Chương 3608
Dương Thanh nói: “Ông Đỗ, ông đừng thế, cho dù ông muốn tôi giúp ông báo thù thì cũng phải nói rõ tình hình của kẻ địch cho tôi biết đúng không?”
Từ lần đầu tiên gặp Đỗ Trọng, Dương Thanh đã khẳng định Đỗ Trọng là người trọng tình trọng nghĩa.
Tuy Đỗ Trọng ôm hy vọng sẽ chữa khỏi cho Dương Thanh, sau đó dùng ân tình này để nhờ Dương Thanh giúp ông ta báo thù, nhưng Dương Thanh cũng biết, nếu không phải vì Đỗ Trọng đã hết cách, sao ông ta lại dùng cách này để nhờ anh?
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Trọng kích động nói: “Cậu đồng ý rồi à?”
Dương Thanh nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chỉ cần tôi làm được, chắc chắn tôi sẽ giúp ông báo thù!”
Anh khẳng định một cách chắc chắn, đây cũng là lời hứa của anh với Đỗ Trọng.
Đỗ Trọng không kiểm soát nổi tâm trạng của mình nữa, bất ngờ gào khóc: “Vợ, em nghe thấy chưa? Cậu Thanh đã đồng ý báo thù giúp em rồi, em ở trên trời có linh, nhất định phải phù hộ cho cậu Thanh nhé!”
Sau khi khóc xong, Đỗ Trọng mới nói thông tin của kẻ thù cho Dương Thanh.
“Ma Sơn của 30 năm trước vẫn chưa có năm thế lực đứng đầu Ma Sơn, mà chỉ có ba, trừ Võ Tông và Thần Hành Tông ra, còn một thế lực tên Lôi Cốc”.
“Để ngăn cản sự lớn mạnh của Võ Tông, Lôi Cốc đã thuê sát thủ bắt cóc vợ tôi, nhằm ép Võ Tông hủy bỏ việc mở từ đường năm đó”.
“Sau khi biết hung thủ, tôi từng muốn đến Lôi Cốc liều mạng vô số lần, nhưng thực lực của tôi quá yếu, cho dù đi Lôi Cốc thì cũng chỉ mất mạng thôi”.
“Thế nên sau khi rời khỏi Võ Tông, tôi bắt đầu điên cuồng tu luyện một mình, tuy tôi đã cố gắng vô cùng, nhưng thiên phú có hạn, bây giờ từng này tuổi rồi, tôi vẫn chưa thể bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, với tình trạng của tôi bây giờ, kiếp này không còn bất cứ hy vọng báo thù nào nữa”.
“Mãi đến khi gặp cậu, tôi mới nảy ra một suy nghĩ vô cùng to gan, đó là nhờ cậu báo thù!”
Dương Thanh cảm thấy hơi phức tạp, anh không ngờ Đỗ Trọng đối xử với anh tốt như thế lại là vì có ý khác.
Đỗ Trọng vội nói: “Cậu Thanh, cậu đừng hiểu lầm, tôi thừa nhận rằng muốn mượn tay cậu để báo thù, nhưng tôi thề, tôi chưa bao giờ định ép cậu, cho dù cậu từ chối, tôi cũng không trách cậu đâu”.
Dương Thanh gật đầu: “Tôi tin ông!”
Tuy anh thấy hơi khó chịu nhưng hoàn toàn có thể hiểu được, chỉ riêng với việc Đỗ Trọng cố gắng tu luyện, cố gắng tìm kiếm cơ hội báo thù cho người vợ đã mất cũng đủ để khiến người khác khâm phục rồi.
Nếu anh giúp được thì sẽ không từ chối.
Đỗ Trọng nói với vẻ cảm kích: “Cảm ơn cậu!”
Dương Thanh hỏi: “Bây giờ Lôi Cốc mà ông nhắc đến ra sao rồi? Tại sao ở Ma Sơn, tôi chưa bao giờ nghe nói đến thế lực nào như thế?”
Đỗ Trọng trầm giọng nói: “10 năm trước, Lôi Cốc bất ngờ tan rã, khi đó Lôi Bá, cốc chủ Lôi Cốc – người đột phá Thiên Cảnh nhờ trận chiến với Đỗ Bá vào 10 năm trước đã được thế lực Cổ Võ nào đó coi trọng, nghe nói hắn đã tới đó làm trưởng lão khác họ rồi”.
“Trận chiến đó cũng khiến Đỗ Bá bị thương nặng, suốt mười năm, cảnh giới của anh ta không tiến bộ gì hết, bây giờ đã vô phương cứu chữa, nếu vẫn không tiến thêm một bước, có lẽ anh ta sắp hết tuổi thọ rồi”.
Giờ Dương Thanh mới biết Đỗ Bá bị thương nặng vì trận chiến với Lôi Bá.