Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý ở Ninh Châu.
"Bố, Trương Quỳnh đã dẫn tất cả cao thủ Vương Cảnh trong gia tộc đi về phía nhà họ Lục”.
Trong khu nhà cấp cao, Lý Đồng Hạ cung kính đứng bên cạnh, nói với Lý Sơn.
"Hả?"
Lý Sơn hơi kinh ngạc: "Không ngờ nhà họ Trương đã dẫn tất cả cao thủ Vương Cảnh đi à?"
Lý Đồng Hạ gật đầu, vừa cười vừa nói: "Xem ra mưu kế của chúng ta lần này đã thành công rồi.
Nhà họ Trương tưởng cao thủ nhà họ Lục giết chết một cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của bọn họ, và cả những thế lực khác đi theo nhà họ Trương đều có cao thủ bị giết chết”.
"Chuyện này đã khiến Trương Quỳnh nổi cơn thịnh nộ.
Nhưng lão ta không ngốc, tất nhiên hiểu rõ ít nhất phải là cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ mới có thể giết chết được nhiều cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ như vậy mà thần không biết quỷ không hay.
Cho nên lão ta dẫn tất cả cao thủ Vương Cảnh trong gia tộc tới nhà họ Lục cũng là chuyện bình thường”.
Lý Sơn khẽ gật đầu, nhíu mày nói: "Chuyện này sẽ không điều tra đến chúng ta chứ?"
"Bố yên tâm, con đã xử lý chuyện này vô cùng sạch sẽ, chắc chắn không có ai nghĩ ra do chúng ta làm đâu”.
Lý Đồng Hạ bảo đảm, lại vừa cười vừa nói: "Qua hôm nay, sợ rằng nhà họ Trương sẽ hoàn toàn biến thành lịch sử, cho dù bọn họ có thể còn sống thì căn cơ của gia tộc vẫn sẽ bị tổn thương nặng nề”.
"Nếu có thể làm cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong kia của nhà họ Lục bị thương nặng, vậy nhà họ Lý chúng ta có thể làm ngư ông hưởng lợi”.
Lý Sơn hừ lạnh nói: "Con quá coi thường cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Chỉ cần người thanh niên nhà họ Lục kia thật sự là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, đừng nói là nhà họ Trương, cho dù thêm nhà họ Lý chúng ta cũng không phải là đối thủ của nhà họ Lục”.
"Một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong tuyệt đối có thể chống đỡ được mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ.
Nhà họ Lý và nhà họ Trương cộng lại cũng không có nổi mười cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ đâu”.
Lý Đồng Hạ vừa nghe Lý Sơn nói vậy thì lo lắng.
"Bất kể thế nào, ít nhất có thể bảo vệ được địa vị của nhà họ Lý chúng ta ở Ninh Châu.
Nhà họ Lục chỉ có một cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, cho dù bọn họ có thể thống trị ở Ninh Châu cũng chỉ trên phương diện võ thuật.
Bọn họ muốn vượt qua chúng ta trên các phương diện khác cũng chẳng dễ đâu”.
Lý Đồng Hạ tự an ủi mình.
"Phân phó cho cao thủ Vương Cảnh trong gia tộc lập tức lên đường tới nhà họ Lục!"
Lý Sơn đột nhiên dặn dò.
Lý Đồng Hạ nghe vậy thì chấn động: "Bố, chúng ta cũng phải dẫn theo cao thủ tới nhà họ Lục sao?"
Ban đầu ông ta tưởng nhà họ Lý chỉ cần đứng ngoài cuộc là được, bây giờ mới biết Lý Sơn định tới nhà họ Lục.
Lý Sơn tức giận nói: "Nói nhảm, đây là cơ hội hiếm có để nhà họ Lý đạp nhà họ Trương xuống dưới chân, nếu chúng ta xác định nhà họ Lục đại khái có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, rõ ràng nắm chắc phần thắng thì tại sao lại không đi chứ?"
"Bố nói đúng, con đi thu xếp ngay đây!"
Lý Đồng Hạ vội vàng rời đi.
Lúc này, Trương Quỳnh - chủ nhà họ Trương đã dẫn theo cao thủ Vương Cảnh của gia tộc tới trang viên nhà họ Lục.
"Rầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, một chiếc xe tải lớn lao tới, đâm hỏng cổng lớn.
Phía sau chiếc xe tải là đoàn xe gồm mười một chiếc Rolls Royce lần lượt lái vào.
Đi đầu là một chiếc Rolls Royce bản kéo dài.
Chiếc xe đỗ ở giữa trang viên nhà họ Lục, một ông lão tóc bạc mặc trang phục đời Đường bước ra khỏi xe.
Rõ ràng ông lão tóc bạc này chính là chủ nhà họ Trương, Trương Quỳnh.
Trên mười chiếc xe khác đều có hai cao thủ bước xuống.
Hai mươi cao thủ Vương Cảnh đứng sau lưng Trương Quỳnh phát ra khí thế vô cùng mạnh mẽ.
Nhất thời, cả trang viên nhà họ Lục đều tràn ngập áp lực khiến người ta thấy khó thở.
"Lục Nguyên Thông lăn ra đây!"
Trương Quỳnh quát to.
"Ha ha, ông chủ Trương đi đường xa đến đây, không biết có chuyện gì vậy?"
Lục Nguyên Thông bước tới trong sự vây quanh của đám người nhánh chính nhà họ Lục.
Ông Tề theo ngay sát phía sau lão.
Còn có mấy cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ vây xung quanh, cảnh giác nhìn về phía cao thủ nhà họ Trương.
Trương Quỳnh thấy Lục Nguyên Thông bình tĩnh như vậy thì sa sầm mặt, lạnh lùng nói: "Lục Nguyên Thông, nếu ông giao ra hung thủ đã giết chết cao thủ nhà họ Trương tôi, chuyện này còn có khả năng hòa hoãn, nếu không thì qua hôm nay, Ninh Châu sẽ không còn nhà họ Lục nữa!"
Thái độ Trương Quỳnh vô cùng cứng rắn, ngang ngược, ánh mắt hiện rõ sát khí.
Lục Nguyên Thông thấy thái độ của Trương Quỳnh như thế thì cũng sa sầm mặt, cười lạnh: "Tôi nể mặt ông thì ông vẫn là ông chủ Trương, tôi không nể mặt ông thì ông chẳng là cái thá gì đâu!"
"Ông muốn đối phó với nhà họ Lục thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải tìm mấy lý do bao biện như vậy?"
"Nhà họ Lục chưa từng giết người của nhà họ Trương, trái lại nhà họ Trương đã giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của nhà chúng tôi.
Hôm nay, nếu ông không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng thì đừng mong rời đi được!"
Lục Nguyên Thông vừa dứt lời, những cao thủ hàng đầu của nhà họ Lục đứng bên cạnh lão đều tỏ ra cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Chỉ cần một câu nói của Lục Nguyên Thông, bọn họ sẽ xông vào chiến đấu.
Trương Quỳnh rất tức giận, đôi mắt chim ưng nhìn về phía Lục Nguyên Thông lóe ra sát ý mãnh liệt như có thể giết người.
Lục Nguyên Thông không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Trương Quỳnh với ánh mắt vô dùng kiên định, cũng truyền đạt một tin tức cho lão ta, chỉ cần nhà họ Trương dám ra tay, nhà họ Lục cũng dám liều mạng đánh một trận.
Lúc này, không chỉ người nhà họ Lục, người nhà họ Trương cũng cảm giác được áp lực rất lớn.
Mặc dù giữa hai gia tộc lớn có chênh lệch nhưng không tính là lớn, một khi hai bên thật sự muốn quyết chiến, chắc chắn sẽ là tai họa đối với bất kỳ bên nào.
"Trương Quỳnh, ông đừng mơ dọa được tôi.
Người nhà họ Lục tôi không sợ chiến đấu.
Nhưng tốt nhất ông nên suy nghĩ cho kỹ, một khi quyết định chiến đấu thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng đấy!"
Lục Nguyên Thông hờ hững nói với ánh mắt khiêu khích, hình như rất muốn nhà họ Trương chủ động tuyên chiến.
"Lục Nguyên Thông, có phải ông cho rằng tôi không dám động vào nhà họ Lục không? Bởi vì một khi động vào nhà họ Lục, sau này chúng tôi sẽ không còn thực lực tranh đoạt quyền khống chế Ninh Câu với nhà họ Lý nữa?"
Trương Quỳnh đột nhiên hỏi.
Lục Nguyên Thông hơi kinh ngạc, không ngờ Trương Quỳnh tự mình nói ra điều này.
"Lẽ nào, ông chủ Trương thật sự dám khai chiến với nhà họ Lục tôi?"
Lục Nguyên Thông nhìn Trương Quỳnh hỏi với vẻ khiêu khích.
Trương Quỳnh khẽ nhếch môi xem thường, lạnh lùng nói: "Ở trước mặt nhà họ Trương tôi, nhà họ Lục hay nhà họ Lý đều chẳng có gì khác nhau”.
Lục Nguyên Thông thấy Trương Quỳnh ngạo nghễ như vậy, không hiểu sao chợt có dự cảm xấu.
"Ra đây!"
Trương Quỳnh vừa dứt lời, hai người đàn ông trông vạm vỡ từ đám đông phía sau chậm rãi bước tới, đứng ở hai bên của lão ta.
Lục Nguyên Thông cũng là cao thủ Vương Cảnh trung kỳ nhưng lúc này lại có thể cảm giác được rõ ràng hai khí thế đáng sợ từ trên thân hai người đàn ông bên cạnh Trương Quỳnh phát ra.
Hai người đàn ông vạm vỡ giơ chân phải lên và giẫm mạnh xuống.
"Rầm!"
"Rầm!"
Hai tiếng nổ phát ra, mặt đất hình như cũng rung lên.
Lục Nguyên Thông đang chấn động, lại thấy vị trí dưới chân của hai người đàn ông vạm vỡ làm trung tâm đã xuất hiện từng vết nứt to bằng ngón tay lan ra giống như mạng nhện.
"Vương Cảnh đỉnh phong!"
Đồng tử của ông Tề đột nhiên co lại, chấn động nói: "Còn là hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong!"
Lời này vừa nói ra, các cao thủ nhà họ Lục đều tái mặt.
Bọn họ chỉ biết cao thủ mạnh nhất nhà họ Trương có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ, hơn nữa chỉ có một người.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong, đừng nói là hai người, cho dù chỉ một người đã đủ để tung hoành trong các thế lực đứng đầu Ninh Châu.
Bây giờ, không ngờ đột nhiên xuất hiện tới hai người.
Lục Nguyên Thông loạng choạng lùi lại mấy bước, nói với vẻ khó tin: "Chuyện này...!Sao có thể như vậy được?"
Lão thấy thực lực của Dương Thanh mạnh nhất cũng chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong nhưng Trương Quỳnh lại dẫn đến hai cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
Cho dù anh có ra tay, sợ rằng cũng chỉ có một con đường chết.
Bây giờ, nhà họ Lục đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Trương, không có cơ hội thương lượng nữa.
Chẳng lẽ hôm nay… thật sự là ngày tàn của nhà họ Lục sao?
Danh Sách Chương: