hi đã không quan tâm đến những lời phía sau, chỉ yên lặng nhìn y, “Điều đệ nói là thật?”
Vệ Ương gật đầu, “Hoàn toàn chính xác.”
Chờ sau khi tiêu hóa xong chuyện này, cuối cùng Tô Hi cũng hiểu rõ mọi chuyện. Hóa ra Viên thị sắp xếp hai người bên người vào là vì để làm tai mắt cho bọn họ, chứ không phải đưa thông phòng cho Vệ Phong. Về việc ngày ấy Hội Châu muốn tìm thứ gì, chắc hẳn là thư của Vệ Phong. Nhưng Hội Châu không biết, sau khi nàng đọc thư sẽ không để trên bàn mà để ở ngăn kéo bên cạnh tủ, khóa nó trong hộp gỗ.
Lúc này, nàng vừa nghe nói Vệ Tấn sẽ gây bất lợi trên đường với Vệ Phong thì trái tim lập tức đập dồn dập, không còn sức phản ứng lại Vệ Ương nữa mà nhấc váy lên muốn đến sân trước tìm Lý Hồng.
Vân Tân Trai cách sân trước không xa, đi qua một đoạn hành lang, ra cửa thùy hoa, lại đi thêm một đoạn là đến. Tô Hi mới vừa ra khỏi cửa thùy hoa, đi trên con đường nhỏ lát đá cuội đến sân trước thì bắt gặp Vệ Tấn mặc cẩm bào tím đang đi tới.
Tô Hi đột nhiên dừng bước, môi hồng khẽ mím lại, nhìn hắn không chớp mắt.
Vệ Tấn đi về phía nàng, cuối cùng dừng lại trước mặt nàng và hỏi: “Đại tẩu đi đâu mà vội vàng thế?”
(1) chén trà đậy nắp
(2) Cửa thuỳ hoa