Vô Ảnh sờ sờ cằm, tiếp tục trốn ở chỗ tối xem, trong lòng nói chẳng lẽ còn có thứ gì sao?
Đào xuống cỡ hai ba thước, nam tử từ bên trong lấy ra một cái hộp gỗ, sau khi mở ra lại là dụng cụ dùng để dịch dung.
Vô Ảnh chậc chậc, chuẩn bị đầy đủ ghê.
Sau khi đeo mặt nạ để ngụy trang, nam tử đứng lên vừa tính toán đi, trong rừng lại có một đám chim chóc bay lên, lập tức bị giật mình, liền cầm hộp gỗ trong tay ném vào lạch sông, vung chân liền chạy như điên xuống chân núi. Chỉ là lúc trước dĩ nhiên đói bụng hai ba ngày, vừa nãy lại nuốt trọn mấy quả dại, lần này bụng kêu cô lỗ lỗ giống như đánh trống, từng trận đau nhức co giật khó nhịn, đành phải thường xuyên dừng lại giải quyết vấn đề, cả người đều cực kì chật vật.
Vô Ảnh giật giật khóe miệng, lúc trước khi Vô Phong mật thám, nghe nói đã từng gặp qua hình ảnh hương diễm, vì sao lần này mình chỉ có thể nhìn thấy thứ này kia chứ?
Sau khi chạy bụng vài lần, thối cước nam tử bủn rủn đầu gối chột dạ, dĩ nhiên không còn sức lực chạy xuống núi tiếp. Vì thế ngồi tựa ở dưới tàng cây, muốn ổn định lại tinh thần một chút, đáy mắt lại là một mảnh tuyệt vọng.
Vô Ảnh lắc đầu, sớm biết thế này, lúc trước cần gì phải chạy trối chết như thế.
Mà tại một đầu khác, Vô Phong cũng đang theo phía sau vài tên nam tử dị tộc vừa tỉnh dậy kia, đến chỗ dưới tàng cây chôn hộp gỗ.
Nhìn thấy vật đã bị người đến trước đào đi, ngay cả hộp gỗ cũng bị ném vào trong lạch sông, ba người lập tức bức xúc lớn tiếng kêu la inh ỏi, tuy nói nghe không hiểu đang nói cái gì, nhưng cũng có thể phân biệt ra cảm xúc cực kỳ kịch liệt.
Ba người bọn hắn không hiểu tiếng Hán, lại là nghi phạm quan trọng của triều đình, muốn đào tẩu như vậy hiển nhiên không có khả năng. Vì thế sau khi ngắn gọn thương nghị, liền quyết định sẽ do một người trong đó mạo hiểm xuống núi cầu viện, hai người còn lại thì là tiếp tục chờ trong thâm sơn.
Lúc này sắc trời dĩ nhiên sáng trưng, tất nhiên không thích hợp xuất đầu lộ diện, bởi vậy ba người tìm một chỗ sơn động, lại hái vài trái cây dại ăn đỡ đói, tính toán chịu đựng đến tối rồi nói tiếp.
Vô Phong khẽ nhíu mày -- Hẳn không phải tính toán muốn ở trong núi sống qua ngày chứ, cứng rắn chịu qua khoảng thời gian này đi?
"Hướng thống lĩnh, chúng ta phải làm thế nào?" Ngự Lâm quân cũng có chút do dự, "Có muốn lập tức bắt giữ không?"
"Đợi thêm hai ngày nữa đi." Hướng Liệt nói, "Nếu là vẫn không có động tĩnh, thì tróc nã hồi cung !"
"Vâng." Thuộc hạ gật đầu, tiếp tục đến cửa động mai phục xung quanh.
Ngược lại với ba người này, Cao Đại Tráng vốn dĩ chính là con dân Sở quốc, dịch dung cải trang hiển nhiên dễ dàng giấu tai mắt người hơn. Trong hộp gỗ kia ngoại trừ mặt nạ dịch dung, còn có một ít bạc vụn cùng ngân phiếu, đủ để đi đến một nơi khác.Sau khi ở trong viện một hộ gia đình trộm y phục rồi khoác lên người, Cao Đại Tráng nghênh ngang đi ở trên đường, đến tiệm thuốc mua chút thuốc trị tiêu chảy trước, rồi mang theo chút lương khô mua một con ngựa, liền cưỡi trên quan đạo, một đường rong ruổi mà đi.
Vô Ảnh mở to hai mắt, cư nhiên không tính toán đi tìm Thanh Cầu, cứ như vậy mà chạy trốn sao?!
Vậy ta vì sao phải đi theo?
Ngự Lâm quân quyết định rất nhanh, tiến lên bắt giữ hắn lại.
Cao Đại Tráng tuy nói cũng có chút công phu, nhưng ở tình huống này tất nhiên không có sức lực để phản kháng, giây lát sau liền bị trói chặt. Lúc trước tỉnh dậy trong bãi tha ma, còn tưởng rằng được sống lại lần nữa, lại không dự đoán được còn chưa đến một ngày, thì lại rơi vào trong tay triều đình.
Vô Ảnh đem một ngụm bánh cuối cùng nhét vào miệng, sau đó liền lấy khăn che mặt ra, phồng miệng nhảy qua đánh nhau -- Trên sơn đạo dễ làm việc hơn, nếu là vào Vương Thành, thì sẽ không có thời gian xuống tay.
"Có người cướp tù !" Ngự Lâm quân kinh hô, rồi sau đó liền ầm ầm rút đao ra, Cao Đại Tráng trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ cực lớn, giống như là không tin sẽ có người đến cứu mình.
"Người tới là ai !" Ngự Lâm quân gầm lên.
Vô Ảnh dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống, từ trong tầng tầng lưỡi dao lắc mình tránh né, muốn mang Cao Đại Tráng đi.
Một thanh đại đao giơ lên chém xuống, Vô Ảnh đành phải rụt tay về, miễn cho biến thành đại hiệp cụt một tay -- Tương lai phải xé gà nướng thế nào?
Cao Đại Tráng xét đúng thời cơ, hung hăng đẩy người bên cạnh ra, nhìn về phía Vô Ảnh rống to: "Mau dẫn ta đi !"
Vô Ảnh một cước đá văng Ngự Lâm quân trước mặt, hai tay tóm lấy Cao Đại Tráng đột nhiên vận khí bình bạt thông(*), nhảy lên đỉnh ngọn cây, phóng về phía thâm sơn trốn thoát.
(*) chắc là hai chân dang ngang, khuỵu gối xuống để lấy đà r bật lên cao (ta đoán là vậy ~)
May mắn buổi sáng có ăn hai cái bánh, bằng không sao có thể có thần lực này.
Ngự Lâm quân theo sát phía sau, nhưng tìm khắp nơi cũng không tìm được bóng dáng hai người.
"Hô, mệt chết ta." Ngồi ở trong một sơn động, Vô Ảnh thở hồng hộc.
"Đa tạ đã cứu giúp." Cao Đại Tráng nói, "Là chủ tử kêu ngươi tới ?"
"Đúng vậy đúng vậy." Vô Ảnh uống nước ừng ực.
"Ta còn tưởng là mình chết chắc rồi, lại không nghĩ rằng..." Cao Đại Tráng có chút cảm khái, "Chủ tử đối xử với ta thật sự là ân trọng như núi."
"Không sai không sai." Vô Ảnh xé một miếng vải sạch, đơn giản băng bó cánh tay mình lại -- Vừa rồi khi hỗn chiến không cẩn thận, bị thương.
"Tiểu huynh đệ là mới tới sao, lúc trước chưa gặp qua." Cao Đại Tráng ngồi ở bên cạnh hắn.
"Đúng vậy." Vô Ảnh nói, "Đặc biệt là đến cứu ngươi.""Vậy chủ tử có phân phó qua, về sau ta phải làm cái gì không?" Cao Đại Tráng lại thử.
Vô Ảnh hỏi lại: "Chính ngươi muốn thế nào?"
Cao Đại Tráng do dự một chút, nói: "Chủ tử hiện tại vẫn còn ở trong tiệm gạo đi?"
Tiệm gạo a... Vô Ảnh trong lòng chậc chậc chậc, sau đó mặt không biểu tình nói: "Chuyện này ngươi không cần biết."
"Ta muốn gặp chủ tử." Cao Đại Tráng nói.
Vô Ảnh cười lạnh: "Ngươi còn dám vào thành?"
"Vì sao không dám?" Cao Đại Tráng nói, "Đã dịch dung, tất nhiên không ai có thể nhận ra ta."
"Ngươi khờ ghê !" Vô Ảnh nói, "Khuôn mặt lúc trước, dân chúng trong Vương Thành ai mà đã xem qua màn biểu diễn xà đều có thể nhớ được, hiện ở cửa thành còn dán bức họa truy nã. Đổi khuôn mặt mới này, vừa rồi còn bị vài tên Ngự Lâm quân thấy qua, ngươi còn có tấm mặt nạ thứ hai à?"
"Này..." Cao Đại Tráng nghẹn lời, vừa rồi dưới tình thế cấp bách, hắn đích xác là quên mất điểm này.
"Sơn động này cực kỳ ẩn nấp, người bình thường tuyệt đối không tìm được." Vô Ảnh nói, "Ngươi ở trong này đợi trước đi, muốn nói cái gì, ta chuyển cáo cho chủ tử là được, đến lúc đó còn phải xem hắn định đoạt như thế nào."
"Đa tạ." Cao Đại Tráng gật đầu, nghĩ nghĩ về sau nói, "Nếu là chủ tử thật sự muốn hợp tác với người nọ, ta nguyện đến Đông Hải, tìm hiểu trước."
"Được." Vô Ảnh hỏi, "Còn nói chuyện gì khác nữa không?"
"Hết rồi, chỉ có chuyện này." Cao Đại Tráng lắc đầu.
"Thật sự hết rồi hả?" Vô Ảnh nói, "Không thì ngươi cân nhắc thêm chút nữa đi?" W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Cao Đại Tráng nghi hoặc: "Cân nhắc thêm chút nữa?"
"Đúng vậy." Vô Ảnh nói, "Cân nhắc thêm đi, nghĩ càng cẩn thận càng tốt."
"Tiểu huynh đệ rốt cuộc là có ý gì?" Cao Đại Tráng nhíu mày.
"Không có ý gì khác, chẳng qua là bây giờ ngươi vì chủ tử làm càng nhiều, về sau nói không chừng còn có thể được giao trọng trách lớn hơn." Vô Ảnh nói, "Ta cũng là thấy ngươi ở trong bãi tha ma đợi ba năm ngày, không có công lao cũng có khổ lao, mới có lòng tốt nhắc nhở ngươi."
"Nhưng ngoại trừ chuyện đó ra, ta thật sự không biết còn có thể làm gì." Cao Đại Tráng nói, "Nếu là có thể lẻn vào Vương Thành, cũng còn có thể giúp Vưu đại nhân một tay."
Không tồi không tồi, lại khai ra thêm một tên Vưu đại nhân. Vô Ảnh đối với chính mình có chút hài lòng, cười tủm tỉm vỗ vỗ bả vai hắn: "Vậy ta đi a."
"Đa tạ tiểu huynh đệ." Cao Đại Tráng gật đầu.
Rồi sau đó trong nháy mắt, liền cảm thấy đầu đau nhói, trước mắt bỗng tối đen hôn mê bất tỉnh.
Vô Ảnh trói hắn lại, kéo đặt ở chỗ sâu trong sơn động, rồi che lấp lại, liền lặng lẽ không một tiếng động chạy xuống núi.
"Tiên sinh." Vô Ảnh giống như gió xoáy vọt vào tiểu viện.
Vân Đoạn Hồn còn đang đau răng: "Chuyện gì?"
Vô Ảnh đem chuyện vừa rồi nói một lần, lại nói: "Ca ca còn chưa trở về à?"
"Vô Phong còn chưa có tin tức." Vân Đoạn Hồn nói, "Đến Ôn phủ đem việc này nói cho Ôn đại nhân, để hắn đến xử lý là được, cẩn thận né tránh hai tên ảnh vệ hoàng cung kia."
"Dạ !" Vô Ảnh dè dặt cẩn thận nói, "Thế nhưng có cần phân phó phòng bếp, nấu cho tiên sinh nấu một chén cháo trắng không?"
Vân Đoạn Hồn lắc đầu: "Không cần." Vẫn cắn hoa tiêu, hơn nửa một bên quai hàm đều tê hết rồi.
Vô Ảnh có chút áy náy, đi ở trên đường còn suy nghĩ, chính mình về sau sẽ không bao giờ nấu nước ô mai nữa !
Tối qua khi vừa mới phát hiện dị thường, Hướng Liệt đã phái người đến thông truyền cho Ôn Liễu Niên, bởi vậy lúc này hắn đang ở trong phòng đi vòng vòng, nghĩ như thế nào còn chưa có tin tức truyền lại.
"Ôn đại nhân." Vô Ảnh ở ngoài cửa sổ dốc ngược đầu xuống.
Ôn Liễu Niên bị hoảng sợ, vội vàng mở cửa sổ lớn một chút.
"Đại nhân yên tâm, không ai chú ý đến ta." Vô Ảnh nhảy vào phòng, dùng sức khịt khịt mũi, "Thơm quá a."
"Là canh ngọc nhưỡng." Ôn Liễu Niên múc một chén đưa qua, "Nghe nói đêm qua trong bãi tha ma có dị thường?"
"Thế nhưng không đơn giản là dị thường." Vô Ảnh ngồi ở bên cạnh bàn, đem mọi chuyện tinh tế nói cho hắn.
"Tiệm gạo, cùng Vưu đại nhân?" Ôn Liễu Niên khiếp sợ.
"Đúng vậy, Vưu đại nhân này rốt cuộc là ai?" Vô Ảnh hỏi.
"Là Hộ Bộ Thị Lang, tên là Vưu Đại Dư." Ôn Liễu Niên nói, "Bình thường trầm mặc ít nói, lại không nghĩ tới cư nhiên có liên quan tới Thanh Cầu."
"Vậy bước tiếp theo đại nhân tính toán thế nào?" Vô Ảnh nói, "Có cần ta hỗ trợ cái gì không?"
"Làm phiền trước đi cùng chư vị anh hùng Truy Ảnh cung, mang Cao Đại Tráng trở về." Ôn Liễu Niên nói.
"Được." Vô Ảnh gật đầu, "Vậy tiệm gạo kia thì sao? Nghe ý tứ Cao Đại Tráng, Thanh Cầu đã từng ở qua chỗ đó, nhưng không biết bây giờ còn ở hay không."
"Vân tiền bối cảm thấy thế nào?" Ôn Liễu Niên nói.
"Tiên sinh nói, nếu là đại nhân không cần, hắn liền tự mình động thủ; nếu là đại nhân còn muốn thẩm gì, cần chúng ta hỗ trợ cái gì, thì cứ việc nói là được." Vô Ảnh nói, "Tất nhiên dốc hết sức mình."
"Như vậy thì vô cùng cảm kích." Ôn Liễu Niên trong lòng rất là ấm áp, từ trong ngăn tủ lấy ra một bao kẹo đậu phộng, "Còn thỉnh mang về cho tiền bối."
"Không cần, đại nhân tự mình ăn đi." Vô Ảnh bận rộn thẳng thừng khoát tay, "Tiên sinh đau răng hai ngày rồi, hốc mắt đều thâm quầng."
Ôn Liễu Niên: "..."
"Vậy ta đi trước, đại nhân nếu là có chuyện, thì nói thiếu gia đến báo một tiếng." Vô Ảnh lấy hai ba cục kẹo, lại từ cửa sổ chui ra ngoài.
Ôn Liễu Niên ngồi ở bên cạnh bàn, nghĩ nghĩ hiện tại trọng yếu nhất là ba chuyện.
Tiệm gạo.
Vưu Đại Dư.
Còn có... Làm thế nào để trị đau răng.
Đường đường là Chiến thần Đông Hải, cư nhiên bị một bao kẹo của mình làm cho đau răng.
Tâm tình thật sự là... Có chút phức tạp.