Bởi vì khúc nhạc này lưu truyền rất rộng, lại có chút... Hạ lưu, vì thế Ôn đại nhân đi một vòng lớn ở trong nhà, muốn tìm một chỗ yên tĩnh, cuối cùng thậm chí còn ý đồ ôm bánh xe nhảy xuống giếng cạn. Triệu Việt dở khóc dở cười nhanh chóng giữ chặt người: "Không bằng mang ngươi đến sau núi?"
"Cũng được cũng được." Ôn Liễu Niên liên tục gật đầu, bằng không nếu là để dân chúng nghe được, mình nhất định sẽ lập tức thu thập bao phục trở về Giang Nam !
Triệu Việt dắt Hắc Phong đến, mang hắn một đường ra khỏi thành.
Núi ở bờ biển tất nhiên không thể so với trong đất liền, đa phần đều có vài tảng đá lớn hoang vắng, cũng không cao. Hai người xoay trái xoay phải, cuối cùng tìm được một chỗ vừa mát mẻ lại vừa yên tĩnh, hơn nữa phong cảnh còn rất đẹp. Ôn Liễu Niên ngồi ở trên tảng đá, lấy ra sáo ngọc mở ra khúc phổ, bắt đầu nghiêm túc thổi... thập bát mô.
Triệu đại đương gia tâm tình có chút phức tạp.
Luyện tập ba bốn lần, Ôn Liễu Niên hỏi: "Thế nào?"
Triệu Việt nói: "Rất hay."
Ôn Liễu Niên lại hỏi: "Có thần hồn điên đảo không?"
Triệu Việt: "..."
Ôn Liễu Niên hai mắt nóng bỏng.
"Thần hồn điên đảo là vì ngươi, chứ không phải là vì khúc mê diễm này." Triệu Việt gõ gõ đầu hắn, "Đến đây ngồi, trên tảng đá rất lạnh."
Ôn Liễu Niên gãi gãi mặt, đi qua ngồi ở trên đùi hắn tiếp tục thổi. Thuở nhỏ hắn đã tinh thông âm luật, tất nhiên học được rất nhanh, chưa tới nửa canh giờ đã thổi đến hữu mô hữu dạng(*), chỉ là quai hàm hơi mỏi.
(*) Hữu mô hữu dạng: là hình dung việc làm hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó.
Triệu Việt vươn tay xoa xoa cho hắn.
"Nghe cùng khúc Thanh Cầu thổi ngày đó cũng không khác bao nhiêu." Ôn Liễu Niên nói, "Cho dù là khác, đợi đến ngày khi hai quân gặp nhau lại nghe thêm hai lần, cũng có thể bắt chước giống gần mười phần."
"Thật sự không muốn để ngươi lên chiến trường." Triệu Việt thở dài.
"Cơ hội hiếm có." Ôn Liễu Niên ưỡn ngực, "Bằng không chờ đến ngày thắng trận trở về triều, phải khoác lác với mấy lão thần trong triều kia thế nào."
Triệu Việt buồn cười: "Chỉ vì chuyện này?"
"Cũng vì có thể sớm ngày đánh thắng trận." Ôn Liễu Niên đặt cằm ở đầu vai hắn, "Đi ra ngoài lâu như vậy, ta muốn về nhà."
Triệu Việt vỗ nhẹ lên lưng hắn, nghiêng đầu hôn lên sợi tóc mềm mại kia: "Ừm, ngày Sở quân đại thắng, chúng ta cùng nhau trở về Giang Nam.""Ôn ái khanh đâu rồi?" Trong thành Đại Côn, Sở Uyên hỏi Tứ Hỉ.
"Hồi Hoàng thượng, từ sớm đã nói là ra ngoài với Triệu đại đương gia." Tứ Hỉ công công nói, "Đến ngọn núi luyện thập bát mô (luyện mười tám điệu sờ)."
Sở Uyên: "..."
Tứ Hỉ công công tự giác nói lỡ, vì thế vội vàng giải thích một câu: "Thổi sáo."
Còn không bằng không nói... Sở Uyên dở khóc dở cười: "Tiểu Cẩn đâu? Sao hôm nay cũng không thấy."
"Cốc chủ vẫn ở Ôn phủ, bắt mạch chữa bệnh cho tiểu Lục tử." Tứ Hỉ nói, "Hoàng thượng có muốn qua xem thử không?"
Sở Uyên gật đầu, theo hắn một đường ra cửa.
Diệp Cẩn đắp chăn lại cho tiểu Lục tử, sau khi thấy hai người tiến vào, nhẹ nhàng làm thủ thế im bặt: "Ra ngoài nói."
Sở Uyên gật đầu, đưa mắt nhìn tiểu hài tử trên giường, chỉ thấy sắc mặt hắn hơi tái nhợt, giống như vừa mới nhận phải đau đớn.
Diệp Cẩn dè dặt cẩn thận đóng cửa phòng, sau đó nói: "Buổi sáng bó xương, may mắn hai chân không bị biến dạng nghiêm trọng, vẫn có thể khôi phục lại."
"Cổ họng thì sao?" Sở Uyên hỏi.
"Cổ họng ngược lại là đơn giản hơn, chỉ là chút dược bình thường, uống thuốc thì có thể khỏi." Diệp Cẩn đặt kim giáp lang lên bàn, "May mắn có vật nhỏ này, mới có thể phát hiện cổ trùng trong cơ thể tiểu Lục tử."
"Cổ trùng?" Sở Uyên nhíu mày, "Dùng để làm gì?"
"Giống như lời Triệu đại đương gia nói, sẽ khiến đầu óc giao nhân dần dần si ngốc." Diệp Cẩn nói, "Còn có tác dụng khác, một khi cổ độc phát tác, sẽ cảm thấy trong lòng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, hành động cũng sẽ hung tàn bạo lực hơn gấp vài lần so với bình thường, quan trọng nhất là có thể lẻn vào trong nước tạm thời không cần thở, đến phá hủy chiến thuyền quân địch."
"Toàn là vật âm độc." Sở Uyên lắc đầu, "Trong đảo Bối Sa ít nhất cũng có hai trăm giao nhân, tương lai nếu cứu ra toàn bộ, chỉ dựa vào một con kim giáp lang này, có thể cởi bỏ cổ độc trong cơ thể mọi người?"
"Không chỉ một con, chúng ta có năm con, hơn nữa con này là Trùng Vương." Diệp Cẩn dùng gậy nhỏ chọt chọt, "Có thể ăn rất nhiều."
Kim giáp lang lắc lắc xúc tu, cọ cọ bối giáp tỏa sáng.
Lợi hại chưa !
Mấy ngày sau, mật thám Đông Hải đến báo, nói là có một đội tàu ở bên trong đảo Bối Sa chạy ra, nhìn phương hướng hẳn là muốn đến nước Nhật.
"Hẳn là đi cầu viện." Ôn Liễu Niên nói, "Tốc độ rất nhanh."
"Chúng ta đến nay vẫn chưa xuất binh đến Đông Hải, đối phương dự tính cho rằng vẫn chưa bại lộ." Diệp Cẩn nói, "Nhưng cũng nói không chính xác khi nào Sở Hằng không chịu khổ trong lao ngục được nữa, thì sẽ khai chuyện trong đảo Bối Sa ra. Không yên tâm, tất nhiên phải tìm núi dựa mới sớm một chút."
"Hoàng thượng cảm thấy chuyện này thế nào?" Ôn Liễu Niên hỏi.
Diệp Cẩn nói: "Quân Đông Hải dĩ nhiên phân phối xong, tùy thời đều có thể xuất chinh đánh tặc, chỉ là trước đó, sợ phải làm phiền đại đương gia và Chu Tam thiếu gia.""Thân là nam nhi Đại Sở, tất nhiên phải làm việc vì đất nước !" Ôn đại nhân chính khí lẫm liệt, ngữ điệu hùng hồn.
Diệp Cẩn hơi giật mình một chút, sao đột nhiên lại lớn tiếng thế.
"Trẫm ở tại cửa, ái khanh nhỏ giọng một chút trẫm cũng có thể nghe được." Sở Uyên rầu rĩ xoa xoa ấn đường.
Ôn Liễu Niên dạt dào tình cảm nói: "Lời vi thần nói hoàn toàn xuất từ trong tâm phế, trên có trời dưới có đất, đều có thể minh giám a !"
"Từ giờ trở đi không cho nói nữa." Sở Uyên gõ gõ mũi hắn, cùng Diệp Cẩn một đường đến sau viện thăm tiểu Lục tử.
Ôn Liễu Niên ánh mắt sáng quắc đi theo phía sau hắn.
"Không được." Sở Uyên không quay đầu lại, "Tiểu Cẩn nói, gần đây ái khanh phải ăn thanh đạm." W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m
"Kẹo đậu phộng - "
"Cũng không được."
"..."
Ôn đại nhân ngồi ở phía sau viện, phẫn uất nhìn con kiến chuyển nhà.
Hai ngày sau, một chiếc thương thuyền rời khỏi thành Đại Côn, đến trước các đảo nhỏ ở Đông Hải trao đổi hàng hóa. Triệu Việt và Chu Mộ Bạch dịch dung thành khách thương ngoại địa, còn có mười bảy ảnh vệ khác, cũng âm thầm đồng hành đi theo.
Trong khoang thuyền, Chu Mộ Bạch chỉ chỉ cổ mình.
Triệu Việt kéo cao áo, bình tĩnh che khuất dấu hôn.
Mà đầu sỏ gây nên - Ôn đại nhân, giờ này khắc này đang vùi đầu trong đống sách, tìm lật xem ghi chép về chim báo tang.
"Không ai biết năm đó Ma Giáo rốt cuộc là tìm được vật ấy thế nào." Diệp Cẩn nói, "Còn tưởng rằng sau trận chiến lúc trước, đã triệt để diệt trừ hết rồi, không nghĩ tới lại sống dậy từ trong mảnh tro tàn."
"Một đám ô hợp, tìm mấy thứ này ngược lại là rất lưu loát." Ôn Liễu Niên tiếp tục lật sách, "Hung tàn hơn nữa bất quá cũng chỉ là một con chim, không biết có đẻ trứng không."
Diệp Cẩn: "..."
Ngàn vạn lần đừng nói ngay cả cái này cũng muốn ăn.
"Ý, khoan đã." Ôn Liễu Niên dừng lại động tác, "Tìm được vài thứ."
"Về chim báo tang?" Diệp Cẩn tới gần.
"Không phải." Ôn Liễu Niên lắc đầu, "Về tổ tông của nó."
Diệp Cẩn: "..."
Trên sách rậm rạp, đầy ắp chữ nhỏ li ti, loạn thất bát tao mà sống động, cũng không biết là xuất từ tay người nào.
"Đại nhân có thể xem hiểu?" Diệp Cẩn nghi hoặc.
Ôn Liễu Niên gật đầu: "Có thể a."
Diệp Cẩn: "..."
"Tiền triều Chu vương khi tại vị, có một nhóm cướp ở Đông Hải, đốt giết đánh cướp không chuyện ác nào mà không làm, mà nhân số còn rất đông." Ôn Liễu Niên nói, "Vì không để bại lộ hành tung, thậm chí còn độc đáo sáng tạo ra một bộ ám hiệu dùng để liên lạc, chính là chữ viết này."
"Hình như nghe qua đoạn cố sự này rồi." Diệp Cẩn gật đầu, "Nhưng vì sao đại nhân có thể xem hiểu?"
Ôn Liễu Niên nói: "Hồi nhỏ cảm thấy rất thú vị, liền học, cũng không khó."
Diệp Cẩn đưa mắt nhìn trang sách rậm rạp, nhức đầu.
"Bất quá có rất ít tin tức về chim báo tang." Ôn Liễu Niên giải thích cho hắn nghe, "Nói là thủ lĩnh đám người này ngày nào đó rời bến, ở trên đảo hoang lấy được ba bốn quả trứng chim, về sau liền dưỡng ra chim lớn màu đen."
"Ở phiến hải nào?" Diệp Cẩn hỏi.
Ôn Liễu Niên lại lật thêm hai trang: "Không viết rõ, bất quá xem vị trí miêu tả, như là đảo Bạch Sương."
"Hang ổ Thanh Cầu, trách không được." Diệp Cẩn nói, "Ly Giao dưỡng vài con chim kia trên núi Thương Mang, dự tính cũng là xuất từ tay Thanh Cầu." Chung quy hai người từng kề vai chiến đấu, trước khi trở mặt thành thù, coi như là cùng vào sinh ra tử qua.
"Có thể dưỡng ra mấy trăm con, đảo Bạch Sương cũng không nhỏ." Ôn Liễu Niên nói, "Hơn nữa phía trên có nước ngọt có ruộng tốt, màn chắn tầng tầng dễ thủ khó công, nếu bị Sở quân vây quanh, đại khái trốn ở bên trong ba năm năm năm, đối với chúng ta cực kỳ bất lợi."
"Đã là một nơi tốt như thế, thì càng phải đoạt lại." Ôn Liễu Niên xoa xoa mặt, huống hồ trận này khác với trận đánh Sở Hằng, chung quy Thanh Cầu từng là thuộc hạ Đại Minh vương, bây giờ xảy ra nhiễu loạn, ít nhiều gì cũng phải giúp một phen a...
"Tiên sinh." Trên đảo Lạc Anh, Vô Ảnh nhảy vào thư phòng, "Khi nào xuất phát?"
"Ba ngày sau." Vân Đoạn Hồn nói.
"Được !" Vô Ảnh đáp một câu, lại nhảy nhót ra ngoài phòng, "Ta đi báo cho ca ca !"
Vân Đoạn Hồn cười lắc đầu, cúi đầu tiếp tục xem sách cổ trong tay.
Nương theo thuyền tới lấy nước, Triệu Việt và Chu Mộ Bạch một lần nữa thuận lợi trà trộn vào đảo Bối Sa. Quân đội còn lại trên đảo tổng cộng còn khoảng năm trăm người, có lẽ là vì Sở Hằng xảy ra chuyện, cho nên tuần tra so lần trước càng thêm nghiêm mật. Xung quanh phủ đệ thống soái càng là canh gác tầng tầng, cơ hồ cứ cách vài bước thì có người đứng gác.
"Cơ quan trải rộng." Chu Mộ Bạch nói, "Đại đương gia thấy thế nào?"
"Trên đảo có vài ao giao nhân, phải nghĩ biện pháp tập hợp lại cùng một chỗ trước." Triệu Việt nói, "Rồi sau đó Chu huynh cùng ta chia nhau hành động, một người bảo hộ giao nhân, một người tiến đến đánh phủ thống soái."
Chu Mộ Bạch gật đầu: "Nếu đã quyết định chủ ý, thì phải làm càng nhanh càng tốt, để tránh đêm dài lắm mộng, đêm nay hành động, thế nào?"
Triệu Việt gật đầu, thừa dịp hoàng hôn nặng nề, cùng hắn một đường đến giải cứu giao nhân.