Hai tay Ôn Liễu Niên vẫn như trước treo ở trên cổ hắn, không chớp mắt nhìn hắn, trong lòng khó được tình ý mê loạn.
Triệu Việt trong lòng thiên nhân giao chiến, một lúc sau lại là đem tầm mắt từ trên mặt hắn dời đi ... Nếu cứ tiếp tục nhìn xuống, hắn cảm thấy chính mình đại khái cũng sẽ không nhịn được.
Ôn Liễu Niên: ...
Cửa sổ rất đẹp sao?
"Trở về phòng đi." Triệu Việt nói, "Hôm nay cũng mệt rồi."
Ngoài cửa sổ, ám vệ lập tức đập đầu vào tường, cảm thấy Triệu đại đương gia đời này đại khái là không cưới được vợ, vẫn là trở về đánh kẻ vô lại với chúng ta đi.
Ôn Liễu Niên chậm rì nói, "Nga."
Triệu Việt giúp hắn chỉnh lại y phục, tay trong tay rời khỏi thư phòng.
Hồng giáp lang từ trên tập hồ sơ bò xuống bay nhanh theo, lắc lắc xúc tu vèo vèo theo kịp, sợ sẽ bị vứt bỏ lần nữa.
Ám vệ xách nó lên.
Hồng giáp lang bất mãn giãy dụa - Buông ta ra.
Ám vệ nhét nó vào trong tay áo, mang theo lên nóc nhà cùng nhau ngắm sao.
Đêm nay tâm tình đại nhân nhất định không được tốt, ngươi vẫn là không cần đến nhận xui xẻo.
"Muốn nghỉ ngơi ở Thượng phủ hay là ở phủ nha ?" Triệu Việt hỏi.
Ôn Liễu Niên nói, "Phủ nha."
Triệu Việt gật đầu, "Được."
Ôn Liễu Niên nói, "Ngươi đến Thượng phủ."
Triệu Việt: ...
TẠI SAO?!
Lúc trước hai người rõ ràng còn ngủ chung giường đắp chung chăn.
Ôn Liễu Niên vào phòng ngủ, gọi nước ấm đến rửa mặt.
Triệu Việt ngồi ở cạnh bàn nhìn hắn.
Sau khi Ôn Liễu Niên rửa mặt xong, liền thản nhiên xốc chăn leo lên giường, xoay người đưa lưng về hắn.
Triệu Việt bắt đầu đau đầu.
Đây là tức giận sao.
Ôn Liễu Niên nhìn chằm chằm vách tường, trong lòng hơi khó chịu, rõ ràng không khí thích hợp như vậy, vì sao không tiếp tục làm chuyện quá phận hơn?
Triệu Việt ngồi ở bên giường, đưa tay giúp hắn đắp chăn lại.
Ôn Liễu Niên xoay người đá rớt xuống.
Triệu Việt nói, "Mất hứng à?"
Ôn Liễu Niên nói, "Ừ !"
Triệu Việt nói, "Lần tới ta sẽ không làm càn như thế nữa."
Ôn Liễu Niên ở trong lòng trợn to mắt.
Nếu nói lần tới, thì chi bằng bây giờ làm đi?!***Tiểu Vũ: Ý của em là nếu đã nói lần sau không làm càn nữa (giống như đang xin lỗi) thì bây giờ làm bậy đi rồi xin lỗi sau, còn chưa làm gì hết mà nói xin lỗi làm gì.***
Triệu Việt nói, "Ta -- "
Còn chưa nói xong, Ôn Liễu Niên liền xả chăn bông qua, đem đầu cũng bọc vào.
Triệu Việt trong lòng có chút bất đắc dĩ, nhưng cũng chỉ là cảm thấy hắn đại khái không thích thân thiết ở thư phòng, chung quy sách cùng Khổng Thánh Nhân đối với mọt sách mà nói, hẳn là rất được coi trọng.
Trong phòng ngủ rất nhanh liền an tĩnh lại, một lát sau, tiếng hít thở Ôn Liễu Niên cũng dần dần lâu dài lên, như là đã ngủ.
Cửa phòng nhẹ nhàng két một tiếng, là Triệu Việt đi ra ngoài.
Ôn Liễu Niên trong bóng đêm mở to mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm đỉnh giường nghĩ loạn thất bát tao, ánh mắt thoáng oán niệm.
Mà ở một đầu khác, Lục Truy vừa mới rửa mặt xong đang định nghỉ ngơi, đột nhiên cửa phòng ngủ liền bị người đẩy ra một phen.
Sau khi thấy rõ người đến, Lục nhị đương gia giật mình nói, "Đại đương gia sao lại đến đây?" Chẳng lẽ không phải là nên ở cùng đại nhân sao.
Triệu Việt buồn chán không lên tiếng ngồi ở ven bàn.
Lục Truy cảnh giác lui về phía sau một bước, "Ta lập tức muốn đi ngủ." Nếu là ngươi đến trễ một chút nữa, nói không chừng ta đã ngủ.
Triệu Việt không kiên nhẫn nói, "Ngủ rồi nửa đêm canh ba thức làm cái gì."
Lục Truy: ...
Triệu Việt đi thẳng vào vấn đề, "Hỏi ngươi một chuyện"
Biết ngay mà... Lục nhị đương gia buồn rầu không thôi, "Đại nhân lại làm sao?"
Triệu Việt nói, "Tức giận."
Lục Truy trong lòng nói, trách không được.
Triệu Việt nói, "Phải dỗ thế nào?"
Lục Truy ngồi ở đối diện hắn, "Đại đương gia phải nói cho ta biết trước, đại nhân vì sao lại tức giận."
Triệu Việt vẻ mặt cứng ngắc, bởi vì lý do hình như hơi khó mở miệng.
Lục Truy tận tình khuyên bảo, "Việc gì cũng đều có nguyên nhân của nó, nếu không biết nguyên nhân, ta quả thật không giúp được đại đương gia."
Triệu Việt cắn răng nói, "Bởi vì ta ở thư phòng có chút... Làm càn."
Lục Truy lập tức dùng ánh mắt phi thường phức tạp nhìn hắn.
Còn có thể được rồi hay không.
Thư phòng.
Triệu Việt nắm chặt Tế Nguyệt đao.
Lục Truy quyết đoán thu liễm ánh mắt, ho khan hai tiếng nói, "Là nói đại đương gia ở thư phòng làm chuyện quá phận, kết quả chọc đại nhân tức giận?"
Triệu Việt từ trong lỗ mũi nặn ra một chữ "Ừ".
Lục Truy nói, "Nghe qua cũng không phải là chuyện gì lớn."Triệu Việt âm trầm nhìn hắn, bị đuổi ra khỏi phòng còn nói không phải là chuyện lớn?
Lục Truy đưa cho hắn một ly trà lạnh, "Sáng mai hảo hảo nói xin lỗi là được."
Triệu Việt nói, "Phải xin lỗi thế nào?"
Lục Truy rất muốn rít gào, chuyện này cũng muốn hỏi?!
Nhưng Triệu Việt lại rất cố chấp muốn biết đáp án.
Lục nhị đương gia đành phải nói, "Thì nói sau này sẽ tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa, hết thảy đợi đến sau khi đưa sính lễ đón dâu về rồi lại nói tiếp."
Triệu Việt nói, "Lâu như vậy?!"
Lục Truy hỏi lại, "Bằng không còn có thể thế nào?" Muốn trách cũng chỉ có thể trách bản thân ngươi làm cho hắn thất vọng, phỏng chừng ở thư phòng cũng không làm ra chuyện kinh thiên động địa gì, cư nhiên rõ ràng cũng bị đuổi ra, ngay cả ngươi cũng không sánh bằng Hồng giáp lang.
Tính tính làm mối đưa sính lễ đón dâu động phòng còn cần tiêu phí biết bao nhiêu thời gian, Triệu Việt bắt đầu hối hận vì sao chính mình không phải một tên thổ phỉ thật sự.
Bằng không thì có thể xông đến trước núi bắt người, trong lòng còn vui vẻ hơn.
Lục Truy tận tình khuyên bảo nói, "Tương lai tốt đẹp vẫn rất đáng phải chờ đợi."
Triệu Việt khóe miệng giật giật.
Lục Truy nói, "Nếu là không có việc gì, đại đương gia có thể trở về." Đừng quấy rầy ta ngủ.
Triệu Việt hỏi, "Có rượu không?"
Lục Truy quyết đoán cắt đứt đường lui, "Không có."
Triệu Việt từ bên hông lấy túi rượu xuống, "Ta có."
Lục Truy dừng một chút, rồi sau đó nhắc nhở, "Đại đương gia thật sự muốn nửa đêm ở trong phòng ta uống rượu? Nếu là bị đại nhân biết -- "
"Ngủ sớm đi." Nói còn chưa nói xong, Triệu đại đương gia ở trong phòng liền biến mất, tốc độ cực nhanh giống như trông thấy quỷ, ngay cả túi rượu cũng không kịp mang đi.
Lục Truy tựa hồ đã thấy được sau khi hai người thành thân, toàn thể đệ tử Triêu Mộ nhai đều bị an bài đến phủ nha làm lao động miễn phí.
Tiền đồ đâu.
Bởi vì buổi tối suy nghĩ lung tung, cho nên ngủ vô cùng trễ, thẳng đến giữa trưa hôm sau mới tỉnh lại.
Trên bàn đá trong viện, Hồng giáp lang đang nằm sấp ở trên đệm mềm huân hương, cả người đều lười biếng, ngay cả xúc tu cũng rủ xuống.
Ôn Liễu Niên ngồi ở ven bàn, lấy ngón tay chọt chọt nó.
Ám vệ vốn dĩ muốn nhảy vào trong viện, lần này lại lập tức do dự, bởi vì vẻ mặt đại nhân nhìn qua tựa hồ hơi dữ tợn.
Vẫn là không cần đi nhận xui xẻo thì tốt hơn.
Một đầu khác, Hoa Đường sáng sớm đã đem son phấn đưa cho Triệu Việt, để hắn mang đến cho Phương Thúy."Triệu công tử." Phương Thúy đang quét sân, sau khi nhìn thấy hắn thì buông chổi chào hỏi, bởi vì tạm thời mặc y phục Vương thẩm, cho nên có hơi rộng một chút, ngược lại càng lộ rõ dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp.
Triệu Việt nhìn chằm chằm nàng.
Phương Thúy nói, "Công tử có chuyện?"
Triệu Việt thu hồi ánh mắt, đem vật trong tay đặt lên bàn, "Đây là son phấn cô nương muốn."
Phương thúy nói, "Đa tạ công tử."
"Nếu là không có việc gì, ta đi trước." Triệu Việt xoay người tính rời đi, lại bị Phương Thúy gọi lại.
"Còn có chuyện gì nữa sao?" Triệu Việt dừng bước.
Phương Thúy nói, "Y phục của công tử rách rồi."
Triệu Việt cúi đầu, quả thực chỉ thấy cổ tay áo của mình rách một lỗ, đại khái là thời điểm nào đó không chú ý bị quẹt trúng.
"Để ta vá lại cho." Phương Thúy nói, "Rất nhanh thì có thể xong."
Triệu Việt cũng không từ chối, cởi ngoại bào ra đưa cho nàng, rồi tự mình một đường đi qua gặp Ôn Liễu Niên.
"Đại đương gia." Mọi người đang ở trong viện trò chuyện, chuẩn bị cùng đi ăn cơm trưa.
"Đại đương gia vừa luyện công xong à?" Thấy hắn không mặc ngoại bào, Triệu Ngũ thuận miệng hỏi một câu.
Triệu Việt đem chuyện vừa rồi nói một lần.
Ôn Liễu Niên: ...
Hoa Đường trêu ghẹo, "Ngược lại là rất hiền lành."
Triệu Việt nhìn nhìn Ôn Liễu Niên, "Ta cũng không biết rốt cục là nàng muốn làm gì, cho nên liền tương kế tựu kế." Dù sao cũng chỉ là một bộ y phục mà thôi.
Ôn đại nhân nhìn trời nói, "Rất tốt."
Triệu Việt: ...
Quả nhiên còn tức giận a.
"Dự tính hẳn là không đến mức động tay vào y phục của đại đương gia." Hoa Đường nói, "Tám phần chỉ là muốn tìm cơ hội tiếp cận đại đương gia."
Ám vệ lập tức đồng tình nhìn về phía Triệu Việt, loại hoa đào này, nghe qua đều phi thường đáng giá đốt một ngọn nến.
Thời điểm trễ một chút, Phương Thúy quả nhiên liền vá xong y phục, nhân tiện còn giặt một lần, ủi thẳng gấp ngay ngắn chỉnh tề đưa cho Triệu Việt.
Ám vệ tiện đường theo tới xem náo nhiệt chậc chậc khen ngợi, "Cô nương quả thật là một tay giặt y phục giỏi."
Triệu Việt nói, "Đa tạ."
Phương Thúy lắc đầu, "Ta ở phủ nha cũng không có chuyện gì làm, cũng không thể ăn không ở không được, về sau nếu công tử có muốn giặt y phục, cứ giao cho ta là được."
Ám vệ cao hứng phấn chấn nói, "Vậy còn chúng ta thì sao?"
Phương Thúy dừng một chút, nói, "Tất nhiên cũng có thể."
Vì thế sáng hôm sau, nàng liền nhận được hai bao y phục....Người Truy Ảnh cung bước ra, thật sự không biết cái gì mới gọi là dối trá khách sáo.
Hướng đến đều phi thường đích thật.
Hoa Đường đem ngoại bào Triệu Việt qua kiểm tra bốn năm lần, "Không có chuyện gì, chỉ là bột giặt bình thường mà thôi."
Ôn Liễu Niên bưng chén trà bước đến lật lật, nói, "Đường may còn rất đều."
Triệu Việt: ...
Hoa Đường nhịn cười.
"Dựa theo ý nghĩ của ta, chi bằng đại đương gia cứ tiếp tục tương kế tựu kế đi." Triệu Ngũ nói, "Cũng có thể dùng tốc độ nhanh nhất, để xem nàng rốt cục muốn làm cái gì."
Triệu Việt nhìn thoáng qua Ôn Liễu Niên.
Tương kế tựu kế ngược lại là có thể, thế nhưng mà mọt sách...
Ôn Liễu Niên nói, "Tất nhiên là có thể."
Mỹ nam tử mà, dùng một chút cũng không sao.
Hoa Đường thức thời lôi Triệu Ngũ đi, đem không gian lưu lại cho hai người bọn hắn.
Triệu Việt tiến lên ôm lấy hắn.
Ôn Liễu Niên tiếp tục bình tĩnh uống trà.
"Đều lạnh." Triệu Việt đoạt lấy chén trà từ trong tay hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Còn nói gì với ngươi nữa?"
"Sao cơ?" Triệu Việt đầu tiên là hơi ngừng một chút, lúc sau mới phản ứng kịp, nói, "Chỉ hỏi ta muốn ngoại bào, nói muốn vá lại mà thôi."
"Biết cái gì gọi là tương kế tựu kế không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Tất nhiên." Triệu Việt nói, "Yên tâm đi."
Ôn Liễu Niên nói, "Hổ Đầu bang đi ra, nói không chừng trên người khắp nơi đều có cổ trùng."
Triệu Việt nói, "Ta sẽ không để cho nàng đụng vào ta." Quả nhiên rất rõ ràng đâu mới là trọng điểm.
Ôn Liễu Niên nói, "Nga." Vậy còn không tệ lắm.
Triệu Việt muốn cúi đầu hôn hắn, nhưng nhớ tới là ở thư phòng, lại có chút do dự, để tránh đem người chọc giận.
Ôn Liễu Niên đợi nửa ngày, cũng không thấy hắn có động tác tiếp theo, vì thế buồn bực nhíu mày, nhón chân để sát vào thận trọng nhìn.
Hẳn không phải là bị hạ cổ rồi đi...
***