(*) Bố phòng: sắp xếp binh lính ngăn ngừa giặc.
Sách sử ghi lại rất chi tiết, mỗi một thời gian địa điểm chiến dịch phát sinh, cùng với tình hình chiến đấu thảm khốc lúc ấy. Mỗi một vị tướng lĩnh hi sinh trong cuộc chiến đó, danh tự đều được khắc ở bên trên cột đá, trọn đời đứng ở bờ biển, nhìn về phía xa, nơi mình đã từng chiến đấu qua đại dương mêng mông khôn cùng.
Nhưng cho dù là lật hết tất cả các sách sử, cũng sẽ không thấy được ba chữ 'Vân Đoạn Hồn', Đại Minh Vương tiếng tăm lừng lẫy năm đó, cũng chỉ có thể nghe được từ miệng lão ngư dân hoặc là sách sử bên đường, có đôi khi ngẫu nhiên sẽ được đề cập đến.
"Vân Đoạn Hồn?" Triệu Việt lắc đầu, "Chưa nghe qua bao giờ."
"Chuyện vài chục năm trước, triều đình vẫn luôn giữ kín chuyện này, không biết cũng là chuyện đương nhiên." Ôn Liễu Niên nói, "Ta cũng là xem không ít sách sử, mới từ trong đó biết được cái tên này."
"Là người trong võ lâm sao?" Triệu Việt hỏi.
"Khi ta còn ở thành Vân Lam, cũng có hỏi qua Tần cung chủ, hẳn không phải là người trong võ lâm." Ôn Liễu Niên nói, "Trong sách sử cũng không đề cập tới lai lịch của hắn, chỉ nói thời điểm Tiên Hoàng đối chiến cướp biển, may mắn có hắn từ giữa tương trợ, Sở quân mới có thể liên tiếp thắng lợi."
"Nếu thật sự là như vậy, cũng xem như là có ân với Tiên hoàng." Triệu Việt nói, "Vì sao những vị tướng trong sách sử lại không có tên của Đại Minh Vương?"
"Chuyện này ta cũng không biết, lúc trước cũng không đặc biệt lưu ý." Ôn Liễu Niên nói, lại hạ giọng nhỏ một chút, "Bất quá có thể khiến cho Hoàng Thất chú ý như thế, phần lớn là có cảm giác hoàng quyền bị uy hiếp."
"Mưu phản?" Triệu Việt nói, "Kể từ đó, ngược lại là có thể giải thích rõ phản ứng đêm qua của Hướng Liệt khi nhìn thấy đồ án ở Hổ Đầu bang."
"Ừm." Ôn Liễu Niên gật đầu, nhìn qua như có chút suy nghĩ.
"Đang nghĩ gì vậy?" Triệu Việt hỏi hắn.
"Lúc đầu nghe ngươi nhắc đến, phản ứng đầu tiên của ta cũng là dạng này, cảm thấy bang chủ Hổ Đầu bang là Đại Minh Vương năm đó." Ôn Liễu Niên nói, "Vừa rồi nói chuyện thì suy nghĩ, lại cảm thấy hình như cũng không giống lắm.""Tại sao?" Thấy miệng hắn hơi khô, Triệu Việt giúp hắn rót một ly trà đưa qua.
"Nếu Đại Minh Vương quả thật có ý mưu phản, sao triều đình lại không quang minh chính đại bắt hắn, không cần thiết phải che che lấp lấp như vậy." Ôn Liễu Niên nói, "Chung quy chuyện mưu nghịch, đặt ở triều đại nào cũng sẽ bị hành hình, cũng không xem là ngoài ý muốn."
Triệu Việt gật gật đầu, "Chính xác là như vậy."
"Nhưng Tiên Hoàng lại cố tình áp việc này xuống, một chút cũng không lộ ra ngoài." Ôn Liễu Niên nói, "Cơ hồ Đại Minh Vương cũng là ly kỳ biến mất chỉ trong một đêm, chỉ để lại vô số cố sự huy hoàng ở một vùng duyên hải."
"Năm đó, dân chúng không nghi hoặc gì sao?" Triệu Việt hơi khó hiểu.
"Tất nhiên là có, không chỉ có, mà là có rất nhiều là đằng khác." Ôn Liễu Niên nói, "Dù sao cũng là tướng lĩnh dũng mãnh bảo vệ nhà mình, đột nhiên mất tích, đổi lại là người khác trong lòng cũng sẽ nảy sinh nghi ngờ, nhưng chuyện này cũng có thể giải thích rõ vì sao sau khi Đại Minh vương biến mất ba bốn năm, dân gian đột nhiên mới bắt đầu lưu hành các tiểu thoại bản, đem hắn miêu tả thành người cực kỳ xấu xa."
"Ý ngươi là sau hải chiến, Đại Minh Vương công cao chấn chủ, vì thế Tiên Hoàng Sở thị mới bày mưu tính kế khiến hắn biến mất vĩnh viễn, vốn dĩ lúc trước thầm nghĩ để một trang này lặng lẽ bị lật qua, lại không dự đoán được Vân Đoạn Hồn có uy vọng cực cao ở trong lòng dân chúng duyên hải, trong khoảng thời gian ngắn lập tức nổi lên lời đồn ở chung quanh." Triệu Việt lý giải ý hắn một lần, "Vì để ngăn chặn miệng lưỡi người đời, Tiên Hoàng mới phái người rải rác tin đồn ở dân gian, có ý định muốn bôi đen Đại Minh Vương, cũng có thể giải thích rõ hành vi của mình năm đó?"
Ôn Liễu Niên gật đầu, "Đây chỉ là suy đoán của ta mà thôi, cũng có thể không phải là như vậy."
"Không đúng a." Triệu Việt nói, "Lúc trước còn nói là không biết, sao đột nhiên lại có thể nhớ được nhiều như vậy?"
"Rất kỳ quái sao?" Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt mình, "Từ nhỏ một khi ta đã thấy qua cái gì là không quên được, có vài quyển sách xem qua rồi có lẽ tạm thời không có ấn tượng, bất quá đợi đến khi cần dùng, chỉ cần suy nghĩ một chút là có thể nhớ lại được toàn bộ, một chữ cũng không sai."
Triệu Việt: ...
"Không tin?" Thấy hắn không nói lời nào, Ôn Liễu Niên nói, "Trên giá nhiều sách như vậy, ngươi không tin thì tùy tiện hỏi ta một quyển đi."
"Tất nhiên là ta tin." Triệu Việt nói, "Chỉ là đang nghĩ, người tham gia khoa cử với ngươi thật sự là xui xẻo." Cư nhiên gặp được một đối thủ lợi hại như vậy.
Ôn Liễu Niên cười tủm tỉm, "Năm đó lão sư cũng nói như vậy."
"Vừa rồi còn chưa nói xong." Triệu Việt nói, "Về quan hệ Hổ Đầu bang cùng Đại Minh Vương."
"Kỳ thật ta nghĩ rất đơn giản." Ôn Liễu Niên nói, "Bản tính của một người là rất khó thay đổi, chiến thần năm đó chiến công hiển hách đại sát tứ phương, cho dù thật sự bị Tiên Hoàng bày kế hãm hại, cũng không đến mức sẽ biến thành đầu lĩnh đám thổ phỉ âm trầm tàn bạo trong núi Thương Mang. Nói cách khác, nếu trong lòng có oán niệm, vậy cũng là oan có đầu nợ có chủ, quả quyết không nên lấy tính mạng dân chúng vô tội làm vật hi sinh. Cho nên ta mới cảm thấy, bang chủ Hổ Đầu bang không có khả năng là Đại Minh Vương."Triệu Việt gật đầu, "Cũng đúng."
"Bất quá vì sao trong núi lại có đồ đằng Đại Minh Vương, và Thanh Cầu được nhắc tới lúc trước rốt cục là ai, đại khái còn cần hảo hảo suy nghĩ một chút." Ôn Liễu Niên có chút ảo não, "Sớm biết như thế, năm đó khi ở nhà, tìm xem thêm sách sử nói về Vân Đoạn Hồn." Nói không chừng còn có thể phát hiện thêm nhiều manh mối.
Triệu Việt xoa xoa huyệt thái dương của hắn, "Xem nhiều sách như vậy, không đau đầu sao?"
Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Không xem mới đau."
Triệu Việt cười cười, nhẹ nhàng cùng hắn trán kề trán.
"Khụ khụ." Hướng Liệt ở trong viện ho khan. Tuy nói cắt ngang người hữu tình cùng một chỗ tựa hồ xác thực không được tốt, nhưng chung quy vẫn là có chuyện quan trọng cần thương lượng, chuyện còn lại lưu trữ buổi tối làm cũng không tồi, ta tất nhiên sẽ không tiếp tục xông loạn !
"Trước đừng đem chuyện Đại Minh Vương nói ra ngoài." Ôn Liễu Niên vỗ vỗ ngực hắn, "Hướng thống lĩnh tuy cũng là hán tử quang minh, nhưng dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng Thượng, hơi khó nói một chút, nghe là được rồi."
"Ta biết rồi." Triệu Việt gật đầu, xoay người mở cửa thư phòng ra.
Một đống người đang ở trong sân.
Triệu đại đương gia: ...
Hướng Liệt nhìn thoáng qua thư phòng, "Đại nhân hắn..." Ngàn vạn lần đừng nói mệt quá ngủ rồi nha.
"Vào đi." Ôn Liễu Niên thắp đèn sáng hơn một chút.
Hướng thống lĩnh nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
Mộc Thanh Sơn cầm khối điểm tâm trong tay nhét vào miệng, vỗ vỗ bột phấn trên tay.
"Gấp cái gì." Thượng Vân Trạch nhìn thấy buồn cười, "Lại không có ai giành với ngươi." Lúc trước còn đang chậm rãi cắn, lúc này ngược lại là nhét đầy miệng.
"Muốn bàn bạc chính sự, sao có thể ăn ở thư phòng." Mộc Thanh Sơn dùng sức nuốt xuống, cảm thấy hơi nghẹn.
Thượng Vân Trạch vào phòng rót cho hắn một tách trà, thử xem có nóng hay không rồi mới đưa qua, lại giúp hắn kéo ghế ra.
Tập thể ám vệ nhìn Triệu Việt - Có học được không? Đây mới chính xác là phương thức nói chuyện yêu đương.
Triệu Việt: ...
Lúc trước khi hai người bọn hắn ở trong thư phòng, Hướng Liệt đã ở bên ngoài nói đại khái chuyện vài đồ đằng cùng Đại Minh Vương cho người còn lại, phản ứng cũng không khác Triệu Việt, cũng không ai biết cái người gọi là Đại Minh Vương rốt cục là thần thánh phương nào, chỉ có một ám vệ nguyên quán ở làng chài cạnh bờ biển, mơ hồ có nghe nói qua một vài lời đồn, bất quá đa số đều là từ miệng lão nhân truyền xuống, giống như là câu chuyện thần thoại thì đúng hơn.
"Rốt cục là thế nào?" Hoa Đường hỏi, "Đại Minh Vương Vân Đoạn Hồn, trong giang hồ chưa bao giờ nghe qua người này."
"Vân Đoạn Hồn vẫn là cấm kị của Hoàng gia." Hướng Liệt nói, "Ta cũng bởi vì là người bên cạnh bảo về Hoàng Thượng, cho nên mới biết một vài chuyện." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Có thể nói nghe một chút được không?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Tất nhiên." Hướng Liệt gật đầu, "Tương truyền năm đó khi Tiên Hoàng đang dẫn binh chinh chiến Đông Hải, từng bị cướp biển tầng tầng vây quanh, mắt thấy sắp thất bại, thời khắc mấu chốt ở sâu trong biển xông ra một chiến đội, không chỉ cứu Tiên Hoàng, còn chém giết toàn bộ cướp biển, đó cũng là trận thắng lợi đầu tiên của Sở quân."
"Người suất lĩnh chiến đội là Vân Đoạn Hồn?" Ôn Liễu Niên suy đoán.
Hướng Liệt gật đầu, "Rồi sau đó Vân Đoạn Hồn trái phải vẫn đều đi theo Tiên Hoàng, về sau thì được sắc phong là Đại Minh Vương, cho đến khi Sở quân cuối cùng thắng lớn."
"Rồi sau đó thì sao?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Hướng Liệt hơi chần chờ một chút, mới nói, "Sau khi hải chiến kết thúc, Đại Minh Vương kể công kiêu ngạo, về sau càng lúc càng trầm trọng, trong lòng nảy sinh ý mưu phản, trong buổi thiết yến có ý đồ ám sát Tiên Hoàng, sau khi mưu kế thất bại, liền suất lĩnh một đội quân hốt hoảng chạy trốn, đến nay vẫn chưa rõ tung tích."
Ôn Liễu Niên cùng Triệu Việt liếc mắt nhìn nhau, đều không nói chuyện.
"Tuy nói Vân Đoạn Hồn đại nghịch bất đạo, nhưng Tiên Hoàng niệm tình hắn từng lập qua chiến công hiển hách, cho nên vẫn không công khai việc này." Hướng Liệt nói, "Chỉ là nhiều năm như vậy, Hoàng gia vẫn đều âm thầm điều tra tung tích Vân Đoạn Hồn, bất quá đến nay vẫn không hề có tin tức."
"Cho nên đồ đằng trong Hổ Đầu Cương trên núi Thương Mang, là manh mối đầu tiên?" Ôn Liễu Niên nói.
Hướng Liệt gật đầu, "Đúng vậy."
"Vậy thật sự đúng là chuyện trọng đại." Ôn Liễu Niên hơi nhíu mày.
"Đại nhân không cần lo lắng, ta sẽ phân phối quân đội suốt đêm, bảo vệ mỗi một nơi ra vào núi Thương Mang." Hướng Liệt nói, "Cũng sẽ viết một bức thư phái người khẩn cấp chạy suốt tám trăm dặm dâng lên cho hoàng thượng, trình bày rõ việc này."
Ôn Liễu Niên gật đầu, trong lòng lại bắt đầu không yên.
Người có liên quan đến Đại Minh Vương, lại đang điều tra thân thế Triệu Việt, hơn nữa lời Mục Vạn Lôi nói trước khi rơi xuống vách núi, đều cảm giác bên trong tựa hồ có bí mật không nhỏ. Về phần là tốt là xấu, chỉ sợ trước khi chân tướng bị vạch trần, không ai có thể nói chính xác được.
Triệu Việt đưa tay khoác qua bả vai của hắn, vỗ nhè nhẹ.
Ôn Liễu Niên quay đầu nhìn hắn.
Triệu Việt cười cười, "Đừng chỉ mãi lo chú ý nghị sự, đã qua giờ ăn cơm rồi, có đói bụng không?"
"Ừm." Ôn Liễu Niên nói, "Có một chút."
"Vậy thì ăn cơm trước đi." Hoa Đường nói, "Chuyện còn lại, về sau bàn tiếp cũng không muộn, nhất thời hồi lâu cũng không vội."