Ngày hôm sau, hơi trễ một chút, có ám vệ trở về bẩm báo, nói hai bên đã bắt đầu chính diện giao phong.
"Tình hình chiến đấu thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Phụ cận Hổ Đầu bang có không ít cơ quan, bất quá thủ hạ Hướng thống lĩnh người đông, không ít người đều là tinh binh cường tướng, vì vậy cũng không có khả năng chịu thiệt quá nhiều." Ám vệ nói, "Chỉ là trên chiến trường, người chết người bị thương là không thể tránh được."
"Lúc trước dù thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, chỉ là một Hổ Đầu bang, thế nhưng còn sẽ kinh động đến Tổng thống lĩnh Ngự Lâm quân cùng mấy vạn đại quân triều đình." Ôn Liễu Niên thở dài, "Chỉ hy vọng có thể an ổn sớm một chút là được."
"Xung quanh cửa thành đều gia tăng binh mã canh gác, người ngoài cũng không thể trà trộn vào được." Triệu Việt nói, "Bảng cáo thị cũng đã dán ra, dặn dò dân chúng gần đây làm chuyện gì cũng cần phải cẩn thận, ngươi cũng không cần quá lo lắng."
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm nói: "Nói những lời này, dường như ngươi mới chính là Tri Phủ."
"Thế nhưng ta không muốn làm Tri Phủ gì đó." Triệu Việt rót cho hắn một ly trà, "Nếu không phải là ngươi, ngay cả cửa phủ nha ta cũng sẽ không đến."
"Ngươi không cần bị những thứ này trói buộc." Ôn Liễu Niên sờ sờ cằm hắn, "Chỉ thích hợp làm đầu lĩnh thổ phỉ ở núi Thương Mang."
"Nếu ta thật sự làm thổ phỉ, chuyện đầu tiên ta muốn làm chính là mang theo nhân mã lao xuống núi, bắt ngươi về Triêu Mộ nhai." Triệu Việt ôm hắn đặt ngồi lên trên đùi mình, "Cho dù là Hoàng đế đích thân đòi người ta cũng sẽ không thả."
"Ngươi bị ngốc sao." Ôn Liễu Niên nhéo mặt hắn, "Muốn đoạt thì phải đoạt nhà người khác, như vậy mới xem là chiếm được tiện nghi." Nào có ai đoạt... người nhà của mình.
Triệu Việt bật cười thành tiếng, để sát vào muốn hôn, nhưng bị Ôn Liễu Niên che miệng lại: "Về Thượng phủ trước đi."
"Vì sao?" Triệu Việt nắm tay hắn.
"Tối qua sư gia nhiễm phong hàn, còn có không ít công vụ chưa xử lý xong." Ôn Liễu Niên nói, "Có ngươi ở đây ta sẽ phân tâm."
Biết hắn làm việc từ trước đến nay đều cực kỳ nghiêm túc, Triệu Việt cũng không cố ý muốn ở lại nữa, cầm Tế Nguyệt đao rời khỏi phủ nha, dự tính đi ra ngoài mua chút điểm tâm cho hắn ăn đỡ đói."Triệu công tử, đi mua đồ ăn a !" Trên ngọn núi ngoài thành đang đánh nhau diệt trừ thổ phỉ, dân chúng trong thành tất nhiên cũng vắng vẻ không ít, bất quá chỉ cần nhìn thấy Triệu Việt, mọi người vẫn là sẽ nhiệt tình vây lên chào hỏi, hàn huyên hỏi chút chuyện linh tinh gần đây thần tiên trên Thiên Đình sao rồi, tỏ vẻ chính mình cũng có thể sắp đứng ngang hàng với thần tiên, thập phần cao hứng.
May mà Triệu Việt cũng đã sớm quen với các loại vấn đề kỳ quái này, vẻ mặt bình tĩnh mua đậu rang, lại đến thành Tây mua hoành thánh -- Mọt sách gần đây tựa hồ mệt chết đi, phải ăn nhiều một chút mới có tinh thần.
Trong phủ nha, Ôn Liễu Niên đem bút lông trong tay đặt ở một bên, dùng sức duỗi eo.
Hồng giáp lang nhanh chóng bò từ trong ống đựng bút ra, lắc lắc xúc tu nhìn hắn.
Muốn chơi một chút.
Ôn Liễu Niên lấy hộp nhỏ ra, dè dặt đặt nó vào trong, đồng thời mang theo ra cửa, lập tức đến hậu viện.
"Đại nhân." Phương Thúy đang ở trong viện giặt y phục, sau khi nhìn thấy hắn thì vẫy vẫy nước đang còn đọng trên tay đứng lên.
"Phương cô nương lại đang giặt y phục a." Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm chào hỏi.
Ám vệ phụ trách theo dõi Phương Thúy thấy vậy cũng có chút buồn bực, đang êm đẹp, sao đột nhiên đại nhân lại chạy tới nơi này.
"Đại nhân tìm ta có chuyện gì không?" Phương Thúy hỏi.
"Thuận đường đi ngang qua, liền tới đây xem thử một chút." Ôn Liễu Niên nói, "Gần đây Vương thẩm có chuyện trở về quê, cô nương nếu là có cần cái gì, cứ việc mở miệng nói là được, chỉ là tận lực ít đi ra ngoài thì tốt hơn."
"Bên ngoài rất loạn?" Phương Thúy nhân cơ hội hỏi, "Lúc trước cũng nghe được người trong phủ bàn tán, nói là ngoài thành đã bắt đầu diệt trừ thổ phỉ."
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Là triều đình tự mình phân phối đại quân, ngay cả bản quan cũng không có biện pháp nhúng tay."
"Mặc kệ là ai ra tay, có thể diệt sạch thổ phỉ là được." Phương Thúy nói, "Đại nhân có công đăng báo triều đình, tất nhiên cũng phải nhận được lời khen."
"Cô nương nói sai rồi." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Cho dù hung tàn, Hổ Đầu bang chẳng qua cũng chỉ là một nhóm sơn tặc, bản quan há có thể bởi vì chuyện này mà đi kinh động đến Hoàng Thượng."
"Vậy tại sao triều đình lại phái binh đến đây?" Phương Thúy có chút khó hiểu.
Ôn Liễu Niên nói, "Bởi vì trong núi có phản tặc."
"Phản tặc?" Phương Thúy mở to hai mắt.
"Đúng vậy, nghe nói thân phận bang chủ Hổ Đầu bang quỷ dị, tựa hồ có liên quan đến Đại Minh Vương vài chục năm trước." Ôn Liễu Niên không nhanh không chậm nói, "Cô nương là người Giang Nam, có từng nghe qua người tên Vân Đoạn Hồn chưa?"
Phương Thúy lắc đầu: "Chưa nghe qua bao giờ."
"Đối với chuyện này bản quan cũng biết rất ít, bất quá cũng không quan trọng." Ôn Liễu Niên nói, "Mặc kệ hắn có phải là phản tặc hay không, hiện nay mấy vạn binh mã triều đình đang tấn công vào núi, không bao lâu sau, tất nhiên là có thể đem những người này bắt hết một lưới, đến lúc đó núi Thương Mang mới có thể an tĩnh, thành Thương Mang cũng sẽ theo đó mà giàu có lên."Lòng bàn tay Phương Thúy đổ đầy mồ hôi lạnh.
Thân phận bang chủ Hổ Đầu bang vẫn là một điều bí ẩn, ngay cả Trương Sinh Thụy đối với hắn cũng hoàn toàn không biết gì cả, Hoàng Anh thì càng không biết, lần này nghe được hắn cư nhiên có liên quan đến Vân Đoạn Hồn, trong lòng khó tránh khỏi kinh ngạc.
Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn, cho dù nhiều năm qua triều đình có ý che giấu, nhưng tại vùng duyên hải phía Đông vẫn như trước có không ít cố sự đang lưu truyền, nửa chính nửa tà cũng là thần cũng là ma, không ai có thể nói rõ được thân phận của hắn rốt cục là ai. Người kể chuyện thích nhất là kể cố sự của hắn, tuy nói đã qua nhiều năm cũng đã sửa lại tên thay đổi triều đại, người cảm kích vẫn là vừa nghe thì có thể biết là ai. Phương Thúy đối với cái tên này tất nhiên cũng có chút ấn tượng, nhưng lúc ấy cũng chỉ là nghe đồn trở thành thần thoại, cũng không ngờ sẽ có một ngày, thật sự có thể nhấc lên quan hệ.
Sau khi rời khỏi tiểu viện, Ôn Liễu Niên lại đến hoa viên lại không may trượt chân té vào trong đống bùn đất, vừa mới vỗ vỗ tay dự tính trở về phòng thay y phục, lại vừa vặn nhìn thấy Triệu Việt bước tới.
"Đi đâu vậy." Triệu Việt giúp hắn lau mặt, "Trên mặt toàn là đất."
Ôn Liễu Niên ngoan ngoãn nói, "Đến hoa viên, lúc đầu còn tiện đường đi tìm Phương Thúy."
"Tìm nàng ta làm cái gì?" Triệu Việt nghe vậy khẽ nhíu mày.
Ôn Liễu Niên nói: "Lừa gạt."
Triệu Việt: ...
"Hiện tại nàng ta không tiếp xúc được với người bên ngoài, trong lòng tất nhiên sẽ sốt ruột." Ôn Liễu Niên lại gần, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, "Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Biện pháp này ngược lại là không tệ, bất quá về sau không được phép đi tìm nàng."
Triệu Việt nói, "Tà giáo dạy dỗ yêu nữ, ai biết được trên người còn có cái gì."
"Ta mang theo Hồng giáp lang." Ôn Liễu Niên nói, "Chư vị anh hùng Truy Ảnh cung cũng ở một nơi bí mật gần đó."
"Có ai cũng không được." Triệu Việt làm ướt khăn mặt, lau sạch sẽ đất dính trên mặt hắn, "Ta sẽ lo lắng."
"Ừm." Ôn Liễu Niên cười hì hì, "Sẽ không có lần sau."
"Mua hoành thánh cho ngươi." Thấy hắn nghe lời như thế, Triệu Việt cúi đầu hôn hôn hắn, "Còn có điểm tâm thanh mai cùng đậu rang."
"Thế nhưng buổi tối có cá khô, là mang từ Hồ Quảng chuyên môn về đến." Nếu bây giờ ăn hoành thánh, bữa cơm đêm nay phải làm thế nào.
Ôn đại nhân rơi vào gian nan tự hỏi.
Triệu Việt cũng không nói, ở bên cạnh hôn hôn sờ sờ, một bên ăn đậu hủ một bên nhìn hắn ngẩn người, tay cũng càng lúc càng quá phận.
"A nha !" Khi bị sờ đến một địa phương không nên sờ, Ôn Liễu Niên cuối cùng cũng kịp phản ứng, giơ chân đá hắn.
Hai người đang ở trong phòng đùa giỡn, đột nhiên có hạ nhân ở bên ngoài nói, "Đại nhân." Thanh âm rất khổ bức, bởi vì hắn cũng không muốn quấy rầy vào lúc này, thế nhưng lại không còn biện pháp nào khác."Có chuyện gì vậy?" Ôn Liễu Niên muốn đi mở cửa, nhưng bị Triệu Việt giữ chặt, giúp hắn chỉnh lại cổ áo cùng tóc tai rối bù, khều khều mũi cười nói, "Bộ dáng này của ngươi, ta luyến tiếc cho người ngoài nhìn thấy."
Sau khi mở cửa, thấy đại nhân nhà mình mặt đỏ bừng, gia đinh không tự giác liền lui về phía sau, để tránh bị Triệu đại đương gia treo lên trên cây đánh: "Có khách tới chơi."
"Là ai thế?" Ôn Liễu Niên hỏi, còn cho là người Truy Ảnh cung đến đây.
"Không nói tên, cũng không nói từ đâu đến, chỉ nói họ Chu." Gia đinh nói.
"Chu?!" Ôn Liễu Niên nháy mắt hít một ngụm khí lạnh, trừng to mắt hỏi.
Triệu Việt đứng ở phía sau cũng nghe được, trong lòng cũng hơi sững lại một chút, họ Chu, chẳng lẽ là nghĩa phụ của mọt sách?
"Đúng vậy, Chu." Gia đinh gật đầu, "Đang ở tiền thính uống trà."
Phản ứng đầu tiên của Ôn đại nhân là -- Tiêu đời rồi.
Nếu nghĩa phụ thật sự tìm tới cửa, vậy tất nhiên là vì trong nhà đã nghe được phong thanh, biết được chính mình lén lút chạy đến thành Thương Mang này, nghĩ cũng biết cha mẹ sẽ không đáp ứng, chín phần là trực tiếp bị xách trở về !
"Đừng sợ." Triệu Việt vỗ vai hắn, "Còn có ta ở đây."
"..." Nếu không có ngươi ở đây, đoán chừng lửa giận của nghĩa phụ còn có thể nhỏ một chút. Ôn đại nhân bắt đầu nhìn xung quanh, dự tính phải trốn vào trong ngăn tủ nào trước, lúc trước chính mình tại sao lại muốn đi đọc sách, mà không đi theo kỳ nhân dị sự học độn thổ !
Gia đinh lại nói: "Là một thiếu gia trẻ tuổi, nhìn rất là ngọc thụ lâm phong." Còn có nửa câu chưa nói, cũng không thua kém gì đại đương gia.
"Thiếu gia trẻ tuổi?" Triệu Việt nghe vậy khó hiểu -- Trong giang hồ chỉ nói Chu lão tiền bối Khổng Tước môn võ công cao cường nghĩa khí ngút trời, tựa hồ không nhắc tới hắn còn có thuật trú nhan a.
"Thiếu gia... trẻ tuổi?" Ôn Liễu Niên cũng giật mình, trong đầu nhanh chóng chợt hiện lên một người.
"Không thì, ta đi nhìn giúp ngươi?" Thấy ánh mắt hắn càng mơ hồ hơn, Triệu Việt hỏi.
"Ngược lại là không cần." Ôn Liễu Niên nói, "Ta đi xem."
Triệu Việt nói: "Ta cũng đi."
Ôn Liễu Niên do dự một chút, gật đầu: "Ừm."
Càng đi về phía trước sảnh, dự cảm mơ mơ hồ hồ trong lòng càng rõ ràng hơn, thế cho nên tốc độ dưới chân cũng càng lúc càng chậm. Triệu Việt bồi ở bên cạnh hắn, tuy không nói lời nào, nhưng trong lòng cũng tồn nghi hoặc, không phải nghĩa phụ, họ Chu, người có thể khiến cho mọt sách tâm thần bất an như thế, rốt cục là ai?
"Tử Sơ." Bên tai truyền đến một tiếng cười mang ý chào hỏi, đáy mắt bạch y nam tử như thoáng nhiễm mực nước, ánh mắt đen đến nỗi nhìn không thấy đáy.
Ôn Liễu Niên đứng ở cửa, thoáng chốc vẻ mặt có chút hoảng hốt.
Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, ngẩng đầu nhìn về phía vị khách không mời mà đến. Đáy mắt không tự giác liền mang theo vài phần sát khí, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện."Đã lâu không gặp, ngươi có khỏe không?" Nhưng đối phương cũng không liếc nhìn hắn một cái.
"Rất khỏe." Ôn Liễu Niên nói.
"Vậy là được rồi." Đối phương cười cười, "Ở bên ngoài nhiều năm như vậy, ta sợ nhất là ngươi sống không tốt."
Không khí trong phòng nháy mắt có chút ngưng đọng, đầu óc Ôn Liễu Niên cũng có chút loạn.
Triệu Việt nói, "Các hạ là ai?"
Đối phương cười khẽ một tiếng: "Ngươi là ai?"
"Là người ta muốn thành thân." Ôn Liễu Niên trả lời giúp hắn, sau đó không đợi hai người kinh ngạc, liền nắm tay Triệu Việt, "Giới thiệu một chút, vị này là Tam thiếu gia Khổng Tước môn - Chu Mộ Bạch."
"Thiếu chủ thất kính." Lòng bàn tay nắm lấy tay mình đổ đầy mồ hôi lạnh, Triệu Việt xoay tay nắm lại, đáy mắt càng lộ ra vẻ nghi hoặc.
Trên mặt Chu Mộ Bạch thoáng xẹt qua một tia khác thường, nhưng cũng lập tức khôi phục lại bình thường, cười nói: "Đáng tiếc ta không có mang hạ lễ đến."
"Vậy thì mau chóng chuẩn bị đi." Ôn Liễu Niên nói, "Còn kịp."
Ở cùng một chỗ lâu như vậy, Triệu Việt chưa bao giờ thấy hắn đối một người biểu hiện kháng cự rõ ràng như thế -- Cho dù là tức giận, mọt sách cũng chỉ là cười tủm tỉm xấu xa, chứ không phải là giống như bây giờ, cơ hồ muốn viết hai chữ 'đuổi khách' ở trên mặt.
Nhưng cho dù địch ý là như vậy, Triệu Việt cảm thấy bản thân tựa hồ cũng... Không có lý do gì để ghen, mặc kệ tốt cũng được xấu cũng được, ít nhất mọt sách đối với Chu Mộ Bạch trước mặt này, cùng đối với người còn lại không giống nhau.
"Tam thiếu gia tìm ta có việc gì không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Không có chuyện gì thì không thể tới sao?" Chu Mộ Bạch bật cười.
Ôn Liễu Niên nói: "Ta rất bận."
Nhìn người trước mặt đối với mình vẻ mặt tràn ngập địch ý, Chu Mộ Bạch ngẩng đầu uống cạn chén trà trong bôi, đứng lên bước ra ngoài, "Đi ngang qua thành Thương Mang, thì đến thăm ngươi. Ta ngụ khách điếm Phúc Nhuận bên trong thành, nếu có chuyện gì, tùy thời tới tìm ta."
"Nếu không phải tiện đường đi ngang qua, thì ngươi sẽ không đến, đúng không?" Ôn Liễu Niên ở phía sau hắn hỏi.
Chu Mộ Bạch dừng bước một chút: "Đúng vậy."
Ôn Liễu Niên nói: "Tam thiếu gia đi thong thả, không tiễn."
Chu Mộ Bạch bước nhanh ra cửa, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên chậm rãi hạ xuống, đáy mắt cũng có một tia chua xót.
Ngàn dặm xa xôi từ Đông Hải chạy tới thành Thương Mang, ven đường hầu như không ngủ không nghỉ, ngay cả ở trong rừng ăn ngủ một đêm cũng coi như là xa xỉ, nếu cái này cũng gọi là tiện đường, vậy trên đời chỉ sợ không có cái gì gọi là không tiện đường.
Chỉ là vất vả chạy đến, nhưng chỉ kịp tới đưa hạ lễ.
Muốn thành thân a...Trong viện an tĩnh đến lặng ngắt như tờ, Triệu Việt nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên.
Ôn Liễu Niên đáy mắt có chút mờ mịt, nhưng không có dấu hiệu muốn khóc. Bạn đang �
May mắn... Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng: "Rốt cục là sao vậy ?"
Ôn Liễu Niên rầu rĩ nói: "Nhức đầu."
Triệu Việt đánh ngang ôm lấy hắn, bước nhanh trở về phòng ngủ.
Để phòng bếp hâm lại hoành thánh vừa mua, đút ăn ba năm muỗng, Ôn Liễu Niên cuối cùng mở miệng nói: "Chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên."
"Ừm." Triệu Việt cười cười, tiếp tục thổi nguội hoành thánh, cẩn thận đút vào trong miệng hắn.
"Hồi nhỏ, khi ta vừa mở miệng đều sẽ chọc cho người khác nghẹn họng." Ôn Liễu Niên nhai nhai rồi nuốt xuống, "Rất ngon."
"Bây giờ ngươi mở miệng cũng sẽ chọc người khác nghẹn họng." Triệu Việt vươn ngón tay lau nước canh dính trên khóe môi hắn, "Tất nhiên phải ngon, trả thêm tiền để cho lão bản bỏ thêm thịt heo."
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, nhích lại bên người hắn cọ cọ, vẻ mặt đã khôi phục không ít: "Công phu của hắn rất tốt, thường xuyên giúp ta đánh nhau."
Triệu Việt tự mình ăn luôn một viên hoành thánh.
Ôn Liễu Niên phồng miệng.
Sao không đút ta a.
Còn chưa ăn no.
Triệu Việt bật cười thành tiếng, để sát vào hôn hôn hắn: "Nói tiếp đi."
"Sau đó hắn bỏ đi, cũng không nói một tiếng, nghe nói là muốn đi du lịch giang hồ." Ôn Liễu Niên nói, "Hết rồi."
"Hết rồi?" Triệu Việt đưa chén qua cho hắn, "Uống canh."
"Thật sự hết rồi." Ôn Liễu Niên ôm bát, ngoan ngoãn đem thịt bò nước canh bên trong uống cạn.
Triệu Việt nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên ánh mắt hơi né tránh một chút, sau đó nói: "Hắn đối với ta quả thật rất tốt." Tốt đến mức tựa hồ chỉ cần chính mình muốn, vậy thì không có gì là không chiếm được.
Triệu Việt ôm hắn vào trong lòng: "Ta cÅ©ng sẽ Äá»i xá» vá»i ngưá»i tháºt tá»t."
Ãn Liá» u Niên tá»±a và o trưá»c ngá»±c hắn: "Lúc Äó còn nhá», trong lòng Äang nghÄ© cái gì, ngay cả bản thân cÅ©ng không rõ rà ng. Lúc ấy ta cái gì cÅ©ng không cần lo, chá» sầu duy nhất má»t chuyá»n là tương lai Äáºu Trạng Nguyên phải Äến Vương Thà nh là m quan, thì nên an bà i cho hắn á» vá» trà nà o."
Triá»u Viá»t nắm lấy tay hắn, hÆ¡i cÄng thẳng.
"Chá» là không Äợi ta nghÄ© rõ rà ng, hắn liá»n Äá» lại má»t phong thư trá»n Äi, nói muá»n ra biá»n du lá»ch." Ãn Liá» u Niên nói, "Rá»t cuá»c vẫn không trá» vá»."
"Äây là lần Äầu gặp mặt?" Triá»u Viá»t há»i.
Ãn Liá» u Niên nói, "Ừm."
"Vá» sau không ÄÆ°á»£c phép gặp lại hắn." Triá»u Viá»t ghé và o lá» tai hắn nói nhá».
Ãn Liá» u Niên ôm cá» hắn, áy náy nói: "Vừa rá»i khi á» tiá»n thÃnh, ta chá» là hÆ¡i... Ngươi không cần Äá» á» trong lòng.""Ta biết." Triá»u Viá»t ôm chặt hắn, "Không có viá»c gì." Muá»n trách cÅ©ng chá» có thá» trách chÃnh mình không gặp gỡ hắn sá»m má»t chút, tá»± nhiên Äá» cho ngưá»i khác nhặt ÄÆ°á»£c tiá»n nghi. Mưá»i mấy nÄm sá»m chiá»u á» chung, lúc nà o cÅ©ng có má»t ngưá»i á» bên cạnh thá»§ hắn, trong lòng sẽ tá»nh tá»nh mê mê nảy sinh ý khác thưá»ng, cÅ©ng không xem là ngoà i ý muá»n.
"Kỳ tháºt cÅ©ng tá»t." Ãn Liá» u Niên nói, "Viết phong thư nói cho nghÄ©a phụ, hắn tất nhiên sẽ rất cao hứng."
"Vì sao?" Triá»u Viá»t hÆ¡i khó hiá»u.
"Không chá» không từ mà biá»t má»t mình ta." Ãn Liá» u Niên nói, "Nhiá»u nÄm như váºy, nghÄ©a phụ vẫn tìm kiếm hắn khắp nÆ¡i."
"Trách không ÄÆ°á»£c." Triá»u Viá»t nói, "Nhìn công phu trụ cá»t cÅ©ng không tá», nhưng á» trên giang há» chưa bao giá» nghe nói qua."
"Mặc ká» hắn." Ãn Liá» u Niên vùi mặt và o trong lòng hắn, "Ta muá»n ngá»§ má»t chút."
"Bây giá» ngá»§, buá»i tá»i lại thanh tá»nh." Triá»u Viá»t xoa bóp cá» hắn, "Tiếp tục kiên trì má»t chút."
Ãn Liá» u Niên buá»n ngá»§ mông lung nhìn hắn: "Nga."
Triá»u Viá»t: ...
Ãn Liá» u Niên nằm sấp á» trên bà n giả chết.
Triá»u Viá»t dá» khóc dá» cưá»i, Äà nh phải gá»i nưá»c ấm tiến và o, nhìn hắn rá»a mặt xong rá»i chui và o á» chÄn.
Má»t lát sau, Ãn Liá» u Niên thư thư phục phục thiếp Äi, Há»ng giáp lang ghé và o bên gá»i hắn, cÅ©ng ngá»§ tháºt sá»± là thÆ¡m ngá»t.
Triá»u Viá»t Äắp chÄn lại cho hắn, tá»±a và o Äầu giưá»ng bá»i má»t lúc. Thá»i gian cháºm rãi trôi qua, bên ngoà i bóng Äêm dần sâu, lại truyá»n Äến chút tiếng Äá»ng cùng thanh âm ám vá».
Má» cá»a phòng ngá»§ ra, chá» thấy Chu Má» Bạch Äang Äứng á» trong viá»n, trong tay cÅ©ng không có vÅ© khÃ, chá» cầm má»t cây sáo bằng ngá»c mà u trắng.
"Äại ÄÆ°Æ¡ng gia." Nhìn thấy hắn Äi ra, ám vá» cÅ©ng thu há»i roi sắt.
"Không sao, là khách nhân." Triá»u Viá»t Äóng cá»a phòng ngá»§, lạnh lùng nói, "Tam thiếu gia có chuyá»n gì?"
"Ban ngà y quên ÄÆ°a thứ nà y." Chu Má» Bạch Äặt má»t phong thư lên trên bà n Äá, "Sáng mai giao cho Tá» SÆ¡ Äi."
Ãm vá» láºp tức á» trong lòng hÃt má»t ngụm khà lạnh, sau Äó láºp tức quay Äầu nhìn Triá»u Äại ÄÆ°Æ¡ng gia.
Khó lưá»ng a, ngưá»i nà y không chá» rất anh tuấn, hÆ¡n nữa tá»±a há» còn biết nhÅ© danh cá»§a Äại nhân !
Triá»u Viá»t nói: "Là cái gì váºy?"
Chu Má» Bạch cưá»i cưá»i: "Thứ hắn muá»n."
Ãm vá» bắt Äầu xắn tay áo lên chuẩn bá» Äánh nhau.
Chu Má» Bạch cÅ©ng Äã nhảy ra Äầu tưá»ng.
Ãm vá» Äà nh phải thả tay áo xuá»ng.
Buá»i tá»i rất lạnh.
Gió Äêm thá»i qua khiến cho lá thư trên bà n Äá khẽ lay Äá»ng, phÃa trên trá»ng không, chá» vẽ má»t Äóa hoa Äà o mà u há»ng nhạt.
Ãm vá» vây lên: "Ngưá»i nà y rá»t cục là ai?"
Triá»u Viá»t nói: "Tam thiếu gia Khá»ng Tưá»c môn - Chu Má» Bạch.""Danh tá»± ngược lại là không tá», xuất thân cÅ©ng tá»t." Ãm vá» má»m nÄm miá»ng mưá»i nói, "Võ công không thấp, mặt mà y Äoan chÃnh, còn biết vẽ hoa Äà o." Khi nói chuyá»n, phÃa xa lại truyá»n Äến má»t tiếng sáo du dương, vì thế lại vá»i và ng bá» sung, "Còn biết thá»i sáo."
"Cho nên thì sao?" Triá»u Viá»t há»i.
Cho nên phải trông chừng Äại nhân cho kÄ© a ! Ãm vá» siêng nÄng dặn dò không biết má»t.
Triá»u Viá»t: ...
"Nhất Äá»nh là thư tình, còn thÆ¡m ngà o ngạt." Ãm vá» cầm lấy thư ngá»i ngá»i, "Má» ra xem thá» Äi?"
"Äúng Äó !" Ngưá»i khác cÅ©ng phụ há»a, "Sau Äó chúng ta lại viết má»t phong thư giả, thông thiên Äá»u là Äang ra sức mắng Äại nhân !" Tháºt sá»± là rất cÆ¡ trÃ, cứ là m như thế Äi !
Triá»u Viá»t lắc Äầu, giáºt lại thư từ trong tay bá»n há», xoay ngưá»i bưá»c và o phòng ngá»§.
Váºt biá»u tượng giang há» rất là thất vá»ng.
Ãn Liá» u Niên Äang ngá»i á» trên giưá»ng nhìn hắn.
"Äánh thức ngươi sao." Triá»u Viá»t bất Äắc dÄ©, ÄÆ°a lá thư trong tay qua, "Là Chu Má» Bạch."
Ãn Liá» u Niên bá»c chÄn, hoà n toà n không muá»n thò tay ra: "Má» ra xem thá» Äi."
Triá»u Viá»t Äẩy xi hà n ra, vá»i và ng nhìn lưá»t qua.
"Là cái gì váºy?" Ãn Liá» u Niên ngáp má»t cái.
Triá»u Viá»t nói: "Ngươi có lẽ tháºt sá»± muá»n xem."
"Sao cÆ¡?" Ãn Liá» u Niên cuá»i cùng thò tay ra.
Triá»u Viá»t nói: "Là vá» Thanh Cầu."
Ãn Liá» u Niên má» to mắt, quả nhiên tinh thần tá»nh táo.
Triá»u Viá»t nhặt má»t góc chÄn lên, má»t lần nữa khoác á» trên ngưá»i hắn: "Cẩn tháºn coi chừng cảm lạnh."
Ãn Liá» u Niên Äá» cho hắn thắp sáng Äèn, Äem lá thư tá» má» xem má»t lần.
Nưá»c Nháºt nằm á» phÃa Bắc hải vá»±c, trên biá»n có má»t quần Äảo má» má»t không ngưá»i, bá»i vì sóng to gió lá»n lại có vô sá» lá»c xoáy trải rá»ng, vì váºy ngà y thưá»ng cÆ¡ há» sẽ không có thuyá»n Äi qua, cho nên cÅ©ng không có ai hiá»u biết, trong Äó thế nhưng lại cất giấu má»t nhóm tà giáo Nam Cương, giáo chá»§ chÃnh là Thanh Cầu.
"Trách không ÄÆ°á»£c." Ãn Liá» u Niên khẽ nhÃu mà y.
Mấy nÄm nay Chu Má» Bạch thưá»ng xuyên qua lại á» Äông Hải, cÅ©ng là Äánh báºy Äánh bạ sá» ÄÆ°á»£c phiến Äảo nhá» nà y, âm thầm tra xét ÄÆ°á»£c má»t và i tin tức, vá»n dÄ© thấy Äá»i phương vẫn chưa gây nguy hại cho võ lâm Trung Nguyên, cÅ©ng không gây rá»i ngư dân á» xung quanh, thì cÅ©ng không muá»n tiếp tục can thiá»p, ai ngá» lúc muá»n rá»i Äi, lại vô tình nghe ÄÆ°á»£c ba chữ 'thà nh Thương Mang'.
Ãn phá»§ cùng trưá»ng bá»i nhà mình có lẽ không biết, nhưng Chu Má» Bạch lại biết, Tri Phá»§ nÆ¡i Äó là ai. Tuy không rõ Äám tà giáo nà y rá»t cục có ý muá»n là m gì, nhưng vẫn là suá»t Äêm lái thuyá»n rá»i bến, má»t ÄÆ°á»ng trá» vá» Äất liá»n, má»t khắc cÅ©ng không ngừng chạy tá»i thà nh Thương Mang.
Ven ÄÆ°á»ng Äá»u Äang nói chuyá»n triá»u Äình phái binh Äến trưá»c núi Thương Mang diá»t trừ thá» phá», không biết tình huá»ng trong thà nh rá»t cục ra sao, trong lòng cÅ©ng cà ng thêm lo lắng, thẳng Äến sau khi và o thà nh nhìn thấy hết thảy Äá»u khá»e mạnh, má»i xem như hÆ¡i thá» phà o má»t hÆ¡i, lại á» trong phá»§ nha nhìn thấy hắn, cà ng là triá»t Äá» yên tâm.
Chá» là không nghÄ© tá»i, bảy nÄm sau gặp lại, bên cạnh hắn lại có thêm má»t ngưá»i.
CÅ©ng Äúng, bản thân mình lúc trưá»c không từ mà biá»t, dá»±a và o cái gì phải bắt hắn Äợi.
Cho dù phải Äợi, ba nÄm nÄm thì cÅ©ng thôi Äi, bảy nÄm tám nÄm, má»t Äá»i ngưá»i có thá» có bao nhiêu cái bảy nÄm?
Chu Má» Bạch tá»±a và o thân cây, sáo ngá»c dưá»i ánh trÄng tá»a ra ánh sáng nhu hòa thản nhiên.
Thanh âm xa xÄm, giá»ng như là Äang có ai cúi Äầu khóc.
Ãm vá» á» trên nóc nhà trong miá»ng ngáºm cá»ng cá», cảm thấy có chút oán niá»m, ná»a Äêm cÅ©ng không thá»i không khà vui vẻ má»t chút, ô ô ô nghe trong lòng cà ng não ná». Má»t Äêm hai Äêm thì còn có thá» chá»u ÄÆ°á»£c, nếu là hà ng Äêm Äá»u như thế, váºy chúng ta nhất Äá»nh phải mua và i cây kèn Xona Äá»i nghá»ch !
Trong phòng, Triá»u Viá»t giáºt lấy lá thư từ trong tay hắn: "ÄÆ°á»£c rá»i, ngá»§ Äi, có chuyá»n gì sáng mai lại nói."
Ãn Liá» u Niên nằm trá» vá» á» chÄn, vươn tay ôm thắt lưng hắn, trong lòng tiếp tục suy nghÄ© chuyá»n.
Tiếng sáo á» nÆ¡i xa vẫn như trưá»c thá»nh thoảng bay và o trong phòng, Triá»u Viá»t nhÃu mà y vuÆ¡n tay, nhẹ nhà ng che lá» tai hắn lại.
Ãn Liá» u Niên vá»n dÄ© còn Äang ngẩn ngưá»i, trong khoảng thá»i gian ngắn có chút không phản ứng ká»p, sau khi suy nghÄ© cẩn tháºn thì báºt cưá»i thà nh tiếng, ngẩng Äầu nhìn hắn, trong mắt sáng long lanh.
Triá»u Viá»t cúi Äầu, hạ má»t nụ lên trán cá»§a hắn.
***