Vệ Đức Âm cũng biết chút chuyện của Tô Lễ và Ân Bồng Bồng. Nghe nói từ khi Tô Bách Vũ được bốn hay năm tuổi, Ân Bồng Bồng đã yêu thầm Tô Lễ, vì y mà từ thiếu nữ đầy tuổi xuân tươi đẹp đến gái lỡ thì hai mươi mấy tuổi. Cô nương nhà Ân các lão không lo không lấy chồng được, hơn nữa bản thân Ân Bồng Bồng cũng có dung mạo xinh xắn, xinh đẹp mỹ miều. Tuy người đến cầu thân không xếp hàng dài mấy dãy phố nhưng cũng rất tấp nập, nhưng cho dù ai đến thì Ân Bồng Bồng cũng không đồng ý khiến Ân các lão và phụ mẫu nàng ấy lo lắng không thôi.
Hôm kia Tô Lễ đến Kế Châu, trên đường gặp thổ phỉ, đúng lúc gặp Ân Bồng Bồng về thăm nhà ngoại. Sau khi nàng nhìn thấy thì không hề do dự chắn một mũi tên cho Tô Lễ và bị thương ở cánh tay, tuy không bị thương nặng nhưng khi trở về Tô Lễ bỗng đến Ân phủ cầu thân.
Vệ Đức Âm còn nghe nói ban đầu Ân Bồng Bồng không chịu lời cầu thân của y. Thật ra Vệ Đức Âm cũng có thể hiểu được Ân Bồng Bồng, ai có thể hi vọng người mình chờ đợi sau mười năm, cuối cùng vì nàng cứu hắn nên hắn mới đồng ý cưới nàng chứ? Đúng là khiến người khác không cam lòng.
Sau đó, không biết Tô Lễ giải quyết thế nào, dù sao cuộc hôn nhân này cũng đã quyết định tổ chức vào ba tháng sau.
Tuy thời gian gấp gáp nhưng người trong Ân phủ rất vui vẻ. Cuối cùng cô nương nhà họ cũng lấy chồng, bọn họ còn mong có thể sớm hơn càng tốt.
Vệ Đức Âm không hứng thú lắm với tình cảm ân oán đời trước, chỉ muốn ra cung tìm Tô Bách Vũ thôi. Nhưng nàng mãi không tìm được lý do nào, Khương ma ma và Quan ma ma cũng trông nàng rất cẩn thận, chỉ ước có thể gắn đôi mắt lên người của nàng luôn.
Lần Vệ Đức Âm gặp lại Tô Bách Vũ đã là ba tháng sau, vào ngày thành thân của Tô Lễ và Ân Bồng Bồng.
Nhẩm tính thì Vệ Đức Âm và Tô Bách Vũ đã gần một năm không gặp.
Hôm nay, Vệ Đức Âm đi theo Hoàng tẩu tẩu Tô Hi quang minh chính đại đi ra ngoài cung, dẫn theo hai đứa cháu trai và một đứa cháu gái. Đến Tô phủ, đội đón dâu cũng vừa mới xuất phát, chưa đón tân nương tử vào phủ, trong phủ giăng đầy đèn kết hoa, vô cùng nhộn nhịp.
Tô Lễ vì vong thê đã giữ mình mười mấy năm, bây giờ cuối cùng cũng chịu đi bước nữa, đây là nỗi lo lắng trong lòng của Ân thị bấy lâu nay, nên hiện giờ bà hết sức vui vẻ.
Tô Hi dẫn ba đứa con đến sảnh chính, Trĩ Ngữ chạy vọt tới trước mặt Ân thị, ngoan ngoãn gọi: “Bà ngoại.”
Vệ Vô Ưu mới vừa tròn bốn tuổi, mặc váy màu hồng nhạt, tóc búi hai nụ hoa tròn hai bên, trên đầu quấn dây xích nhỏ kết ngọc trai màu vàng, nhảy nhót theo sau Trĩ Ngữ, nhỏ nhẹ nói: “Nhị ca, đợi muội với…….Vô Ưu không theo kịp….”
Ân thị bước nhanh ra đón, nhìn thấy ba đứa cháu ngoại bảo bối đến thì nụ cười trên mặt càng tươi hơn.
Vệ Đức Âm không đi theo, nhân lúc Tô Hi và Ân thị đều không chú ý, nàng lặng lẽ lùi về sau, xoay người rời khỏi sảnh chính. Người trong Tô phủ ngày càng nhiều, năm kia mới mở rộng thêm, Vệ Đức Âm chỉ đến khoảng ba đến năm lần nên không quen thuộc lắm, chưa đi xa mà nàng đã chóng hết cả mặt.
Nàng cũng ngại hỏi người khác, sợ người ta nhận ra thân phận của nàng, vì vậy nàng chầm chậm đi dọc theo đường nhỏ lát đá xanh, chắc chắc sẽ không bị lạc được. Lúc nàng đi đến cuối con đường nhỏ, đằng trước là một hành lang nối liền với nhà chính, có tiếng nói chuyện truyền đến từ hành lang giữa hai dãy nhà.
Vệ Đức Âm đi đến theo tiếng nói chuyện đó, chỉ thấy có vài người đứng trên hành lang. Tô Bách Vũ cầm đèn lồng từ trong tay của hạ nhân, giẫm lên thang gỗ rồi treo đèn lồng chữ hỷ lên đấu củng (1).
(1) Đấu củng là một yếu tố cấu trúc độc đáo được cấu tạo từ một bộ các khối gỗ và các tay xà ngắn được cắt gọt sao cho khi chồng lên chúng sẽ đan cài vào nhau để tạo thành một khối thống nhất (nguồn Baidu).
Một năm không gặp, Tô Bách Vũ lại cao thêm một chút, đây cũng là độ tuổi phát triển chiều cao của hắn. Vệ Đức Âm lén so sánh, phát hiện nàng chỉ đứng tới bả vai của hắn, lập tức hơi ỉu xìu, sao nàng không cao lên được nhỉ?
Tô Bách Vũ bên kia đang cúi đầu nói chuyện với hạ nhân: “Lấy giấy cắt tới đây.”
Hạ nhân không hề nhúc nhích, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ. Tô Bách Vũ nhíu mày, cũng ngoái đầu nhìn lại, sau đó bỗng khựng người lại.
Vệ Đức Âm nở nụ cười, vui vẻ bước đến trước mặt hắn: “Bách Vũ ca ca!”
Tô Bách Vũ không nhúc nhích, ngơ ngẩn nhìn nàng. Truyện Nữ Cường
Hôm nay Vệ Đức Âm mặc áo lụa màu xanh nhạt, bên dưới là chiếc váy mã diện màu xanh ngọc, vóc dáng nẩy nở như chồi non mới mọc trên ngọc cây giữa ngày xuân, xanh mướt ướt át, xứng với nụ cười tươi tắn của nàng, trong sắc đỏ ngập tràn khắp sân, nàng như một ngọn cờ độc đáo, đặc biệt bắt mắt. Chỉ mới nửa năm không gặp, tiểu nha đầu ngày xưa đã trở thành đại cô nương trưởng thành khiến người ta không dám nhìn.
Tô Bách Vũ đưa lồng đèn cho hạ nhân, hắn bước đến trước mặt Vệ Đức Âm, “Sao muội lại đến đây?”
Vệ Đức Âm muốn nắm tay hắn, nhưng vì hai người đều đã trưởng thành nên nàng hơi ngại ngùng, đành phải giấu mu bàn tay ra đằng sau, cười hì hì và nói: “Muội nghe nói huynh trở về từ Kế Châu nên nóng lòng muốn đến gặp huynh.” Nàng nói xong đột nhiên khựng lại, nhìn trước nhìn sau khắp người Tô Bách Vũ: “Muội nghe nói trên đường trở về huynh gặp thổ phỉ, Bách Vũ ca ca có bị thương không?”
Nàng bước đến gần, lập tức mang theo một mùi thơm thoang thoảng quanh quẩn nơi chóp mũi của Tô Bách Vũ khiến hắn cứng đờ, lập tức lùi về sau nửa bước: “…..Không sao, ta không sao cả.”
Nét mặt của hắn không thích hợp khiến Vệ Đức Âm tưởng hắn đang nói dối, nên càng bước đến gần hơn, muốn nhìn hắn cho kỹ.
“Thật sự không có chuyện gì chứ? Sao mặt huynh tái vậy…..”
Khuôn mặt xinh xắn gần kề khiến Tô Bách Vũ không chống đỡ nổi, hắn chủ động nắm lấy tay của Vệ Đức Âm, dẫn nàng đi về phía bên kia của hành lang giữa hai dãy nhà, “Ta có quà cho muội, muội có muốn xem thử không?”
Vệ Đức Âm nghe vậy thì vui vẻ, không còn bám riết chuyện hắn có bị thương hay không, “Thật vậy ạ? Bách Vũ Vũ có quà gì cho muội vậy?”
Hai người đi vào viện Mặc Lâm, vào phòng của Tô Bách Vũ. Tô Bách Vũ lấy một hộp tử đàn trên Đa Bảo Các xuống và mở ra, bên trong là một chiếc lược đào. Chiếc lược có hình con cá, trông không có gì đặc biệt, thậm chí là bình thường nhưng nếu cẩn thận nhìn thì sẽ thấy bên trên cây lược được khảm một chữ nhỏ bằng tơ vàng, chính là chữ “Âm” trong Vệ Đức Âm.
Chiếc lược này do đích thân Tô Bách Vũ làm. Vệ Đức Âm sinh ra ở cung đình, bảo bối gì mà chưa từng thấy, nếu tặng châu báu cho nàng thì trái lại không có gì mới mẻ. Đúng lúc hắn dân bản xử làm chiếc lược rất xinh xắn, nên cũng học làm thử.
Vệ Đức Âm nhìn chiếc lược chăm chú một lúc lâu, sau đó mới mỉm cười, nói: “Cảm ơn Bách Vũ ca ca, muội thích lắm.”
Tô Bách Vũ nhìn khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng, trong lòng khẽ động đậy, đang định mở miệng thì tiếng pháo bên ngoài bỗng vang lên. Tiếng sáo thổi và trống nổi lên ngoài cổng, chắc là đã đón tân nương tử về rồi.
Vệ Đức Âm cất chiếc lược vào, đang định ra ngoài nhưng thấy Tô Bách Vũ vẫn đứng im. Nàng nghiêng đầu, tưởng sự bất thường hôm nay của hắn là bởi vì Tô Lễ lấy vợ khác, nàng do dự một lúc mới cẩn thận hỏi: “Bách Vũ ca ca, huynh nhớ nương sao?”
Tô Bách Vũ ngơ ngẩn. Ngay sau đó, tiểu cô nương đối diện nói tiếp: “Nếu huynh đau khổ thì cứ nói với muội, muội sẽ không chê cười huynh đâu.”
Bây giờ Tô Bách Vũ mới biết nàng đã hiểu sai ý của hắn. Hắn yên lặng không nói, thật ra hắn không có cảm giác gì khi phụ thân đi bước nữa, mẫu thân qua đời khi hắn còn quá nhỏ nên hắn gần như không có ấn tượng gì cả. Phụ thân hắn đã giữ mình vì mẫu thân hắn nhiều năm như vậy, bây giờ mới đi bước nữa, hắn cũng không có bất kỳ mâu thuẫn nào.
Hiện giờ hắn dường như càng hiểu phụ thân của mình hơn, nếu người hắn muốn gắn bó cả đời rời đi, cho dù có phải cô đơn cả đời thì hắn cũng chỉ muốn ở như thế mà thôi.
*
Sau khi vào Đông, thời tiết ngày càng rét lạnh. Tuy sức khoẻ của Vệ Đức Âm khá hơn khi còn nhỏ nhưng vẫn không chịu nổi giá rét, vừa vào Đông thì nàng đã bọc cả người kín mít.
Hôm qua vừa mới có một đợt tuyết rơi, hôm nay nàng lập tức khoác thêm một chiếc áo choàng lông thật dày, đội chiếc mũ trùm đầu, trong tay ôm chiếc lò sưởi, trên chân mang đôi ủng da lộn, lạch cạch giẫm lên mặt tuyết. Lúc nàng vào Hoà Thuận Viên định thăm hỏi Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu thì thấy Hàn Tố Mi và Hàn Sâm cũng có mặt.
Trong phòng đốt địa long nên ấm áp hơn bên ngoài nhiều, Vệ Đức Âm vừa vào, bông tuyết dính trên lông mi lập tức hoá thành nước, chảy xuống dọc theo khuôn mặt trắng nõn mềm mại.
Thái Hậu đau lòng gọi nàng đến trước mặt, duỗi tay bao phủ lấy đôi tay của nàng, “Trời lạnh như vậy, sao còn không mặc thêm quần áo?”
Vệ Đức Âm ngồi trên ghế thêu dưới Thái Hậu, nằm sấp trên đùi của bà, “Mẫu hậu, sao Mi tỷ tỷ và Hàn Sâm ca ca lại tới đây vậy?”
Thái Hậu nói: “Gần đây tuyết rời dày đặc, Mi tỷ nhi và Sâm ca nhi sợ ta ở trong cung nhàm chán nên mới tiến cung trò chuyện với ta. Đâu như con, suốt ngày lười biếng không chịu tới thăm ta.” Bà nói xong lại khều nhẹ mũi của nàng, tuy là nói vậy nhưng trong lời nói chẳng có ý trách móc gì cả.
Vệ Đức Âm thè lưỡi, không hề lên tiếng. Hai huynh muội rất giỏi làm sôi động bầu không khí, giỏi ăn nói, miệng lưỡi cũng ngọt, nhìn ra được Thái Hậu rất thích hai người. Thái Hậu còn giữ hai người lại dùng bữa sáng, sau khi ăn xong thì ba người Vệ Đức Âm tạm biệt rời khỏi Hoà Thuận Viên.
Ban đầu là Vệ Đức Âm và Hàn Tố Mi đi đằng trước, Hàn Sâm đi đằng sau nhưng bỗng nhiên Hàn Tố Mi bảo quên nói chuyện này cho Thái Hậu nương nương, sau đó vội vàng quay trở về Hoà Thuận Viên, trong nhất thời chỉ còn lại Vệ Đức Âm và Hàn Sâm.
Quan hệ giữa Vệ Đức Âm và Hàn Sâm khi còn nhỏ rất tốt, sau khi lớn lên dần trở nên xa cách, bây giờ đi chung với nhau khiến nàng cảm thấy hơi ngại ngùng.
Cũng không phải Vệ Đức Âm ghét Hàn Sâm nhưng nàng hiểu được sự khác biệt nam nữ. Nói đến cũng lạ, nàng lại không hề có cảm giác này với Tô Bách Vũ, mỗi lần nhìn thấy hắn, nàng chỉ muốn gần hắn thêm chút.
“Điện hạ, ngày sau ta phải theo gia phụ đến Giang Nam một chuyến, điện hạ có thích món gì không? Ta sẽ đưa về cho người.” Hàn Sâm chủ động phá vỡ sự im lặng.
Vệ Đức Âm lắc đầu: “Ta không muốn gì hết, Hàn Sâm ca ca tự đi là được rồi, không cần lo cho ta đâu.”
Hàn Sâm dừng một lát, dường như hơi mất mát nhưng nhanh chóng vực dậy tinh thần, y nở nụ cười kể vài món đặc sắc của Giang Nam, thế nhưng Vệ Đức Âm đều một mực lắc đầu. Cũng không nàng ra vẻ nhưng năm nào triều đình cũng có tiến cống, Vệ Đức Âm là nữ nhi Thái Thượng Hoàng và Thái Hậu cưng chiều nhất, sao nàng chưa từng thấy những món này được?
Nàng bỗng nhớ tới chiếc lược đào Tô Bách Vũ đã tặng nàng, nàng không nỡ dùng mà chỉ đặt dưới gối đầu của mình.
Cuối cùng Hàn Sâm cũng hết hi vọng, không hề kiên trì thêm nữa. Chớp mắt lại có tuyết rơi, những bông tuyết bay trong gió. Hàn Sâm ngước mắt lên nhìn thấy một bông tuyết dính trên lông mi của Vệ Đức Âm, ma xui quỷ khiến thế nào mà y muốn vươn tay chạm lấy bông tuyết ấy.
Hai hàng lông mi của Vệ Đức Âm run lên, nhìn bàn tay của y. Nhưng Hàn Sâm chỉ mới đưa tay đến gần, chưa kịp chạm đến mí mắt của nàng thì đã bị một bàn tay khác chặn ngang lại.
Tô Bách Vũ cầm lấy cổ tay của Hàn Sâm, đôi mắt đen láy hững hờ nhìn y, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng nhưng dường như lại ẩn chưa điều gì đó, “Hàn tứ, ngươi muốn làm gì?”
Hàn Sâm đứng hàng thứ tư ở trong nhà, nên người ngoài thường gọi hắn là “Hàn tứ”.
Hàn Sâm bừng tỉnh cất tay về, miễn cưỡng cười: “Ta……” Hắn mở miệng nhưng không biết nên nói gì, dù sao trong khoảnh khắc ấy, suýt chút nữa y đã vô lễ chạm vào Vệ Đức Âm. Y xin lỗi Vệ Đức Âm, sau đó cũng không ở lại lâu, lập tức rời đi.
Tận cho đến khi Hàn Sâm đi về, gương mặt của Tô Bách Vũ vẫn đen thui.
“Bách Vũ ca ca vào cung khi nào vậy? Sao huynh lại đến đây?” Vệ Đức Âm kinh ngạc hỏi.
Tô Bách Vũ nhìn nàng đăm đăm, không hề trả lời nàng mà xoay người bỏ đi.
Vệ Đức Âm thừ người đứng yên, không biết tại sao huynh ấy lại không trả lời mình, nhanh chóng đuổi theo, “Bách Vũ ca ca?”
Tô Bách Vũ vẫn không nói tiếng nào, cứ bước về trước.
Vóc dáng hắn cao lớn, đôi chân cũng dài, hơn nữa còn đi rất nhanh, Vệ Đức Âm phải chạy theo mới đuổi kịp hắn.
“Bách Vũ ca ca, sao huynh không để ý tới muội? Huynh giận hả?” Vệ Đức Âm khó hiểu, nàng đâu làm gì hắn đâu, sao hắn không để ý tới nàng chứ?
Nàng vừa đi vừa đắn đo nên nàng không hay biết Tô Bách Vũ đi đằng trước đã dừng lại, ngay sau đó nàng va phải lưng của hắn, “Ối, đau……” Nàng xoa mũi, nhăn mặt lại.
Tô Bách Vũ xoay người lại, trên mặt hiện vẻ căng thẳng không dễ phát hiện, hắn vươn tay khẽ xoa nhẹ mũi của nàng, “Đụng có đau không?”
Vệ Đức Âm cau mày nhìn hắn, giận dỗi nói: “Sao huynh không đợi muội?” Nàng nói xong thì nhìn kỹ sắc mặt của hắn, hai hàng lông mi run rẩy, không cam lòng hỏi lại, “Bách Vũ ca ca, rốt cuộc huynh làm sao vậy?”
Tô Bách Vũ mím môi, không nói tiếng nào.
Khi nãy chỉ lo đuổi theo hắn, bây giờ Vệ Đức Âm mới phát hiện hai người đã đến một góc không bóng người, phía trước là góc tường, phía sau là rừng mai, trái phải đều bị vách tường vây quanh, xung quanh hết sức yên lặng.
Khoảng cách giữa nàng và Tô Bách Vũ thật sự rất gần, nhìn từ xa cứ như nàng đang dựa vào lòng hắn vậy. Vệ Đức Âm ý thức được điều này, lập tức lùi về sau theo phản xạ.
Nhưng nàng chỉ vừa mới di chuyển thì Tô Bách Vũ đã nắm lấy bàn tay của nàng.
“…..” Vệ Đức Âm khẽ giãy ra nhưng không gỡ bàn tay của hắn ra được.
“Tại sao muội đi chung với Hàn Sâm?” Mãi một lúc sau, Tô Bách Vũ mới hỏi.
Vệ Đức Âm chớp mắt, “Muội đến thăm mẫu hậu, đúng lúc gặp được Mi tỷ tỷ và huynh ấy ở đó.”
Sắc mặt của Tô Bách Vũ dịu lại, dường như bây giờ hắn mới phát hiện hành vi ban nãy của mình không thích hợp ra sao. Hắn khẽ hắng giọng, không kìm được hỏi: “Vậy muội đối với y…..”
Vệ Đức Âm khó hiểu, lúc sau nàng mới hiểu được ý của Tô Bách Vũ, gương mặt lập tức đỏ ửng, nhanh chóng lắc đầu, “Đương nhiên không có rồi.”
Tô Bách Vũ mím môi, trên mặt không có vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng lại thở phào một hơi. Hắn nắm tay nàng càng thêm chặt, bình tĩnh nghiêm túc nói: “Đi thôi.”
Vệ Đức Âm “Ồ” một tiếng, sau đó đi theo hắn.
Nhưng mới đi được hai bước, hắn bỗng dừng lại. Vệ Đức Âm hỏi hắn vì sao dừng lại. Hắn cụp mắt nhìn gương mặt xinh đẹp trắng nõn của nàng, trong lòng khẽ rung động, cổ họng thắt lại. Dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, hắn cúi người xuống, đôi môi của hắn khẽ đặt lên môi nàng.HOÀN TOÀN VĂN