Không ai ngờ tới Dương Thanh thực sự ký vào hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, lại còn là toàn bộ cổ phần của anh.
Tức là sau khi hợp đồng này được ký kết, giữa Dương Thanh và tập đoàn Nhạn Thanh không còn quan hệ gì nữa.
Khối tài sản này gần nghìn tỷ đấy!
Vậy mà khi ký hợp đồng, trông Dương Thanh rất bình thản, không hề tiếc nuối.
“Anh Thanh!”
Mã Siêu bước tới nắm lấy cánh tay Dương Thanh, đỏ bừng hai mắt, cắn răng nói: “Hi sinh nhiều như vậy chỉ để đám cưới của chúng em được tiếp tục không đáng đâu!”
Ngải Lâm cũng vội nói: “Nếu cậu làm như vậy, sau này chị và Mã Siêu phải làm thế nào? Thà bảo vệ đám cưới của bọn chị, ép cậu phải dâng cả tập đoàn Nhạn Thanh cho người khác sao?”
Tần Thanh Tâm cũng nắm chặt tay anh, nghẹn ngào nói: “Chồng ơi, anh đừng kích động!”
“Tập đoàn Nhạn Thanh là sản nghiệp mẹ cậu để lại cho cậu, cậu không thể để mất nó”.
“Nếu cậu làm vậy, nếu mẹ cậu dưới suối vàng biết được sẽ rất thất vọng!”
“Đám cưới chỉ là hình thức, cùng lắm thì tổ chức lại”.
Mấy người thân với Dương Thanh đều nhao nhao lên tiếng khuyên nhủ.
Bọn họ biết rõ ý nghĩa của tập đoàn Nhạn Thanh với Dương Thanh.
Dương Thanh bình tĩnh nhìn bọn họ, nở nụ cười tùy ý nói: “Chỉ cần có thể bảo vệ người thân và bạn bè của tôi là đủ rồi”.
“Được rồi, tôi biết ý tốt của mọi người.
Tôi đã hạ quyết tâm, mọi người đừng khuyên tôi nữa”.
Dứt lời, anh đưa hợp đồng đã ký xong cho Quan Hân, lạnh giọng nói: “Hiện giờ tập đoàn Nhạn Thanh đã thuộc về nhà họ Quan.
Các người đi được chưa?”
Quan Hân không hề có ý định cướp đoạt tập đoàn Nhạn Thanh, chỉ muốn ép Dương Thanh ra tay đánh người.
Nào ngờ anh thực sự đồng ý chuyển nhượng nó cho nhà họ Quan.
Cô ta bỗng có cảm giác đâm lao phải theo lao.
Bọn họ đã nhận tập đoàn Nhạn Thanh, không còn lý do khiêu khích Dương Thanh nữa.
Nhưng nếu cứ rời đi như vậy, cô ta rất không cam lòng.
Cô ta là người phụ nữ tài giỏi nhất gia tộc, thích cảm giác khống chế mọi thứ trong tay.
Thế nhưng hiện giờ, cô ta không hề có cảm giác đó.
Dứt lời, cô ta giật lấy hợp đồng trong tay Dương Thanh, sảng khoái ký tên lên đó.
“Từ hôm nay, tập đoàn Nhạn Thanh đã thuộc về nhà họ Quan”.
Quan Hân đắc ý nói, khinh miệt nhìn Dương Thanh: “Tôi cứ tưởng anh lợi hại thế nào, xem ra tôi đã đánh giá anh quá cao.
Anh chỉ là một thằng hèn, đến cả thứ duy nhất mẹ ruột để lại cũng bị anh bán đi”.
Trong mắt Dương Thanh lóe lên một tia lạnh lẽo, Mã Siêu cũng giận dữ lườm Quan Hân, chỉ muốn xông lên cào xé cô ta.
“Chúng ta đi thôi!”
Quan Hân quay lưng dẫn người rời đi.
Sau đó, tất cả lại khôi phục bình thường.
Lạc Bân nhìn Dương Thanh bằng ánh mắt phức tạp, đang định lên tiếng lại bị Dương Thanh chen ngang: “Ông thực sự nghĩ bọn họ đoạt được cổ phần của tập đoàn Nhạn Thanh là có thể nắm giữ toàn bộ tập đoàn sao?”
Nghe vậy, hai mắt Lạc Bân sáng bừng, mừng rỡ nói: “Ý của chủ tịch là…”
“Em, em là Tuyết phải không?”
Mã Siêu run rẩy hỏi.
“Anh trai!”
Mễ Tuyết không thể khống chế được cảm xúc của mình nữa, hô lên một tiếng rồi chạy vọt tới chỗ Mã Siêu.
- ---------------------------.
Danh Sách Chương: