“Còn về Hoàng tộc họ Đoàn này, người cứ yên †âm giao lại cho con đi, con nhất định sẽ không để Hoàng tộc họ Đoàn này suy bại.
Ngược lại, con sẽ dẫn Hoàng tộc họ Đoàn bước lên con đường huy hoàng hơn!”
Vừa dứt lời, Đoàn Vô Nhai đưa mắt lạnh lùng quét nhìn đám người của Hoàng tộc họ Đoàn, ngạo nghề nói: “Kể từ hôm nay, tôi chính là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Đoàn, ai dám không theo, giết!”
Đoàn Vô Nhai vừa thốt lên những lời này, tất cả đều chấn kinh!
Ông ta dám nói, từ hôm nay trở đi, ông ta chính là Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Đoàn, vậy ý là… muốn tiếm quyền?
Dương Thanh nhếch miệng nở nụ cười hài lòng.
Từ lâu anh đã muốn giúp Đoàn Vô Nhai bước lên ngai vàng, nhưng ông ta cứ chần chừ không thể hạ quyết tâm, hẳn vì trong lòng còn nghĩ tới Đoàn Hoàng.
Nhưng lúc này, Đoàn Hoàng lại muốn giết bọn họ.
Những người khác có thể không biết thực lực thật sự của Dương Thanh mạnh đến đâu, nhưng Đoàn Vô Nhai lại biết rất rõ.
Có thể nói, lúc này Đoàn Vô Nhai tình nguyện gánh tiếng xấu bất trung bất hiếu, đứng ra tiếm quyền, chính là để bảo tồn thực lực của Hoàng tộc họ Đoàn.
Bởi ông ta biết rõ, chỉ khi ông ta lên ngôi thì mới có thể tránh được xung đột giữa Hoàng tộc họ Đoàn và Dương Thanh.
Nhưng những người khác không hiểu, nhất là Đoàn Hoàng lại càng giận dữ đến mất khống chế, Ì_ lão ta quát lớn: “Thăng ngõ nghịch kia, mày nói cái gì?”
Đoàn Vô Nhai bình thản nhìn về phía Đoàn Hoàng, nói: ‘Phụ hoàng, người thoái vị đi thôi!”
“Rắc rắc räc!”
Đá lót nền dưới chân Đoàn Hoàng nháy mắt vỡ vụn.
Có thể thấy được lúc này lão ta phẫn nộ cỡ nào.
Lão ta chính là chủ của Hoàng tộc họ Đoàn, mà nay con trai lão ta lại muốn cướp quyền của mình.
Trong lịch sử của các Hoàng tộc không phải không có những chuyện như thế, nhưng trong Hoàng tộc họ Đoàn lại chưa từng phát sinh chuyện này.
Người của Hoàng tộc họ Đoàn cũng đã dại cả mặt ra, nhìn Đoàn Vô Nhai, thậm chí có người còn cho răng ông ta đã điên rồi nên mới dám nói ra những lời này.
Nhưng bốn cao thủ Thần Cảnh trung kỳ và hậu kỳ lại lộ vẻ do dự.
Trước đó, khi ở trong biệt viện, Đoàn Vô Nhai từng đột ngột đột phá tới Thần Cảnh đỉnh phong, thậm chí có thể phát huy thực lực ngang ngửa bán bộ Siêu Phàm, giết chết La Tu.
Huống chỉ, lúc này còn có một Dương Thanh có thực lực sâu không lường được, cùng với một tay Độc Du là Thần Cảnh hậu kỳ.
Như vậy xem ra, đội hình bên phía Đoàn Vô Nhai không yếu hơn bên Đoàn Hoàng bao nhiêu.
Có thể nói, biến số duy nhất của thế trận ngày hôm nay chính là thực lực của Dương Thanh.
Tuy Dương Thanh chưa lộ rõ thực lực của mình nhưng bọn họ lại đã từng chính mắt thấy, Dương Thanh chỉ tung một đòn, cả cánh tay xuyên qua lồng ngực Đoàn Vô Viêm, giết chết Đoàn Vô Viêm trong nháy mắt.
Trước mặt Dương Thanh, Đoàn Vô Nhai cũng tỏ thái độ hết sức cẩn thận và cung kính, điều này chứng tỏ, thực lực của Dương Thanh cực có khả năng còn cao hơn Đoàn Vô Nhai.
Còn Đoàn Hoàng, rất nhiều năm trước đã đạt tới thực lực Thần Cảnh đỉnh phong, nay đã đột phá hay chưa, bọn họ cũng không rõ lảm.
“Đoàn Vô Nhai!”
Đoàn Hoàng quát lớn: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng, tự mình kết liễu đi! Tao có thể tha cho con gái mày một mạng, bãng không, giết!”.
Danh Sách Chương: