Editor: Song Ngư || Beta-er: Ngáo
Từ chùa Minh Giác trở về không bao lâu thì người của phủ Tấn Vương liền tới Tô phu bàn bạc chuyện thành thân.
Lần này là đích thân Tấn Vương phi Viên thị tới. Tuy Viên thị có ngầm phê bình kín đáo với cuộc hôn nhân này, nhưng dù sao cũng là do Hoàng Thượng ban hôn nên bà ta cũng không tiện làm mất mặt Hoàng Thượng, vì vậy lần này đến vẫn tươi cười, nói chung cũng trò chuyện rất vui vẻ.
Do đến mùng 9 tháng 8 mới hết ba năm chịu tang lão thái gia nên hai nhà xem lại bát tự của Tô Hi và Vệ Phong. Ân thị muốn Tô Hi ở lâu thêm một thời gian, nhưng phủ Tấn Vương thì lại muốn sớm thành thân, cuối cùng hai nhà bàn bạc thì quyết định tổ chức vào ngày 6 tháng 10.
Mùng 6 tháng 10 là ngày tốt để thành thân, hợp động thổ, là một ngày rất tốt.
Chờ sau khi tiễn người của phủ Tấn Vương đi thì Ân thị mới hối hận, nói: “Mùng 6 tháng 10 có phải gấp gáp quá rồi không? Chỉ có 3 tháng, của hồi môn của Ấu Ấu còn không kịp chuẩn bị nữa.”
Đại lão gia Tô Chấn nhẹ nhàng cầm tay bà, trấn an: “Nàng không nghe Tấn Vương phi nói sao? Năm nay Tấn Vương thế tử đã 22 tuổi rồi, sốt ruột cũng có phải thôi.”
Ân thị thở dài một hơi, nói: “Nhưng Ấu Ấu của chúng ta mới cập kê thôi mà.” Bà vốn còn định để nữ nhi ở lâu thêm hai năm. Dù gì nữ nhi là áo bông nhỉ tri kỷ của mẫu thân mà, nghĩ đến áo bông nhỏ của bà sau này phải chăm sóc người khác thì bà không nói nên lời.
Từ sau khi quyết định ngày thành thân thì Tô Hi không cần phải đến học đường đọc sách nữa, ngày nào cũng đi theo Ân thị học tính toán và chăm lo một vài việc vặt vãnh. Đầu óc của Tô Hi lanh lợi, cộng thêm ở học đường cũng có học tính toán nên nắm bắt rất nhanh. Ân thị đưa sổ sách 6 tháng cuối năm ngoái cho nàng xem, nàng trở về chỉ xem trong một đêm là có thể xem ra được vài ba chỗ có vấn đề, hơn nữa còn có thể suy một ra ba.
Ân thị rất hài lòng gật đầu. Bên ngoài Tô gia cũng có thôn trang của cửa hàng riêng, Tô Hi học hơn một tháng, Ân thị thấy nàng xử lý sổ sách trong phủ cũng khá được nên bắt đầu chỉ nàng cách quản lý sổ sách của thôn trang và cửa hàng bên ngoài.
Thật ra Tô Hi học những thứ đó cũng chẳng có ích là bao, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn là không cần học. Dù sao bây giờ phủ Tấn Vương là do Tấn Vương phi quản lý việc nội trợ, sau khi nàng gả đến thì cũng không có chỗ mà trổ tài, nhiều nhất cũng chỉ là giúp đỡ mà thôi. Có điều khoảng thời gian này nàng cũng rảnh rỗi, nên xem như là giết thời gian vậy.
Ngoại trừ quản lý sổ sách bên ngoài, Tô Hi còn phải bận bịu thêu của hồi môn. Mấy thứ như chăn mền và khăn trải giường thì nàng không cần thêu, nàng chỉ cần thêu khăn trùm đầu màu vàng và khăn che mặt là được. Nhưng mà Tô Hi không giỏi thêu sống lắm, nếu kêu nàng thêu thì nàng không biết sẽ thêu đến ngày tháng năm nào nữa mà Ân thị còn bắt nàng thêu một đoá hoa sen liền cánh trên khăn trùm đầu nữa chứ. Nhưng thật ra Tô Hi cũng thêu rất nghiêm túc, còn nghiêm túc hơn cả khi thêu túi tiền cho Vệ Phong ngày trước.
Tới tháng năm, Ân thị mời người của Tú Xuân Cư đến đo kích cỡ cho nàng, chuẩn bị may đồ cưới. Bà tử đo kích cỡ rất thích nói chuyện, đo xong phần cánh tay rồi phần eo cho Tô Hi, lúc đo vòng ngực và vòng mông thì cười tủm tỉm nói: “Cô nương đúng là xinh đẹp, tương lai nhất định là nhiều con nhiều phúc.”
Tô Hi không biết bà ấy đang nói là “xinh đẹp” hay là “vểnh lên” nữa, nhưng vừa nghe đến chỗ sinh con thì không khỏi đỏ ửng mặt.
(1) ‘Tiếu’ và ‘Kiều’ có phiên âm giống nhau là “qiào”, ‘Tiếu’ có nghĩa là xinh đẹp, còn ‘Kiều’ có nghĩa là vểnh, cong lên.
Sau khi đo kích cỡ xong thì Tô Hi cởi giày thêu ra, bà tử lại đưa cho nàng kiểu mẫu giày rồi mới rời đi.
Chờ sau khi Ân thị cũng rời khỏi thì Tô Hi mới nhớ tới lời của bà tử nói, bèn vội chạy đến bàn trang điểm trước nội thất mà soi gương. Nàng nhìn cô nương mặc áo sam mỏng màu hồng nhạt, bộ ngực căng tròn, vòng eo bởi vì động tác đè ép của nàng mà nhìn rất nhỏ, ừm……..Cặp mông hình như cũng vểnh cao. Sao ánh mắt của bà tử kia nhìn nàng mờ ám vậy chứ? Chẳng lẽ do nàng chăm sóc tốt sao?
Tô Hi vừa nhớ tới phải sinh con cho Vệ Phong thì lập tức cảm thấy thẹn thùng.
Nàng mới không thèm sinh con cho hắn đâu. Tô Hi nhìn cô nương trong gương rồi làm mặt quỷ, nghe bảo sinh con đau lắm.
Tuy là nói như thé, nhưng trong lòng nàng rõ ràng. Đã thành thân rồi thì đây là chuyện không tránh được. Huống hồ với cái tính tình ngang ngược mạnh mẽ của hắn, sao nàng địch lại nổi chứ?
*
Thời tiết càng ngày càng nóng, chớp mắt một cái đã vào hè, cách ngày thành thân của Tô Hi và Vệ Phong ngày càng gần.
Vệ Phong có kêu Ngân Nhạn truyền thư cho Tô Hi vài lần, bảo nàng đến Tàng Kinh Các ở chùa Minh Giác gặp mặt. Lúc này nàng mới vỡ lẽ quan hệ giữa Ngân Nhạn và Lý Hồng hình như không bình thường. Bởi vì mỗi lần truyền thư đều là Lý Hồng giao cho Ngân Nhạn. Nàng hất cằm, đôi mắt hạnh liếc nhìn về Ngân Nhạn đang đứng một bên, trên mặt là hàng chữ “Còn không mau thành thật giải thích” sáng rực.
Ngân Nhạn thề thốt phủ nhận: “Tiểu thư trăm ngàn lần đừng hiểu lầm. Nô tỳ chỉ đấu võ thua Lý Hồng thôi, kỹ năng không bằng huynh ấy nên lúc này mới phải đồng ý làm việc giúp huynh ấy thôi.”
Tô Hi chậm chạp “à” một tiếng: “Người đấu võ thua Lý Hồng nên phải bán chủ tử là ta sao……” Nói xong lại liếc nhìn lá thư trên bàn cong, như có điều ám chỉ.
Ngân Nhạn quỳ trên mặt đất, nói: “Tiểu thư bớt giận…….Nô tỳ chỉ là, chỉ là cho rằng tiểu thư và Vệ thế tử………”
Tô Hi cũng không phải thật sự quở trách nàng ấy, chỉ là trong lòng có hơi khó chịu thôi: “Cho dù ta và Đình Chu biểu ca đã đính hôn, nhưng chúng ta còn chưa thành thân đâu. Ngân Nhạn tỷ tỷ truyền mấy lá thư đó cho ta, không phải muốn ta khó xử sao? Ta đọc thư thì cứ phải trăn trở rốt cuộc có nên đi hay không chứ? Nếu đi thì rất có lỗi với nương, nếu không đi lại có lỗi với Đình Chu biểu ca…….”
Lúc này, Ngân Nhạn mới ý thức được sai lầm của mình: “Nô tỳ biết sai rồi, sau này nô tỳ không bao giờ đưa mấy thứ này cho tiểu thư nữa.”
Tô Hi trừ nửa tháng tiền tiêu vặt của Ngân Nhạn, sau đó lại nhìn lá thư Vệ Phong gửi lần nữa, cuối cùng vẫn quyết định không đi.
Chỉ còn mấy tháng thôi, cứ để hắn chờ chút vậy.
Đến tháng bảy tháng tám, khí hậu nóng ẩm, thời tiết nóng gắt khó chịu. Tô Hi nói với Ân thị một tiếng rồi dẫn Tô Bách Vũ đến biệt viện Tây Giao tránh nóng.
Ân thị thấy cũng sắp đến ngày thành thân của Tô Hi rồi mà nha đầu này vẫn là bộ dáng chả hiểu gì hết thì liền gọi Lục thiếu nãi nãi của Tam phòng là Úc Bảo Đồng mang danh là đi dưỡng thai mà cùng đi đến biệt viện. Úc Bảo Đồng mang thai đã được bảy tháng, bụng càng ngày càng tròn.
Trước đó Úc Bảo Đồng đã được Ân thị uỷ thác, sau khi tới biệt viện thì giả vờ dạy Tô Hi một vài việc của nam nữ, vì vậy Tô Hi cũng ngại tới tìm nàng ấy luôn. Hôm nay, sau khi Tô Hi dỗ dành Tô Bách Vũ ngủ xong thì thấy hơi chán, lưỡng lự một lát vẫn đến tìm Úc Bảo Đồng nói chuyện. Nàng nghĩ nếu bây giờ Úc tỷ tỷ còn nói mấy lời mắc cỡ đó thì nàng sẽ đi ngay.
Nhưng mà lần này Úc Bảo Đồng không có sức nói với nàng mấy chuyện đó nữa.
Bởi vì Tô Hi vừa đến cửa sổ thì đã nghe tiếng thở dốc ngắt quãng và nặng nề ở bên trong.
Tô Hi lập tức dừng bước, mới sực nhớ ra khi nãy có một nha hoàn bảo Lục ca Tô Vũ từ nhà đến đây để thăm Úc tỷ tỷ.
Nàng biết Lục ca và Úc tỷ tỷ phu thê ân ái, nhưng mà nàng không nghĩ tới là ân ái đến mức này. Đây…..Đây vẫn là ban ngày đấy! Âm thanh bên trong vẫn đang tiếp tục, càng thêm nặng nề và ái muội khiến tim của Tô Hi đập loạn xạ, hệt như nàng mới là người làm chuyện xấu vậy, sau khi nàng hoàn hồn thì xách váy chạy vội ra ngoài.
Tô Hi chạy về dọc theo con đường khi nãy đến, có lẽ do chột dạ nên nàng cũng không chú ý đằng trước có thêm một người, buồn bực mà đụng đầu vào người đi đến.
Nàng nức nở một tiếng, đang định lùi về sau thì bị người trước mặt nâng cằm lên——
Không biết Vệ Phong đứng đây từ khi nào, xung quanh không có bóng người. Hắn hơi giương mắt, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng: “Chạy gấp gáp vậy, sao mặt của muội lại đỏ như thế?”