Trên trời ánh trăng cuối tháng đỏ như máu, bốn phía càng âm trầm đáng sợ, Thượng Vân Trạch ngưng thần tĩnh khí đứng tại chỗ một lúc lâu, liền phất tay ý bảo thủ hạ, ba người lặng lẽ không một tiếng động rơi xuống trên một thân cây.
Trên trời ánh sao thưa thớt, cho nên đại khái chỉ có thể thấy mơ hồ, chỉ thấy bên trong hầm tối đen một mảnh, tựa hồ có bóng đen đang chậm rãi xuyên qua, động tác rất là cứng ngắc như là đang tìm cái gì. Loại cảnh tượng này thật sự quá mức dọa người, mặc dù Thượng Vân Trạch thân kinh bách chiến xuất thân giang hồ, trong lòng cũng có chút canh cánh không yên, thì đừng nói chi là hai người còn lại.
Một lát sau, động tĩnh trong hầm dần dần ngừng lại, bốn phía một lần nữa khôi phục yên tĩnh, qua hồi lâu cũng không có tiếng vang.
"Bảo chủ?" Một thủ hạ trong đó tính đến nhìn thử.
Thượng Vân Trạch lắc đầu, "Hiện tại đi xuống là rất mạo hiểm, thủ ở đây, đợi đến khi trời sáng lại nói."
Tuy rằng ánh sáng rất ảm đạm, nhưng là có thể xác định vừa rồi không có bất kỳ người nào hay là động vật từ trong hầm mộ chạy ra ngoài, chỉ có thể chờ tới khi hừng đông, mới có thể thấy rõ trạng huống phía dưới rốt cuộc là thế nào.
Thủ hạ gật đầu, tiếp tục mai phục ở trên cây, chuyên tâm nhìn chằm chằm động tĩnh phía dưới.
Thời gian một đêm trôi qua rất nhanh, ngoài lều trại cũng dần dần ồn ào lên, Mộc Thanh Sơn lười biếng mở to mắt, dùng sức lười biếng duỗi eo.
Bên cạnh trống rỗng, đệm chăn cũng lạnh.
Mộc Thanh Sơn nghi hoặc quay đầu, sao lại không có người ở đây, gần đây mỗi ngày mở mắt thì có thể nhìn thấy a, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?
"Sư gia." Ám vệ đang ở ngoài cửa ăn điểm tâm, sau khi nhìn thấy hắn buông bát nói, "Bảo chủ cố ý dặn chúng ta mua đậu hủ hoa cùng bánh bao, lập tức liền trở về."
Thật sự là thập phần săn sóc, điểm này so với Triệu đại đương gia mạnh hơn rất nhiều.
"Hắn đi đâu rồi?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
Ám vệ nói, "Núi Thương Mang, nghe nói muốn đến bãi tha ma xem thử."
"Bãi tha ma?" Mộc Thanh Sơn giật mình, "Chẳng lẽ tối hôm qua thật sự có tiếng động?"
"Không biết, chuyện còn lại Thượng bảo chủ cũng không nói rõ ràng, chỉ nói sáng nay trở về." Ám vệ nói, "Còn mang theo hai thủ hạ."
"Chỉ dẫn theo hai người?" Mộc Thanh Sơn nghe vậy càng lo lắng, sao lại mang ít người như vậy, trong bãi tha ma có tiếng động, vạn nhất thật sự gặp được cương thi bạo động thì phải làm sao?
"Sư gia không cần sốt ruột, bảo chủ cũng không giống như là người dễ xúc động." Ám vệ nói, "Nếu làm quyết định, hẳn là phải suy xét chu toàn mới đúng.""Nhưng hiện tại cũng sắp giữa trưa rồi." Mộc Thanh Sơn nhìn sắc trời, "Không phải nói sẽ sớm trở về sao?"
Thấy vẻ mặt hắn tràn ngập sốt ruột, ám vệ vừa tính toán đến ngọn núi xem thử, may mắn Thượng Vân Trạch ngược lại là trở về rất đúng lúc, "Sao lại đứng ở cửa?"
"Ngươi cuối cùng cũng trở về." Mộc Thanh Sơn nhẹ nhàng thở ra.
"Sư gia vừa rồi nghe nói bảo chủ vào trong núi, rất là lo lắng." Ám vệ lập tức phát huy công năng tri kỷ tiểu quần bông, thêm mắm thêm muối nói, "Thậm chí còn muốn tự mình vào núi tìm, chúng ta đang khuyên nhủ."
Mộc Thanh Sơn: ...
Hắn không có không biết tự lượng sức mình như thế a.
"Trong thành này có bao nhiêu bãi tha ma?" Thượng Vân Trạch hỏi.
"Chỉ có một." Mộc Thanh Sơn trả lời, "Trong thành Thương Mang miệng ăn vốn dĩ không nhiều, miệng ăn người vô gia cư bên ngoài thì càng ít, trong bãi tha ma tổng cộng cũng không có bao nhiêu thi thể."
"Vậy thì tốt." Thượng Vân Trạch gật đầu, "Dùng lửa thiêu đi, tối hôm qua xác thực có cái gì đang bò ở bên trong. Sáng nay lúc nhìn lại, ngoại trừ thi thể ra thì cái gì cũng không có."
"Cương thi?" Ám vệ nghe vậy nhất thời nhíu mày.
"Tám chín phần là vậy." Thượng Vân Trạch gật đầu.
"Vậy thì cần phải lén lút thiêu." Mộc Thanh Sơn nói, "Người địa phương đối với loại chuyện này rất kiêng kị, lại không biết chuyện dã khôi, nếu là truyền ra ngoài nói quan phủ thiêu bãi tha ma, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến đại nhân."
"Tất nhiên." Thượng Vân Trạch nói, "Ta sẽ cân nhắc chu toàn, hiện tại cũng có người Đằng Vân bảo âm thầm canh giữ ở bãi tha ma, bất quá việc này phải làm càng sớm càng tốt, bằng không chỉ sợ sẽ có thêm nhiều nhiễu loạn."
Mộc Thanh Sơn gật đầu, "Vậy ta trở về tìm đại nhân."
Thượng Vân Trạch nói, "Ta đi với ngươi."
"Ngươi không nghỉ ngơi sao?" Mộc Thanh Sơn quan tâm nói, "Suốt cả đêm không ngủ."
Thượng Vân Trạch cười cười, "Ta không mệt."
Ám vệ ở bên cạnh kịch liệt tán đồng, lập tức tỏ vẻ Thượng bảo chủ sao lại có thể mệt được, rõ ràng võ công cao cường như vậy, đừng nói là một ngày một đêm không ngủ, cho dù là ba ngày ba đêm không ngủ cũng hoàn toàn không thành vấn đề, thậm chí còn có thể kéo dài đến mười ngày nửa tháng, thân thể cường tráng võ nghệ cao cường, vừa nghe liền biết phi thường có cảm giác an toàn.
Rất đáng giá để kí gửi chung thân.
Thượng Vân Trạch kéo tay Mộc Thanh Sơn qua, đồng thời nhanh chóng rời khỏi doanh trướng.
Mộc sư gia ngoan ngoãn chạy chậm đuổi kịp.
Hoàn toàn không muốn nghe tiếp a !
Ám vệ đứng thành một hàng, dùng ánh mắt phi thường hiền lành dõi theo hai người rời đi.
Cảnh tượng thập phần cảm động.
Trong phủ nha, Triệu Việt đang đút Ôn Liễu Niên ăn điểm tâm, liền nghe có người ở bên ngoài lớn tiếng kêu, "Đại nhân !""Là sư gia trở lại." Ôn Liễu Niên lau miệng, nhưng nửa ngày cũng không thấy có người tiến vào, vì thế có chút buồn bực, chẳng lẽ mình nghe lầm sao?
"Đại nhân !" Mộc Thanh Sơn lại hô một tiếng, "Chúng ta vào a !"
Triệu Việt: ...
Đẩy cửa gỗ đang khép hờ ra, Mộc Thanh Sơn cùng Thượng Vân Trạch đồng thời bước vào tiểu viện, sau khi nhìn thấy Triệu Việt, song song lộ ra biểu tình 'Quả nhiên ở đây a, may mắn lúc nãy có kêu trước, bằng không còn không biết sẽ nhìn thấy cái gì'.
"Mau ngồi xuống." Ôn Liễu Niên tiếp đón, rồi sau đó liền quay đầu nhìn Triệu Việt, "Đi pha chút trà đến đây."
Triệu đại đương gia buông bát, xoay người vào trong phòng pha trà.
Mộc Thanh Sơn dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn hắn, mấy ngày nay rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao đại đương gia cư nhiên trở nên nghe lời như thế?
Thượng bảo chủ sờ sờ mũi, nhịn cười.
"Sư gia tìm ta có việc?" Ôn Liễu Niên hỏi.
"Là vì chuyện dã khôi." Mộc Thanh Sơn đưa mắt nhìn Thượng Vân Trạch, để hắn đem chuyện đêm qua nói một lần.
"Bãi tha ma núi Thương Mang." Ôn Liễu Niên nghe qua ngược lại là không có bao nhiêu ngoài ý muốn, "Quả nhiên."
"Đại nhân đoán được?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Cũng không khó đoán." Ôn Liễu Niên nói, "Lúc trước Tả hộ pháp cũng nói, thi thể dã khôi kia vẫn chưa được luyện chế lâu."
"Có cần đem toàn bộ bãi tha ma thiêu hủy hay không?" Mộc Thanh Sơn hỏi.
"Chuyện này ngược lại là không cần." Ôn Liễu Niên lắc đầu.
"Vì sao?" Mộc Thanh Sơn hơi khó hiểu.
"Luyện chế dã khôi cần thi thể, hiện tại có bãi tha ma, đối phương liền có sẵn thi thể." Ôn Liễu Niên nói, "Nếu là hầm mộ bị thiêu, đối phương tìm không thấy thi thể, vậy dân chúng bên trong thành liền sẽ gặp phải tai ương."
Mộc Thanh Sơn phản ứng kịp, vỗ đầu nói, "Sao ta lại không nghĩ tới khả năng này."
"Hôm qua Tả hộ pháp cùng Tiểu Ngũ đến đây, cũng nghiên cứu được biện pháp ứng phó." Ôn Liễu Niên nói.
"Phương pháp gì?" Mộc Thanh Sơn vội vàng hỏi.
"Phương pháp ngược lại là không khó." Ôn Liễu Niên nói, "Nhưng phải dùng đến một vật."
Về phần là vật gì...
Hồng giáp lang ghé vào trên đỉnh hạp, đáng thương hề hề nhìn Hoa Đường.
Đã đói bụng suốt ba ngày.
Không cho trùng tử cũng thôi đi, vì sao ngay cả thịt cũng không có.
"Đứa nhỏ đáng thương." Hoa Đường lấy ngón tay sờ sờ nó, "Lại kiên trì một ngày, buổi tối mang ngươi đi ăn ngon."
Hồng giáp lang hoàn toàn nghe không hiểu, xúc giác nhỏ gục xuống rất không vui.
Sắp chết đói.
"Một con nhỏ như vậy?" Triệu Ngũ ngồi ở bên cạnh bàn, "Ngươi xác định hữu dụng?""Tất nhiên xác định." Hoa Đường nói, "Nơi có Hồng giáp lang, đừng nói là cổ trùng, ngay cả trùng tử bình thường cũng không dám liều mạng."
"Thế nhưng nó giống như là sắp chết đói." Triệu Ngũ thật cẩn thận nhìn, "Được hay không a? Triệu đại đương gia tựa hồ xem nó như là bảo bối."
"Sẽ không." Hoa Đường đem Hồng giáp lang bỏ vào hộp nhỏ, "Mười ngày nửa tháng không ăn cũng có thể kiên trì nổi, so với ngươi mạnh hơn nhiều."
Triệu Ngũ: ...
Vậy thì có liên quan gì tới ta?
"Nếu nó chạy thì sao?" Một lát sau, Triệu Ngũ lại hỏi.
Hoa Đường nói, "Vậy thì đem đại nhân bồi cho đại đương gia."
Triệu Việt từ ngoài cửa tiến vào.
Hoa Đường: ...
Triệu Việt biểu tình rất bình tĩnh, thật sự giống như cái gì cũng chưa nghe được.
Hồng giáp lang lại sột soạt từ trong hộp bò ra, ghé vào bên cạnh đáng thương hề hề nhìn hắn.
Có cơm ăn không.
Triệu Việt: ...
Hoa Đường nhắc nhở, "Đại đương gia đã đáp ứng cho ta mượn."
"Tất nhiên." Triệu Việt nói, "Ta cũng không phải đến mang nó về, Tả hộ pháp cứ dùng."
Hoa Đường nói, "Vậy đại đương gia có chuyện gì?"
Triệu Việt nói, "Có thuốc an thần không?"
"Có." Hoa Đường gật đầu, "Đại nhân gần đây ngủ không ngon sao?"
"Không phải." Triệu Việt nói, "Hắn ngủ rất ngon, là ta muốn."
Hoa Đường nói, "Cần phải thử mạch trước?"
Triệu Việt ngồi ở bên cạnh bàn, đưa cổ tay qua.
Hoa Đường đưa ngón tay lên thử một lát, sau đó nói, "Thân thể không có chuyện gì, đại đương gia không cần lo lắng."
Triệu Việt rất là buồn rầu.
Hắn tất nhiên biết thân thể mình không có việc gì, là trong lòng có chuyện.
Không chỉ ngủ càng lúc càng trễ, số lần mơ thấy mọt sách cũng càng lúc càng nhiều, thậm chí giấc mơ còn có chút dọa người... Khó có thể mở miệng nói được. Cho dù Triệu đại đương gia tiếp tục trì độn, ít nhiều cũng có thể cảm nhận được chuyện này đại biểu cho cái gì, thế nhưng một khi cảm nhận được, hắn lại càng rối rắm hơn.
Hằng đêm không ngủ được cũng không phải biện pháp, nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này trước, cũng chỉ có thể tạm thời uống thuốc.
Hoa Đường dùng ánh mắt tràn ngập đồng tình nhìn hắn, "Có phải bởi vì đại nhân hay không?" Cư nhiên ngay cả quầng thâm mắt cũng lộ ra.
Triệu Việt biểu tình cứng đờ, sau đó nói, "Không phải."
Hoa Đường an ủi khuyên giải nói, "Đại đương gia tốt nhất bẩm báo chi tiết, ta mới có thể bốc thuốc được."Triệu Việt: ...
Hồng giáp lang nằm sấp nửa ngày cũng không đợi được xoa đầu, vì thế thương tâm rụt trở về.
Thật sự không có ai quan tâm a...
"Gần đây thường xuyên nằm mơ." Triệu Việt nói, "Mơ thấy cái gì ngược lại nhớ không rõ."
Muốn thừa nhận hàng đêm đều mơ thấy mọt sách, đánh chết hắn cũng không thừa nhận. Bạn đang �
"Thường xuyên nằm mơ a." Hoa Đường nói, "Còn có bệnh trạng nào khác không?"
Triệu Việt lắc đầu, "Không có."
"Đại đương gia gần đây có tâm sự gì không?" Hoa Đường tiếp tục hỏi.
Triệu Việt bắt đầu hối hận chính mình tiến đến hỏi dược.
Thế nhưng lại không thể đi.
Đành phải nói, "Ta vẫn là có rất nhiều tâm sự." Cũng không tính là mở miệng nói bậy, chỉ là gần đây... Phá lệ nhiều hơn mà thôi.
Hoa Đường gật đầu, giúp hắn bốc hai thang thuốc, "Ta sắc xong sẽ mang đến."
"Đa tạ." Triệu Việt gật đầu, đứng lên tính toán trở về.
"Đại đương gia." Hoa Đường gọi lại hắn.
"Có chuyện?" Triệu Việt hỏi.
Hoa Đường nhắc nhở, "Tối nay còn phải mật thám, đại đương gia nếu là không có tinh thần, có thể ở trong phủ nghỉ ngơi, không cần miễn cưỡng."
"Không thành vấn đề." Triệu Việt nói, "Ta đúng giờ sẽ đến." Dù sao ngủ cũng ngủ không được, chi bằng tìm chút việc để làm.
Hoa Đường gật đầu, nhìn theo hắn rời khỏi tiểu viện.
"Ngươi đi đâu vậy?" Bên kia tiểu viện, Ôn Liễu Niên đang phơi nắng.
Triệu Việt lãnh tĩnh nói, "Đến tìm Tả hộ pháp, hỏi chút bệnh tình của ngươi."
Ôn Liễu Niên buồn bực, "Thế nhưng đêm qua Tả hộ pháp vừa mới đến, vì sao lại muốn đi hỏi nữa?"
Triệu Việt nói, "Loại chuyện này tất nhiên phải hỏi nhiều, mới có thể yên tâm hơn."
Ôn Liễu Niên nói, "Lúc nãy Tả hộ pháp nói thế nào?"
Triệu Việt thuận miệng nói, "Tốt hơn so với hôm qua."
Ôn Liễu Niên càng nghi hoặc, "Không cần nhìn không cần chẩn đoán cũng có thể đưa ra kết luận?"
Triệu Việt: ...
Ôn Liễu Niên thức thời bưng đĩa lên, "Ăn điểm tâm."
Triệu Việt cầm lấy một cái.
Ôn Liễu Niên nói, "Sư gia cùng Thượng bảo chủ đi dùng điểm tâm rồi, trước khi rời đi còn nói, đại đương gia pha trà cũng không tệ."
Triệu Việt bị nghẹn một chút.
Chính mình cư nhiên còn có thể nhận được loại ca ngợi này.
"Cũng không tệ." Ôn Liễu Niên ngồi bên cạnh hắn, "Nước cùng lá trà cũng vừa hảo."
Triệu Việt bất đắc dĩ nhìn hắn, "Đây là đang khen ta sao?"
"Là ăn ngay nói thật." Ôn Liễu Niên nói, "Điểm tâm cũng ăn rất ngon."
Triệu Việt giật giật tóc của hắn.
Ôn Liễu Niên nói, "Chờ sau khi thương thế lành, ta làm bánh lá liễu cho ngươi ăn."
Triệu Việt có chút ngoài ý muốn nhìn hắn.
Ôn Liễu Niên bình tĩnh nói, "Ta biết ngươi thích."
Triệu Việt nhíu mày, "Lại là Lục Truy nói cho ngươi nghe sao?"
Còn có thể làm chút chuyện khác ... hay không. Huống hồ mấy ngày nay chính mình cơ hồ một tấc cũng không rời thủ ở chỗ này, cư nhiên hắn còn có thể tìm được cơ hội chạy tới đây nói mấy chuyện này?!
Kỳ thật không chỉ có chuyện này a. Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Ăn hay không?"
Triệu đại đương gia trầm mặc một chút, "Ăn."
Ôn Liễu Niên cười hì hì.
Triệu Việt cảm thấy chính mình hẳn là có chút vô lực.
Loại tính cách hồ ly này, nếu là chính mình quả thật động tâm, con đường phía trước hẳn thật sự là không dễ đi.
Chỉ là cho dù không dễ đi, nhưng cũng không muốn bỏ dở như vậy, ngược lại còn rất muốn... Thử một lần.
Ôn Liễu Niên nhìn hắn, "Ngươi đang suy nghĩ gì vậy?"
Triệu Việt hồi thần, "Việc riêng."
Ôn Liễu Niên nói, "Nói nghe một chút."
Triệu Việt lắc đầu, "Nếu là việc riêng, tất nhiên không thể dễ dàng nói cho người khác nghe."
Ôn Liễu Niên gãi mặt, "Keo kiệt."
"Đợi đến tương lai, ta lại nói cho ngươi." Triệu Việt nhìn thẳng hắn
"Cũng được." Ôn Liễu Niên gật đầu, "Nói trước, ngươi không được chơi xấu."
"Được." Triệu Việt đáp ứng.
Ôn Liễu Niên vươn tay, "Đập tay."
Triệu Việt buồn cười, phối hợp nhẹ nhàng đập tay ba cái với hắn.
Chỉ mong tương lai, thật sự có thể đợi được cơ hội này.