Chu Đỉnh Thiên râu sắp bay lên tận trời: "Rốt cuộc là làm sao?"
Triệu Việt đành phải nói: "Bởi vì ta không cho hắn ăn đường."
Chu Đỉnh Thiên giận dữ vỗ bàn: "Ngay cả đường cũng không cho Tiểu Liễu tử ăn?!" Bây giờ mà đã như vậy rồi, sau khi thành thân thì phải làm sao, còn nói là muốn cùng nhau trở về Giang Nam !
Ám vệ cũng theo tiến hành kịch liệt khiển trách, lập tức tỏ vẻ đại nhân gần đây vì chuyện dân chúng bên trong thành không ngủ không nghỉ, cả người đều mệt mỏi suy sụp, chúng ta nhìn thấy đều đau lòng, cư nhiên ngay cả khối đường cũng không được ăn, quả thực không nên !
Lục Truy ở một bên lắc đầu, không có thuốc chữa, sớm muộn gì cũng bị hưu.
Hồng giáp lang ở trên bàn, cũng dùng ánh mắt phi thường đồng tình nhìn về phía Triệu đại đương gia.
Hoa Đường nói: "Tuy nói ăn nhiều không tốt cho răng, nhưng dược nước rất đắng, sau khi uống xong ăn chút đường cũng không sao."
Dưới sự khiển trách kịch liệt của mọi người, cuối cùng Triệu Việt bưng một dĩa mứt hoa quả cùng bánh đường, thành thành thật thật đến phòng ngủ.
Ôn Liễu Niên đem chính mình quấn ở trong ổ chăn, còn đang tức giận nhìn đỉnh giường.
Triệu Việt ngồi ở bên giường.
Ôn Liễu Niên xoay người đưa lưng về phía hắn.
"Ăn chút gì không?" Triệu Việt hỏi.
"Không ăn !" Ôn Liễu Niên dùng chăn che đầu lại.
"Ta mang mứt hoa quả ngươi thích ăn nhất đến." Triệu Việt ôm người ra, "Ăn xong chúng ta đi dùng cơm."
"Vậy cũng không ăn !" Ôn Liễu Niên căm giận.
"Ta biết sai rồi." Triệu Việt nắm tay hắn, "Lần tới không ép ngươi uống thuốc nữa, được không?"
"Không !" Thật sự là phi thường có nguyên tắc.
Triệu Việt ở một bên lấy mứt táo qua, đưa tới bên miệng hắn: "Vừa mới mua về, làm từ mật hoa hòe."
Ôn Liễu Niên gắt gao ngậm chặt miệng.
"Cái này thì sao?" Triệu Việt lại đổi một món khác, "Làm từ thiên sơn hạnh."
Ôn Liễu Niên nhìn nóc nhà, vẫn là không thèm ăn.
Nắm mũi đổ thuốc, còn rất hung, còn không cho đường !
Triệu Việt lại cầm lấy một khối mật dưa gang, vàng óng rực rỡ.
Ôn Liễu Niên thầm nghĩ, nhìn qua hình như rất ngon.
Triệu Việt đút vào trong miệng mình.
Ôn Liễu Niên sửng sốt một chút, cứ như vậy mà ăn a.
Còn chưa hỏi ý của ta.
Triệu Việt nâng cằm hắn lên, cúi đầu nhẹ nhàng hôn qua.Khối đường nhỏ bị đầu lưỡi đẩy qua, tư vị ngọt ngào nhất thời tan bên trong miệng, ngọt giống như trong suy nghĩ.
Một lúc lâu sau, Triệu Việt cuối cùng buông người ra, Ôn Liễu Niên hai má có chút đỏ, tựa vào trong lòng hắn nửa ngày cũng không nói chuyện.
"Không tức giận nữa?" Triệu Việt thấp giọng hỏi.
Ôn Liễu Niên liếm liếm môi, đường ăn rất ngon.
Nhìn thấy đầu lưỡi mềm mềm kia, Triệu Việt giật mình, cúi đầu lại hôn một cái.
Ôn Liễu Niên nhu nhu mũi, "Muốn ăn cơm."
Ám vệ vẫn ngồi ở ngoài cửa nhanh chóng xông đến phòng bếp, thập phần tận chức tận trách.
Căn bản không phải là muốn nghe lén.
Dân chúng bên trong thành vừa nghe đại nhân ngã bệnh, tất nhiên cũng là quan tâm sít sao, trứng gà mới mẻ cùng rau xanh cá khô cuồn cuộn không ngừng đưa đến phủ nha, đều nói muốn đại nhân hảo hảo bồi bổ thân thể, trăm ngàn lần đừng khiến bản thân suy sụp, lúc gần đi còn lo sợ bất an hỏi một câu, nghe nói sau khi tiêu diệt xong thổ phỉ, đại nhân sẽ được điều nhiệm đến Vương Thành làm quan lớn, rốt cuộc là thật hay giả?
Quản gia phủ nha kiên nhẫn nói: "Không nói chính xác được, bất quá cho dù đại nhân quả thật muốn đi, cũng sẽ đem tất cả mọi chuyện xử lý tốt, kiên quyết sẽ không bỏ bê mặc kệ dân chúng."
Dân chúng đồng thời gật đầu, một bên lưu luyến không rời nhìn vào trong phủ nha.
Nhiều năm chưa thấy qua Tri phủ đại nhân tốt như vậy, nếu vẫn không đi thì tốt hơn...
Hơn nửa tháng sau, Thượng Vân Trạch cũng mang theo Mộc Thanh Sơn từ Đằng Vân bảo đi vòng trở lại -- Dựa theo suy nghĩ lúc trước của hắn, vốn là muốn ở trên núi nhiều thêm một trận, ít nhất đem người dưỡng béo một chút mới thả xuống núi, bất đắc dĩ Mộc Thanh Sơn nhớ Ôn Liễu Niên cùng công vụ trong phủ nha, đều ầm ĩ muốn trở về, không đáp ứng thì sẽ bực bội khó chịu, buổi tối cũng không cho ôm, trộm hôn một cái cũng bị đẩy ra, thật sự là khiến cho người ta đau đầu.
"Ngươi chỉ biết khi dễ ta." Thượng Vân Trạch xoa bóp khuôn mặt hắn.
"Ừm." Mộc Thanh Sơn rúc ở trong lòng hắn, "Còn muốn ăn."
Thượng Vân Trạch ngoan ngoãn đút qua một viên đường sơn tra.
Xe ngựa đứng ở trước cửa phủ nha, Mộc Thanh Sơn phồng miệng, vô cùng cao hứng nhảy xuống xe ngựa: "Đại nhân, ta trở về rồi !"
"Sư gia." Nghe được thông truyền, Ôn Liễu Niên cũng chạy ra, "Sao trở về nhanh như vậy, còn tưởng ở Đằng Vân bảo thêm một lúc nữa."
"Ở trên núi không có việc gì làm, gần đây công vụ trong phủ nha lại nhiều." Mộc Thanh Sơn nói, "Ta liền trở lại sớm một chút."
"Cũng được." Ôn Liễu Niên nói, "Bất quá cho dù sư gia không trở lại, ta cũng sẽ phái người đến Đằng Vân bảo truyền tin."
"Có chuyện gì sao?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ôn Liễu Niên nói: "Hôm qua Hướng thống lĩnh vừa trở về phủ nha, điều lệnh đã hạ xuống, nhậm Tri Phủ tiếp theo sẽ lập tức đến đây.""Nhanh như vậy?" Mộc Thanh Sơn có chút sửng sốt.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên cùng hắn một đường vào thư phòng, "Kỳ thật cũng không tính nhanh, nếu là không có thổ phỉ tác loạn ở núi Thương Mang, thì tháng trước ta đã đi rồi."
Mộc Thanh Sơn rất không đành lòng.
"Người tiếp nhận thay ta là Tiễn Minh Phương, cũng coi như là một vị quan tốt." Ôn Liễu Niên nói, "Bây giờ nạn trộm cướp đã trừ, dựa theo năng lực của Tiền đại nhân, rất nhanh liền có thể khiến dân chúng trải qua ngày lành."
Mộc Thanh Sơn gật đầu: "Ừm."
"Nếu sư gia muốn tiếp tục ở lại phủ nha, vậy ta liền viết một bức thư -- "
"Không cần." Thượng Vân Trạch ở cửa cắt ngang lời hắn, "Chúng ta cũng theo đại nhân một đường đến Vương Thành."
"Thật sao?" Ôn Liễu Niên trong lòng kinh hỉ.
"Ừm." Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Lúc trước có bàn bạc qua rồi, muốn đến Vương Thành bái phỏng hảo hữu. Từ nhỏ đến giờ ta vẫn chưa rời khỏi thành Thương Mang, cho nên cũng muốn đi theo xem náo nhiệt."
"Như thế rất tốt." Ôn Liễu Niên nhất thời rất cao hứng, lúc trước còn có chút không đành lòng, bây giờ xem ra, một người cũng sẽ không thiếu -- Ngoại trừ Tả hộ pháp đang mang thai, muốn trở về Truy Ảnh cung dưỡng thai chờ ngày sanh, thì ngay cả ám vệ cũng sẽ một đường đến Vương Thành.
"Chư vị anh hùng Truy Ảnh cung cũng đi?" Mộc Thanh Sơn ngoài ý muốn, còn cho là xong chuyện này thì muốn trở về Thục Trung.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên cười hì hì nói, "Lúc trước Hoàng Thượng vừa kí hiệp định với Thất tuyệt quốc ở đại mạc, muốn cùng nhau sáng lập ra một con đường thông thương Tây Dương, nước nhỏ lân cận nghe tin cũng muốn chia chén canh, qua một thời gian nữa Thất Tuyệt Vương cùng những sứ thần chư quốc này hẳn là đều muốn nhích người đến Vương Thành, Tần cung chủ Truy Ảnh cung cùng Thẩm công tử cũng sẽ đến, ám vệ tất nhiên cũng phải đi theo."
"Nhiều đại nhân vật như vậy a." Mộc Thanh Sơn có chút chờ mong.
Thật sự đúng là có thể nhìn thấy người nổi tiếng.
Ba ngày sau, Triệu Ngũ cùng Hoa Đường chào từ biệt mọi người, rời khỏi thành Thương Mang trước, một đường đến Truy Ảnh cung ở Thục Trung.
Lại qua năm ngày, Tiễn Minh Phương tiếp nhận chức vụ Ôn Liễu Niên, trở thành tân tri phủ trong thành Thương Mang.
Dân chúng tuy nói trong lòng không nỡ, nhưng cũng biết lệnh vua khó cãi, thế là tự động mở tuồng ba ngày ba đêm trong thành, tiễn biệt Ôn Liễu Niên cùng mọi người.
Trong núi Thương Mang đã là một mảnh an tĩnh, dân chúng kết giao bằng hữu đánh cá đốn củi, sinh hoạt so lúc trước an bình giàu có hơn vài phần, đợi cho sơn đạo được tu thông, thương đội bên ngoài cũng sẽ tiến vào, trải qua ngày sẽ tốt hơn rất nhiều. Sơn trại thổ phỉ lúc trước đã sớm bị dở bỏ, chỉ giữ lại Triêu Mộ nhai, Tam đương gia mang theo đệ tử còn lại, một lần nữa trở về an doanh trát trại chủng nuôi cá, rất nhanh liền khôi phục sinh hoạt nghỉ ngơi lúc trước. Về phần Ly Giao cùng Trương Sinh Thụy, thì tạm thời được đưa đến Nhật Nguyệt sơn trang ở Giang Nam -- Nếu Hổ Đầu bang là tà giáo bình thường, vậy Nhật Nguyệt sơn trang có Thẩm Thiên Phong là Võ Lâm minh chủ, nên để cho hắn quản; nếu Ly Giao là phản tặc mưu nghịch, vậy người bên gối Thẩm Thiên Phong là đương kim Tiểu Vương gia, là hoàng thân quốc thích, cũng hẳn là nên để cho hắn quản. Huống hồ đưa người đến Giang Nam, Ôn Liễu Niên còn tồn một phần tâm tư khác, cách duyên hải Đông Nam rất gần a, nói không chừng còn có thể hỏi ra được manh mối gì mới.
Tóm lại mặc kệ nhìn từ phương diện nào, cũng không có nơi nào thích hợp hơn Nhật Nguyệt sơn trang, tất yếu rất đáng giá để đưa đến !
Vì không để dân chúng đưa tiễn, mọi người cố ý chọn rời thành Thương Mang vào lúc nửa đêm, năm con tuấn mã hai cỗ xe ngựa, ánh trăng treo tại chân trời, chiếu ra một mảnh quang hoa như nước.
Ôn Liễu Niên ghé vào cửa xe ngựa, lưu luyến không rời nhìn ra bên ngoài.
"Về sau có cơ hội, chúng ta lại trở về." Triệu Việt kéo hắn về bên cạnh, "Đừng nhìn, miễn cho lại trúng gió cảm lạnh."
"Cũng không biết khi nào mới có cơ hội." Ôn Liễu Niên tựa vào trong lòng hắn, ngữ điệu tràn ngập luyến tiếc.
"Ngủ một lúc đi." Triệu Việt nói, "Ba ngày gần đây đại khái đều ở trên đường, sẽ hơi mệt."
Ôn Liễu Niên cúi đầu đáp một tiếng, sau đó liền ngoan ngoãn rúc ở trong lòng hắn.
Triệu Việt vươn tay vỗ nhẹ trên lưng hắn, đáy mắt rất là ôn nhu.
Trong xe ngựa bên kia, Mộc Thanh Sơn đang tựa vào trên giường nhỏ, bưng một đĩa điểm tâm ăn.
"Còn chưa ngủ a?" Thượng Vân Trạch quát quát mũi hắn.
"Không mệt." Mộc Thanh Sơn ôm chén uống nước.
"Hiếm khi thấy ngươi có tinh thần như vậy." Thượng Vân Trạch giúp hắn lau vụn đường trên mặt.
"Ta chưa từng đi xa nhà như vậy." Mộc Thanh Sơn thành thật nói.
"Cho nên liền cao hứng đến không ngủ được?" Thượng Vân Trạch bật cười, ôm hắn ngồi ở trong lòng mình, "Về sau Thiên Nam Hải Bắc, ngươi muốn đi đâu cũng được."
Mộc Thanh Sơn thầm nghĩ: "Vậy ta muốn đến bờ biển trước."
"Được." Thượng Vân Trạch gật đầu.
"Còn muốn đến Giang Nam."
"Được."
"Còn muốn đến Tuyết Sơn."
"Không sợ lạnh à?"
"Sẽ rất lạnh sao?"
"... Cũng không lạnh lắm." Có ta ở đây thì sẽ không.
Mộc Thanh Sơn cùng hắn mười ngón đan vào nhau, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Thượng Vân Trạch ôm lấy hắn: "Thật sự không muốn ngủ?"
"Ừm." Mộc Thanh Sơn ngốc hồ hồ trả lời .
"Vậy làm chút chuyện xấu được không?" Thượng Vân Trạch ghé vào lỗ tai hắn ái muội hỏi.Mộc Thanh Sơn thân thể cứng đờ: "Đây là ở trong xe ngựa."
"Ngoan." Thượng Vân Trạch kéo đai lưng hắn ra.
Mộc Thanh Sơn mặt đỏ đến tận mang tai giãy giụa: "Ngươi mau thả ra ta !"
"Bên ngoài còn có người đang nghe nha." Thượng Vân Trạch cười khẽ, "Xác định muốn lớn tiếng như vậy?"
Mộc Thanh Sơn nhanh chóng che miệng mình lại.
"Thật nghe lời." Thượng Vân Trạch rất hài lòng, bàn tay ở trước ngực hắn khẽ vuốt ve.
Mộc Thanh Sơn vành mắt đỏ bừng đá hắn, khi dễ người !
Hai hộ vệ lái xe bên ngoài liếc nhau, thức thời vung roi ngựa, kéo ra một khoảng cách với người còn lại.
"Ngô..." Xe ngựa đột nhiên trở nên xóc nảy, Mộc Thanh Sơn cắn đầu vai hắn, vừa ủy khuất lại vừa sốt ruột.
Thượng Vân Trạch một tay kéo phía sau lưng hắn, một tay còn lại nắm thắt lưng mềm mại kia, hô hấp càng phát ra nặng nề.
Ám vệ ở phía xa nhìn thấy, đều cảm thấy rất là buồn bực, đang êm đẹp đột nhiên chạy nhanh như vậy, chẳng lẽ là đang khoe khoang với chúng ta?
Nhất định không thể thua !
Thế là Ôn Liễu Niên vốn dĩ đang ngủ, liền bị lắc lư lay tỉnh.
Thị vệ Đằng Vân bảo bị hoảng sợ: "Làm sao đây?" Đang êm đẹp sao đột nhiên lại vọt đến đây.
"Giá !" Ám vệ đồng loạt vung roi ngựa, nhanh như chớp lướt qua bên cạnh bọn họ.
Xe ngựa Truy Ảnh cung, quả thực chạy rất nhanh, hoàn toàn không làm mất mặt công tử cùng Thiếu cung chủ.
"A nha !" Ôn Liễu Niên đầu bị đụng vào xe, đau đến mũi đều nhíu lại.
"Xảy ra chuyện gì?" Triệu Việt xốc màn xe lên hỏi.
Ám vệ vui sướng nói: "Chúng ta hiện tại đi nhanh nhất !" Nhịn không được kiêu ngạo ưỡn ngực.
Triệu Việt: ...
Một lát sau, vật biểu tượng giang hồ bị đuổi xuống xe ngựa, đành phải ỉu xìu vòng trở về cưỡi ngựa.
Lúc trước khi lái xe cho công tử, cũng là giống như bây giờ, bị cung chủ đen mặt đuổi đi.
Thiệt thòi cho bộ dáng anh tuấn của chúng ta như vậy.
Thật sự là thập phần khổ sở.
Ven đường phần lớn đều là thâm sơn, cho nên thành trấn thôn xóm cũng không nhiều, mọi người hơn phân nửa thời gian đều là ngủ ở rừng cây ngoài trời, tuy nói đã là thời tiết giữa hè, bất quá ban đêm vẫn như trước rất lạnh, người luyện võ thì còn tốt một chút, Ôn Liễu Niên cùng Mộc Thanh Sơn vẫn là có chút không chống đỡ nổi, đều nhiễm phong hàn ho khan.
Người đều bị bệnh, Hướng Liệt tất nhiên cũng không cưỡng cầu phải gấp rút lên đường nữa, thế là một mình trở về Vương Thành phục mệnh trước, để cho hai người bọn hắn dưỡng bệnh trước rồi đến sau.
Mọi người ở tạm tại địa phương gọi là Dao Gia trấn, trong thành tổng cộng chỉ có một khách điếm, nhìn qua có chút cổ xưa, bình thường cũng chỉ có vài kiệu phu tiểu thương ở tạm, lần này đến đây nhiều đại nhân vật như vậy, nhất thời ngay cả lão bản cũng bị giật mình, tự mình chạy xuống lâu thu xếp.
Bàn ghế trong phòng bài trí rách nát, đệm chăn còn có mùi mốc, Thượng Vân Trạch vừa bước vào cửa liền nhíu mày, sai thủ hạ vào trong thành mua đệm chăn mới, lại mở cửa sổ thông gió nửa ngày, mới để mọi người vào ở.
Ôn Liễu Niên cầm lấy chén trà đưa mắt nhìn, bợn trà đen dính một vòng, nhất thời vẻ mặt tràn ngập ghét bỏ.
Triệu Việt nói: "Ta vào bên trong xe ngựa lấy cho ngươi chén trà khác."
"Ta cũng đi." Ôn Liễu Niên đứng lên, "Thuận tiện hít thở không khí." Bạn đang �
Triệu Việt gật đầu, tùy tay lấy qua một bên áo choàng, khoác nghiêm kín lên người hắn.
"Khách quý muốn đi ra ngoài?" Lão bản đang ở sau quầy gãy bàn tính, nhìn thấy hai người bọn hắn xuống lầu, vội vàng ném việc trong tay chạy đến.
"Đúng vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Trong phòng rất chán, ta ra ngoài đi dạo một vòng."
"Vẫn là không nên đi ra ngoài thì tốt hơn, trời đã tối rồi." Lão bản nói.
Triệu Việt nghe vậy khó hiểu: "Trời tối thì không thể ra cửa?"
"Lúc trước có thể, bất quá gần đây vẫn là nên cẩn thận một chút thì tốt hơn." Lão bản nhỏ giọng nói, "Chư vị là người bên ngoài đến nên không biết, gần đây bên trong thôn trấn này thế nhưng không yên ổn."
"Vì sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Cũng không thể nói rõ, chính là rất tà môn." Lão bản nói, "Lúc trước có mời cao nhân bên ngoài đến xem qua, nói là trong thành đang nháo quỷ, buổi tối đi ra ngoài sẽ bị câu hồn."
"Lời nói không có căn cứ." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Có đăng báo quan phủ chưa?"
"Chuyện quỷ thần, đăng báo quan phủ thì có ích lợi gì." Lão bản nói, "Ban đêm gió lạnh, khách quý vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm một chút."
Còn chưa nói xong, Ôn Liễu Niên liền đã nắm chặt áo choàng bước ra cửa.