(*) Điều nghĩ ngợi thì ở ngoài lời nói, không cần phải nói ra, mà người nghe phải tự hiểu lấy.
Thân mình của Tô Hi hơi cứng lại, không hề giãy giụa nữa, mà yên lặng xuyên thấu qua tấm bình phong nhìn thấy công tử của Khánh An Hầu đẩy cửa đi vào.
Tô Hi sở dĩ nhận ra người này là bởi vì Tứ đường ca Tô Dụ của nhị phòng thường xuyên đi cùng gã, có một đợt tiệc mừng thọ của lão thái gia, gã có ý muốn đi về phía nội trạch cũng may có người hầu trong phủ chặn lại. Từ đó Tô lão thái gia không cho phép Tô Dụ lui tới với người này nữa, nhưng nếu Tô Dụ mà ngoan ngoãn nghe lời thì đã không phải là Tô Dụ.
Hồ bằng cẩu hữu (**).
(**) Hồ bằng cẩu hữu: bạn bè chuyên cùng nhau làm chuyện càn quấy, xấu xa. Bạn thì ít mà bè thì nhiều
Đây là suy nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu của Tô Hi. Nhưng mà nghĩ lại, Nhị công tử của phủ Khánh An Hầu sao lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa thời gian còn trùng hợp như vậy nữa, bản thân nàng vừa vào không bao lâu thì gã liền vào........Tô Hi nhớ tới Thái Phiến nói Tô Lăng Dung ở gian phòng này, lại nhớ tới bộ dáng Thái Phiến ngàn lần dặn dò nói nàng phải đi vào thì không nhịn được mà lạnh buốt cả người, không thể tin được Tô Lăng Dung thế nhưng có thể làm ra loại sự tình này.
Để nàng trai đơn gái chiếc ở chung một phòng với một nam tử khác, làm mất trong sạch của nàng rồi thì đối với Tô Lăng Dung có gì tốt chứ?
Tô Hi và Vệ Phong đứng sau bình phong, bình phong cũng đủ lớn, bốn cánh cửa sơn màu đỏ, cái giá vẽ hỉ thước trên cành cây che hai người kín mít, chỉ cần Nhị công tử phủ Khánh An Hầu kia không đi đến sau bình phong thì sẽ không nhìn thấy hai người.
Nhị công tử Ngô Đạo của phủ Khánh An Hầu mặt đầy ý cười, chà xát hai tay đi vào trong phòng. Trước khi tới thì gã nghe nói trong phòng này có mỹ nhân, mặc dù ai đến thì gã cũng không từ chối nhưng nếu xinh đẹp tí thì càng tốt. Ngô Đạo vén màn thêu đầy màu sắc trên giường lên, giọng nói chậm rãi kéo dài: "Tiểu mỹ nhân à, để Ngô mỗ tới hầu hạ nàng cho tốt nha......."
Trong màn che không có một bóng người.
Động tác của Ngô Đạo dừng một chút, thanh âm đột nhiên im bặt. Gã buông màn xuống nhìn bốn phía xung quanh, trong phòng không có lấy một bóng người, mới vừa rồi đúng là bởi vì không thấy người cho nên gã mới theo bản năng cho rằng người ở trên giường. Ngô Đạo chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục tìm, gã đứng ở trước bốn tấm bình phong lẩm bẩm: "Không phải nói là người ở trong phòng sao? Hay là tên tiểu tử Tô Dụ này gạt ta sao........."
Ngô Đạo đứng ở ngoài bình phong hồi lâu. Tô Hi ngay cả thở cũng không dám, sợ Ngô Đạo phát hiện ra nàng, chứ đừng nghĩ tới Ngô Đạo dùng tay gã mà chạm vào người nàng, ngay cả gã đứng trước mặt thôi mà Tô Hi đã cảm thấy ghê tởm lắm rồi.
Cố tình lúc này Vệ Phong đứng phía sau di chuyển, phát ra một tiếng trầm thấp. Nhân lúc hai người dán vào nhau thật sự gần, thì thanh âm kia phảng phất như ở bên tai của Tô Hi làm nàng sợ tới mức giật cả mình, vội vàng xoay người che miệng của Vệ Phong lại, đôi mắt hạnh mở to tròn ngập nước mắt, tức giận trừng mắt nhìn anh, có ý gì chứ, ai cho hắn lên tiếng chứ?
Bàn tay nhỏ mềm mại không xương đặt lên, còn Vệ Phong thì chỉ lẳng lặng mà nhìn tiểu nha đầu trước mặt, tròng mắt đen sâu kín vẫn không nhúc nhích, qua hồi lâu mới nắm lấy tay nàng, nhưng vẫn không buông tay ra mà dẫn nàng đi ra khỏi phía sau tấm bình phong. Tô Hi không rõ nguyên do, cho đến khi thấy người nằm bên ngoài mới hiểu được vì sao Vệ Phong có thể bình tĩnh như vậy.
Ngô Đạo không biết từ khi nào đã bị người hầu Lý Hồng của Vệ Phong đánh bất tỉnh, trước mắt gã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, bất tỉnh nhân sự.
Tô Hi không tiến lên mà chỉ đứng tại chỗ suy nghĩ trong chốc lát, lại quay đầu hỏi Vệ Phong: "Sao Đình Chu biểu ca lại biết được?"
Sự xuất hiện của Vệ Phong quá trùng hợp, giống như hắn đã sớm biết được tất cả vậy, còn đặc biệt ở chỗ này chờ nàng. Tô Hi đã sớm muốn hỏi nhưng chẳng qua lúc vừa rồi thật sự không thích hợp để hỏi vấn đề này, nên mới nhẫn nhịn đến bây giờ.
Cánh môi Vệ Phong hơi cong, chắc là đang cảm thấy nàng cũng không phải quá ngốc. Hắn nói: "Muội có một người tỷ tỷ tốt lắm."
Ban đầu là Vệ Phong tới đây dùng bữa nhưng lại thấy Nhị công tử phủ Khánh An Hầu lén lút với một nha hoàn. Ít nhiều Vệ Phong cũng có bản lĩnh gặp qua là nhớ, nên hắn nhận ra là nha hoàn bên cạnh Tô Tứ cô nương, hắn nghi ngờ nên kêu Lý Hồng đi tìm hiểu hai người bọn đó đang nói về chuyện gì. Kết quả tự nhiên là nằm ngoài ý muốn của Vệ thế tử, một tỷ tỷ con vợ lẽ thế nhưng lại muốn dùng phương pháp này để làm bẩn trong sạch của muội muội mình, xem ra Tô phủ này cũng không trời quang trăng sáng như nhìn bên ngoài.
Tô Hi nghe Vệ Phong nói xong nhân quả của sự việc thì đôi môi mím chặt thành một đường, khuôn mặt căng ra, không nói một tiếng.
Vệ Phong nhìn bộ dáng này của nàng, cái đầu nho nhỏ, khuôn mặt mềm mại, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu chưa nẩy nở hết, thế mà sao Ngô Đạo lại có thể xuống tay được? Vệ Phong như suy tư gì rồi nói: "Hi biểu muội định làm thế nào?"
Tô Hi suy nghĩ một lát rồi nói: "Muội sẽ nói sự việc này cho nương và tổ mẫu." Để nương và tổ mẫu xử trí người của Nhị phòng, nàng sẽ không nhúng tay vào.
Ban đầu còn tưởng rằng Tô Lăng Dung chán ghét nàng thì chỉ thuộc về mấy trò con nít ba ngày đánh nhẹ bốn ngày mắng nhẹ thôi, không ngờ nàng đã coi thường Tô Lăng Dung rồi, để một tên nam tử mang tiếng đồi bại làm bẩn trong sạch của nàng thì đó chính là muốn nàng cả đời này không xoay người được mà.
Tô Hi lại hỏi ra một câu nghi hoặc: "Ngân Nhạn và Ngân Hạc đâu rồi?"
Vệ Phong nói: "Ta kêu Lý Hồng mời các nàng đến phòng đối diện rồi."
Tô Hi cúi đầu, nửa ngày sau mới nghiêm túc nói: "Đa tạ Đình Chu biểu ca........"
Nàng là thật sự thành ý cảm tạ, nhưng vừa nhấc mắt lên thì lại thấy tay mình bị Vệ Phong nắm, bàn tay của Vệ Phong to rộng thon dài, còn bàn tay mình thì hoàn toàn được hắn bao bọc bên trong. Tô Hi sửng sốt, nhanh chóng kéo tay ra, sắc mặt có hơi không tự nhiên nói: "......Muội về đây."
Trong tay không còn sự mềm mại nữa, sắc mặt Vệ Phong vẫn như thường, không hề hoang mang rối loạn như Tô Hi: "Để ta bảo Lý Hồng đưa muội về."
Tô Hi lắc đầu nói không cần, "Ngân Nhạn và Ngân Hạc sẽ bảo hộ muội về, việc hôm nay phiền toái Đình Chu biểu ca rồi." Nói xong lại nhìn xuống Nhị công tử của phủ Khánh An Hầu nhíu mày, nhưng rất nhanh lại dời tầm mắt đi, cũng không nói gì cả.
"Ấu Ấu." Tiếng nói của Vệ Phong trầm thấp, mang theo một chút ý cười.
Ấu Ấu là nhũ danh của Tô Hi, bố mẹ và hai ca ca đều gọi nàng như vậy, Đường Vãn, Úc Bảo Đồng hay Phó Thiếu Vân cũng vậy, chỉ là không biết vì sao từ trong miệng của Vệ Phong nói ra lại mang tới một cảm giác không giống như người khác.
Giống như gió thổi qua sỏi cát khô ráo, không có cách nào mà làm người ta cảm thấy có hơi bất lực. Tô Hi tự nhận mình và Vệ Phong không thân đến mức độ này, chính là Vệ Phong gọi nàng là "Ấu Ấu" nhưng nàng lại không thể nói ra nửa chữ, chỉ buông thõng hai tay đứng tại chỗ, chậm chạp hỏi: "Đình Chu biểu ca còn chuyện gì sao?"
Vệ Phong nói: "Tóc hơi rối, lát nữa muội kêu nha hoàn chải lại cho muội đi."
Chắc là vừa rồi tránh ở sau bình phong bị rối. Tô Hi đỏ mặt gật đầu, vội vàng nói tạm biệt với Vệ Phong, sau đó dẫn Ngân Nhạn và Ngân Hạc về Tô phủ.
Vừa ra khỏi Nhị môn thì đúng lúc nàng gặp Tô Lăng Dung từ phía đối diện đi đến.
Tô Hi dừng bước chân lại, không tiếng động nhìn Tô Lăng Dung, chờ nàng ta đi đến trước mặt mình.
Tô Lăng Dung ban đầu muốn đến phòng trên thỉnh an lão thái thái, nhưng nhìn thấy Tô Hi thì ngẩn người, không nghĩ tới nàng trở lại sớm như vậy, lại nhìn thấy tóc tai nàng vẫn gọn gàng chỉnh tề, xiêm y sạch sẽ không hề có tí rối loạn nào thì liền đoán được tên Ngô Nhị kia có lẽ không dễ dàng làm được rồi.
Đúng là gặp may. Sắc mặt Tô Lăng Dung âm trầm, đến trước mặt Tô Hi lại treo lên ý cười, nói: "Cửu muội muội, nghe Thái Phiến nói muội đến Phỉ Thuý Lâu tìm tỷ sao. Đúng là không trùng hợp, lúc đó tỷ thấy thân mình đã khá hơn nhiều nên tự mình trở về. Cửu muội muội tìm không thấy tỷ, không gặp phải chuyện gì chứ? Nhưng đúng là cho muội thêm phiền toái rồi."
Ngữ khí của Tô Hi nhàn nhạt: "Không phải Tứ tỷ tỷ ở Lô Tuyết Các sao?"
"Lô Tuyết Các?" Vẻ mặt của Tô Lăng Dung nghi hoặc, nhìn lại Thái Phiến một bên, "Tỷ nhớ ràng là Mộ Vân Các mà, nha đầu ngốc ngươi nói với Cửu muội muội thế nào đó hả?"
Đầu Thái Phiến gần như chôn vào ngực, không dám nhìn vào đôi mắt của Tô Hi, nơm nớp lo sợ nói: "Nô tỳ......Nô tỳ nhớ lầm."
Tô Lăng Dung mắng chửi nàng ta hai câu, lại nói với Tô Hi: "Nếu là nhớ lầm vậy chỉ cần Cửu muội muội không xảy ra chuyện gì là được rồi, Cửu muội muội đừng chấp nhặt với đứa nha đầu ngu ngốc này." Vừa nói vừa nhìn mặt của Tô Hi, phảng phất như muốn từ trên mặt nàng nhìn ra xem cuối cùng có chuyện gì xảy ra không.
Tô Hì cực kỳ không thích ánh mắt đánh giá của Tô Lăng Dung với mình, nàng dời tầm mắt, lời nói như có ẩn ý: "Sao thế được chứ, Tứ tỷ tỷ rất có cách dạy dỗ hạ nhân mà, muội phải nên học tập mới đúng chứ."
Sắc mặt Tô Lăng Dung hơi đổi, nghe ra Tô Hi là ý tại ngôn ngoại.
Tô Hi không muốn nhiều lời với nàng ta, nghiêng người đi về phía Thu Đường Cư của Đại phòng. Ân thị đang ngồi trên ấm sụp lật xem tập thơ của tiền triều, thấy Tô Hi lại đây thì buông sách ra nói: "Sao hôm nay con về trễ vậy, trên đường có chuyện gì làm trì hoãn sao? Khuôn mặt nhỏ sao trắng bệch thế........." Ngày thường Tô Hi từ núi Thanh Thuỷ trở về thì đều trực tiếp tới Thu Đường Cư dùng bữa tối, thường là lúc Mặt trời chưa xuống núi thì nàng đã quay về rồi, hôm nay đến khi Mặt Trời lặn rồi nàng mới quay lại.
Tô Hi ngồ trên ấm sụp, giọng nói thì thầm: "Nương à........."
Ân thị hơi luống cuống, duỗi tay lau nước mắt bên má của nàng, ôn nhu dỗ dành: "Sao lại khóc? Đã xảy ra chuyện gì, nói với nương nào, để nương làm chủ cho con nhé." Vừa nói vừa đau lòng nhẹ nhàng vỗ sau lưng cho Tô Hi.
Tô Hi được Ân thị ôm ấp thì nước mắt nhịn cả đường liền chịu không được nữa lăn xuống. Từ lúc bắt đầu nhìn thấy Nhị công tử Khánh An Hầu thì nàng vẫn luôn lo lắng đề phòng, trong lòng vừa sợ hãi vừa uất ức, càng có nhiều thêm phẫn nộ, nàng tự nhận bản thân chưa từng là qua những việc gì có lỗi với Tô Lăng Dung, nhưng nàng ta lại một lòng muốn hại nàng, nếu là thật để cái loại người như tên Ngô Đạo chạm vào mình thì Tô Hi tình nguyện đâm đầu mà chết cho rồi.
Tô Hi càng khóc càng thương tâm làm Ân thị luống cuống hết tay chân, bà liếc đôi mắt về phía hai người Ngân Nhạn và Ngân Hạc để dò hỏi.
Ngân Nhạn và Ngân Hạc khó mà nói nên chỉ cúi đầu làm bộ không biết.
Một lát sau, Tô Hi cuối cùng cũng khóc xong, đôi mắt sưng cứ như hạch đào vậy, nằm trong lòng Ân thị mà nói hết mọi chuyện xảy ra, ".........Con cho rằng Tứ tỷ tỷ ở trong phòng, nhưng người đi vào lại là Nhị công tử phủ Khánh An Hầu. Nếu không phải Vệ thế tử nghe được bọn họ nói chuyện rồi sớm có chuẩn bị thì nữ Nhi chắc không thể bình an quay về được rồi."
Ân thị nghe xong thì giận tái mặt, nói: "Người của Nhị phòng đúng là vô pháp vô thiên!" Đôi tay gắt gao ôm Tô Hi, thật sự là phẫn nộ, lại vừa may mắn lúc đó có Vệ thế tử ở, bằng không nếu Ấu Ấu xảy ra chuyện gì thì bà thật không dám nghĩ nữa.
Tô Hi hít cái mũi, khóc đến mệt mỏi, chán nản ôm Ân thị không nói chuyện, bởi vì nàng biết mẫu thân sẽ làm chủ cho nàng.
Ân thị đứng lên muốn đến phòng trên tìm lão thái thái, việc này hôm nay chả phải tốt lành gì, không thể bỏ qua được.
Vừa lúc Đại lão gia Tô Chân từ bên ngoài trở về, cả người phong trần mệt mỏi, Ân thị bất chấp không cho ông đi tắm rửa thay quần áo trước mà nói hết sự việc vừa rồi cho ông nghe.
Tô Chấn nhíu mày, nhìn về cô con gái nhỏ khóc đến đỏ con mắt trên ấm sụp, tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng bình tĩnh hơn so với Ân thị: "Chuyện này của Nhị phòng không thể bỏ qua dễ dàng được. Chẳng qua nếu truyền ra ngoài thì đối với thanh danh của Ấu Ấu chúng ta cũng không tốt."
Cho dù là truyền ra Ấu Ấu bị Nhị công tử phủ Khánh An Hầu làm bẩn, hay là Ấu Ấu chung một phòng với Tề Vương thế tử thì đều bất lợi đối với thanh danh của nàng.
Ân thị ý thức được điểm này, càng thêm tức giận người của Nhị phòng: "Vậy chàng nói nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ cứ tha cho Nhị phòng như vậy, để Ấu Ấu phải ngậm bồ hòn trắng trợn như vậy sao?"
Tô Chấn nói: "Tất nhiên là không, nàng để ta nghĩ lại đã."
Tốt nhất là nên có một biện pháp toàn vẹn, có thể kéo Ấu Ấu ra khỏi bên ngoài.
Bên này Tô Chấn và Ân thị đang thương lượng với nhau thì cửa bên kia liền có một người tới. Lúc này sắc trời đã tối, mặc dù có tới thăm hỏi thì cũng không nên chọn lúc này, người gác cổng tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn tiến vào bẩm báo.
Người tới đúng là Nhị công tử Ngô Đạo của phủ Khánh An Hầu. Trong tay Ngô Đạo cầm một chiếc khăn tay thêu tơ vàng hoa văn hình con bướm sặc sỡ, vừa nhìn thì biết đó là đồ của nữ nhân, góc bên trái còn thêu một chữ nhỏ, đúng là chữ "Dung" trong Tô Lăng Dung.