Thật sự là thập phần không bị cản trở lại không kịp chờ đợi.
Trong nháy mắt ám vệ xoay người biến mất, thuận tiện kéo theo Ôn Liễu Niên .
Chuyện như vậy nhất định không thể quấy rầy !
Ôn đại nhân hai chân bay lên không bị khiêng chạy như điên, trong lòng rất là cảm khái .
Từ khi bị điều đi, rời khỏi thành Vân Lam, đã rất lâu rồi chưa có cưỡi mây đạp gió qua.
Thật sự là tưởng niệm .
Bên trong phòng ăn, Thượng Vân Trạch tiến tới nhẹ nhàng thổi nhẹ vào mắt hắn, “Được chưa ?”
“Ừm.” Mộc Thanh Sơn nhắm mắt lại một lúc, rồi mới thử cẩn thận mở ra, trong mắt hiện lên chút tia máu .
“Bụi rớt vào, qua một lúc sẽ tốt thôi.” Thượng Vân Trạch nói .
“Vừa rồi là đại nhân bọn họ sao ?” Mộc Thanh Sơn hỏi, “Ta nghe thấy tiếng động.”
Thượng Vân Trạch gật đầu, “Đúng vậy.”
Mộc Thanh Sơn tiếp tục ngồi ăn cơm, tính toán ăn xong mau chóng đi tìm đại nhân hỏi một chút, hiện tại thế cục ngoài thành rốt cuộc thế nào rồi.
Thượng Vân Trạch trong lòng có chút chấn động —— Vừa rồi nếu là không bị cắt ngang, nói không chừng hắn thật sẽ phóng tứ một phen. Còn nếu thật sự là hôn xuống, cũng không biết con mọt sách ngây ngô trước mặt này, hiện tại sẽ là mặt mũi đỏ bừng hay là giận tím mặt.
“Ngươi đang cười cái gì ?” Mộc Thanh Sơn ở trước mặt hắn lắc lắc tay .
“Không có gì.” Thượng Vân Trạch cười cười, “Đang suy nghĩ trận này khi nào mới có thể đánh xong.”
“Hẳn là sẽ không quá lâu.” Mộc Thanh Sơn nói, “Hiện tại còn chưa khai chiến, cũng đã có không ít thổ phỉ chủ động đầu hàng, thế cục đối với chúng ta cực kỳ có lợi.”
“Đầu hàng thật sự đều là những kẻ nhát gan, những kẻ còn lại sợ là không dễ đối phó như vậy.” Thượng Vân Trạch nói, “Nói cách khác, ngay cả cố sự của Ôn đại nhân cũng không hù dọa được bọn chúng, tất nhiên cũng là kẻ có chút cao tay.”
"Vậy chúng ta cũng sẽ thắng.” Mộc Thanh Sơn rất kiên trì .
Thượng Vân Trạch cười cười, “Ừ, chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Bởi vì thẩm vấn suốt đêm, cho nên Ôn Liễu Niên cảm giác ngủ được rất kiên định, thẳng đến khi trời tối lúc dùng cơm mới bị đánh thức, sau khi đẩy chăn ra ngồi dậy, vẫn cảm thấy đầu óc có chút hôn mê.
“Đại nhân.” Mộc Thanh Sơn nói, “Triệu Đại đương gia tới.”
“Triệu Việt ?” Ôn Liễu Niên có chút ngoài ý muốn, ngồi ở mép giường mang giày, “Hắn tới làm gì ?” “Không biết, đoán chừng là vì chuyện tiêu diệt thổ phỉ.” Mộc Thanh Sơn nói, “Đang cùng Lục Nhị đương gia đồng thời ở thư phòng uống trà.”
Ôn Liễu Niên mặc một thân thường phục, vội vã rửa mặt liền đến thư phòng .
Vì không để cho người khác phát hiện , cho nên Triệu Việt cùng Lục Truy cũng không đến tiền viện, bình thường thư phòng này Ôn Liễu Niên đều dùng để viết thơ vẽ tranh, không gian rất nhỏ cho nên có chút hỗn loạn. Lục Truy vươn tay cầm lên một bức họa, khen ngợi, “Thật không hỗ là Thám hoa lang năm đó. ”
Triệu Việt liếc nhìn một cái, nói, “Một đống đen thui.”
Lục Truy dừng một chút, buông tha ý nghĩ cùng hắn tiếp tục nói chuyện, ngược lại là cẩn thận thưởng thức từng bức. Triệu Việt trong lúc rãnh rỗi, vì vậy tiện tay rút ra một quyển sách sách nhìn, mở ra chỉ thấy được một đống chữ nhỏ —— Chỉ thấy Triệu công tử ngưng thần tụ khí, hét lớn một tiếng tránh thoát cửu vĩ hồ yêu kia ……
Triệu Đại đương gia nghiến răng nghiến lợi, đóng sách lại nhét vào ngực mình .
Vì sao hắn cư nhiên còn đang viết, hơn nữa phiên bản càng lúc càng nhiều ?
“Chư vị lượng thứ, bổn quan tới chậm." Ôn Liễu Niên đẩy cửa thư phòng ra bước vào .
Đã qua thời tiết mùa đông, hắn tất nhiên sẽ không mặc thành một cục bông. Một thân bạch y cực kỳ tao nhã, tuy không phải là chất liệu vải quý giá gì, nhưng cũng rất là vừa người sạch sẽ, làn da rất trắng, mi mắt thanh tú tư văn, ánh mắt dưới ánh nến có ánh sáng nhỏ vụn, thậm chí được gọi là xinh đẹp.
Triệu Việt thật sự là nghĩ không ra, rõ ràng dáng vẻ mọt sách như thế, vì sao chỉ cần mở miệng nói chuyện, mười lần có tám lần cũng có thể làm mình tức chết ?
“Đại nhân không cần khách khí, là chúng ta tạm thời nổi lên ý nghĩ, cho nên không thông truyền trước.” Lục Truy nói, “Vừa rồi nghe sư gia nói, đại nhân đã bắt được hai nhóm thổ phỉ ? ”
“Cũng không tính là bổn quan bắt được, mà là bọn họ chủ động quy hàng.” Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm.
“Vài cố sự kia của đại nhân ta cũng xem rồi.” Lục Truy bật cười, “Rất là sống động.”
“Chút tài mọn mà thôi.” Ôn Liễu Niên sảng khoái nói, “Nếu là những người còn lại sẽ không xuống núi đầu hàng, càng khoa trương hơn bổn quan cũng có thể viết được.”
Triệu Việt không tự chủ liền bổ não hắn ở dưới ánh đèn múa bút thành văn, viết các loại tiểu thoại hình ảnh.
……
Vẫn là rất muốn đánh cho một trận, coi như mọt sách không thể đánh, vậy cũng phải dùng sức nhéo lỗ tai một cái !
“Hai vị xuống núi có chuyện gì ?” Ôn Liễu Niên thêm trà .
“Thật ra thì cũng không có gì đặc biệt, là vì một chuyện mà xuống núi.” Lục Truy nói, “Tới xem đại nhân một chút, có chuyện gì có thể giúp một tay hay không thôi." Ôn Liễu Niên dừng tay một chút, nói, “Là vì chuyện Mục gia trang mà xuống núi sao ?”
Lục Truy cười ra tiếng, nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Việt, “Ta đã sớm nói, đại nhân ngày thường một tâm thất khiếu linh lung, thì sao lại sẽ không đoán được ý tới của chúng ta.”
Triệu Việt ngửa đầu một hơi uống cạn sạch nước trà trong chén.
Ôn Liễu Niên nói, “Nóng.”
Triệu Việt vẻ mặt cứng ngắc —— Sao ngươi không nói sớm .
Lục Truy nhẫn cười .
“Mục Vạn Lôi cùng Mục Vạn Hùng đều ở trong quân trại bên ngoài thành, trong khoảng thời gian này cũng không làm gì, cũng rất an phận.” Ôn Liễu Niên nói, “Cũng không nhắc tới Đại đương gia cùng Triêu Mộ Nhai.”
“Cho nên thì sao ?” Triệu Việt liếc nhìn hắn.
“Ta không có ý gì khác.” Ôn Liễu Niên nói, “Chẳng qua là bây giờ chuyện tiêu diệt thổ phỉ chưa kết thúc, kính xin Đại đương gia nhớ cam kết ban đầu.”
“Ta tất nhiên sẽ không quên.” Triệu Việt nói, “Nếu không đã sớm ra ngoài thành chém giết.”
Ôn Liễu Niên cười cười, lại giúp hắn rót thêm một chén trà xanh, “Đa tạ.”
Triệu Việt lần này cũng không có uống, bởi vì nóng, cũng bởi vì tâm phiền ý loạn.
Cừu nhân đang ở mấy dặm ngoài thành, hắn tất nhiên không có cách nào kê cao gối mà ngủ ngon giấc, một mực ở bên trong Đằng Vân bảo phiền não bất an. Lục Truy khuyên hai ba câu cũng không thấy hiệu quả, vì vậy liền mang hắn xuống núi, nói là vào trong thành giải sầu, thuận tiện ghé vào trong phủ nha.
Tuy nói Triệu Việt thường bị Ôn Liễu Niên làm tức giận đến gần chết, nhưng Lục Truy vẫn luôn cảm thấy, vị Tri phủ đại nhân này nói không chừng sẽ có biện pháp, khiến cho hắn không hề nóng nảy bất an như thế nữa.
“Ta ra ngoài xem lão Dương một chút." Lục Truy đứng lên .
Lão Dương coi như là ám tuyến Triêu Mộ Nhai ở trong thành, mùa đông bán canh thịt dê mùa hè lạc kim ti bính, sinh ý rất tốt.
Ôn Liễu Niên dặn dò, “Mang hai đường bính trở lại.”
Lục Truy nói, “Được.”
Triệu Việt đứng lên, “Ta cũng đi.”
“Đại đương gia ở lại với đại nhân đi, tránh cho bị Mục gia trang phát hiện.” Lục Truy bước ra cửa, một khắc cũng không dừng lại, thậm chí còn cố ý bước nhanh hơn.
Triệu Việt : ……
Vì sao ta phải ở lại với con mọt sách này ?
“Trà nguội rồi.” Ôn Liễu Niên đem chén trà đẩy sang cho hắn, “Hiện tại có thể uống.”
Triệu Việt nhận lấy chén trà, đầu ngón tay hai người chạm nhau, tựa hồ có chút ý nóng . Ôn Liễu Niên nhỏ giọng ho khan .
Triệu Việt khẽ nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm hắn một lúc, sau đó liền vươn tay tới.
Ôn Liễu Niên theo bản năng né một cái .
Bàn tay mang theo chút lạnh lẽo đặt ở trên trán, Triệu Việt nói, “Ngươi phát sốt rồi.”
Ôn Liễu Niên nói, “Còn tưởng rằng Đại đương gia muốn đánh ta. ”
Triệu Việt tức ngực, người này rốt cuộc có biết nói trọng điểm là cái gì hay không?
“Không sao.” Ôn Liễu Niên nói, “Tối qua ngủ không ngon, qua một đêm sẽ không có việc gì.”
“Rõ ràng chính là nhiễm phong hàn.” Triệu Việt lắc đầu, “Đi ngủ đi, ta ở đây chờ Lục Truy.”
Ôn Liễu Niên nói, “Ta bồi Đại đương gia uống trà.” W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
Triệu Việt nói, “Nếu ta đã đáp ứng ngươi, cũng sẽ không tùy tiện động thủ với Mục gia trang."
“Ta biết.” Ôn Liễu Niên nói, “Nhưng là ta muốn uống trà.” Qua một lúc lại bổ sung, “Hơn nữa mới vừa mới tỉnh ngủ, ngay cả cơm cũng chưa ăn.”
Triệu Việt : ……
Đầu bếp chiên xào phanh tạc, rất nhanh đưa tới một bàn thức ăn, mặc dù không tính là phong phú, nhưng vừa có thịt vừa có canh, hai người ăn cũng dư dã.
Triệu Việt không thể làm gì khác hơn là bồi hắn ăn cơm.
Mặc dù có chút nhuộm gió rét, bất quá Ôn Liễu Niên như cũ sức ăn không tệ.
Triệu Việt nói, “Mọt sách.”
“Sao ?” Ôn Liễu Niên tinh tế gắp xương cá ra.
Triệu Việt rút khóe miệng, “Sao ngươi có thể ăn như vậy a.”
Ôn Liễu Niên : ……
“Nhìn một khúc xương, cũng không biết ăn xong đồ ăn trôi tới nơi nào.” Triệu Việt chê cười.
Ôn Liễu Niên nghiêm túc nói , “Khi còn bé mẫu thân thường khen ta, cũng là bởi vì ta ăn nhiều.”
Triệu Việt có chút buồn cười .
“Nhân sinh trên đời, hai chữ ăn uống.” Ôn Liễu Niên tiếp tục gắp xương, tướng ăn cực kỳ tư văn.
“Ngươi sẽ một mực đợi ở thành Thương Mang sao ?” Triệu Việt lại hỏi .
“Không biết.” Ôn Liễu Niên xoa tay một chút, “Ít nhất cũng phải đợi đến khi đem thổ phỉ trong núi diệt trừ sạch sẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp rồi hẳn đi.”
“Sau đó lại điều đến nơi trộm cướp mọc tràn lan sao?” Triệu Việt hỏi .
Ôn Liễu Niên lắc đầu, “Những chuyện này cũng không phải ta có thể quyết định.”
“Sẽ không oán trách ?” Triệu Việt hỏi .
Ôn Liễu Niên nhìn hắn, “Vì sao phải oán trách ?”
“Từ thành Vân Lam điều đến thành Thương Mang, nói không chừng sau khi tiêu diệt thổ phỉ xong, sẽ còn bị điều đi đến trước một nơi càng nghèo khổ hơn đảm nhiệm.” Triệu Việt nói, “Đổi lại là ai cũng sẽ oán trách.”
Ôn Liễu Niên suy nghĩ một chút, “Nhiều nhất chính là có chút không nỡ.”
Triệu Việt lắc đầu, “Mọt sách.”
Ôn Liễu Niên bĩu môi, tiếp tục cúi đầu uống canh .
Triệu Việt bồi hắn ăn xong rồi một bàn thức ăn.
Ôn Liễu Niên ngáp một cái .
Triệu Việt lại thử nhiệt độ trên trán của hắn một chút, rất may là không phải nóng hơn, vì thế ném cho hắn một viên thuốc, “Uống đi.”
“Cái gì vậy? ” Ôn Liễu Niên hỏi .
Triệu Việt nói, “Thuốc độc. ”
Ôn Liễu Niên : ……
“Trong núi Thương Mang tuyết bay mịt mờ, vào mùa đông ao cá phía sau núi sẽ đóng băng, cơ hồ chỉ trong một cái nháy mắt cũng sẽ bị đông cứng.” Triệu Việt nói, “Thuốc này có thể giúp cho thân thể ấm áp lên.”
Ôn Liễu Niên liền lấy nước uống vào.
Triệu Việt lãnh tĩnh nói, “Vừa rồi lừa gạt ngươi thôi, thật ra là thuốc độc.”
Ôn Liễu Niên lấy ra thảm mỏng ở bên cạnh, đem mình bọc lại.
Triệu Việt : ……
Rốt cuộc vì sao chưa chịu trở về phòng ngủ ?
Ôn Liễu Niên ngồi xếp bằng ở trên đệm mềm, tiếp tục lười biếng cùng hắn nói chuyện phiếm .
Một lúc lâu sau, rốt cục không nhịn được ngủ thiếp đi.
Triệu Việt đẩy cửa muốn gọi Mộc Thanh Sơn đi vào, đem hắn mang về phòng ngủ nghỉ ngơi, bên ngoài lại yên tĩnh, không có một bóng người, lại sợ những người còn lại sẽ bại lộ hành tung của mình, vì vậy không thể làm gì khác hơn là đóng cửa đi vòng vèo, đem người ôm đến trên nhuyễn tháp.
Ôn Liễu Niên choáng đầu mở mắt nhìn hắn .
“Ngủ đi.” Triệu Việt nói, “Đợi lát nữa tìm người đưa ngươi trở về phòng.”
Ôn Liễu Niên một lần nữa nhắm mắt lại , rất nhanh liền trầm trầm ngủ mất, mặt vùi vào trong thảm, cơ hồ chỉ lộ ra bàn tay.
Triệu Việt không nhịn được liền vươn tay so một chút .
Mỗi bữa thật sự là ăn chùa nhiều như vậy a ……