Mục lục
Chiến Thần Ở Rể
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nghe gã nói vậy, Châu Ngọc Thúy cười lạnh một tiếng: “Tôi là người như thế nào không đến lượt người ngoài như ông phê phán!”

Bà ta không hề nhận ra đối phương đã biết tên của mình dù bà ta chưa hề nói ra.


Gã không thèm để ý đến Châu Ngọc Thúy nữa, lấy điện thoại mở phần mềm video cười hỏi: “Tiêu Tiêu muốn xem phim hoạt hình gì nào?”

“Cừu Vui Vẻ và Sói Xám!”

Người đàn ông trung niên rất hiền từ, Tiêu Tiêu không còn sợ nữa.


“Được!”

Gã mở phim Cừu Vui Vẻ và Sói Xám cho Tiêu Tiêu xem rồi cưng chiều ngắm cô bé.


Tiêu Tiêu nhanh chóng bị tình tiết của bộ phim chọc cười khanh khác.


Chiếc xe đi suốt một đường, Châu Ngọc Thúy không hề nghi ngờ, ngược lại còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.


Tần Đại Dũng hôn mê ròng rã nửa tháng trời.
Đối với người ham mê giàu sang như bà ta, khoảng thời gian này chẳng khác gì tra tấn.


Rốt cuộc hôm nay bà ta cũng được giải thoát.


Đợi Dương Thanh chết, Tần Đại Dũng cũng chết, những ngày tháng nhàn hạ của bà ta sẽ đến.


Nghĩ tới căn dinh thự Vân Phong xa hoa và đủ loại xe sang ở đó, Châu Ngọc Thúy càng thêm hưng phấn.


Bà ta đã bắt đầu nghĩ cách bán những chiếc xe đó đi.


Sau đó bà ta sẽ kiếm được một món hời, có thể tiêu xài thỏa thích.


Thậm chí bà ta còn đang nghĩ có nên đi du lịch khắp thế giới hay không?

“Ha ha!”

Tưởng tượng ra những ngày tươi đẹp ấy, Châu Ngọc Thúy không nhịn được bật cười thành tiếng.


Ánh mắt của người đàn ông trung niên càng lạnh xuống, Tiêu Tiêu cũng tò mò ngẩng đầu nhìn bà ta rồi lại xem hoạt hình.


Nửa tiếng sau, chiếc xe đỗ lại trước một căn biệt thự sang trọng.



“Anh Cường, đến nơi rồi!”

Tài xế nói với người đàn ông trung niên một câu.


“Đây là nơi nào?”

Vừa nãy Châu Ngọc Thúy chỉ mải ảo tưởng nên không chú ý tới đường đi.


Sau khi xuống xe, bà ta mới nghi hoặc dò hỏi.


Người đàn ông trung niên nhếch miệng cười châm chọc: “Đừng vội, ông Mạnh sẽ tới ngay thôi.
Bà cứ vào chờ đi!”

Không biết tại sao Châu Ngọc Thúy cảm thấy có gì đó rất lạ.


Nhưng cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
Bà ta vẫn tin tưởng đi vào trong biệt thự.


“Đây là loại biệt thự gì vậy? So với biệt thự của tôi trên đỉnh Vân Phong còn chẳng đáng nhắc tới!”

Châu Ngọc Thúy dạo quanh biệt thự một vòng rồi khinh thường chê bai.


Tựa như dinh thự Vân Phong vốn thuộc về bà ta.


“Tiêu Tiêu đâu?”

Một lúc lâu sau, Châu Ngọc Thúy mới nhớ tới Tiêu Tiêu.


Người đàn ông trung niên đang nghe điện thoại.
Gã đột nhiên đứng thẳng người, vẻ mặt cung kính liên tục gật đầu nói: “Cậu Thanh yên tâm, chúng tôi đã đưa Tiêu Tiêu đến nơi an toàn.
Cô bé rất tốt, không xảy ra chuyện gì!”

Đợi gã cúp máy, Châu Ngọc Thúy mới nhíu mày hỏi: “Cậu Thanh là ai?”

Bà ta càng cảm thấy có gì đó sai sai, không phải là ông Mạnh à?

Sao tự nhiên lại gọi anh Thanh?

Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: “Tôi gọi cho ai liên quan quái gì đến bà? Bà còn nói nhảm thêm một câu nữa, tôi lập tức đâm chết bà!”

Dứt lời, trong tay gã chợt xuất hiện một con dao sắc bén.


Châu Ngọc Thúy bị dọa sợ, vội vàng ngậm chặt miệng.



Bà ta đã tới căn biệt thự này được mười phút, Tiêu Tiêu cũng đã bị đưa đi nhưng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Mạnh Thiên Kiêu đâu.


Lúc trước, bà ta chỉ nghĩ Dương Thanh sắp phải chết nên rất hưng phấn, buông lỏng cảnh giác.


Nhưng sau khi tỉnh táo lại, bà ta bỗng cảm thấy hoảng hốt.


Mạnh Thiên Kiêu dám giết người, ông ta sẽ thả bà ta đi sao?

“Tại sao ông Mạnh vẫn chưa tới?”

Châu Ngọc Thúy cẩn thận dò hỏi người đàn ông trung niên.


Gã híp mắt nhìn bà ta: “Bà muốn gặp ông Mạnh tới vậy sao?”

“Không phải tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao rồi à? Bây giờ tôi đã đi được chưa?”

Châu Ngọc Thúy đứng dậy định bỏ đi.


“Ông Mạnh nói rồi, nếu bà dám rời khỏi biệt thự nửa bước, tôi sẽ có quyền giết bà!”

Người đàn ông trung niên ngồi trên sofa, gác hai chên lên bàn trà nghịch lưỡi dao trong tay, bình thản nói.


Châu Ngọc Thúy mới đi tới cửa lập tức dừng bước, toàn thân run lẩy bẩy.


Bà ta đã mở cửa ra rồi, chỉ cần bước thêm một bước là ra khỏi biệt thự.


Hiện giờ cả người bà ta đều ướt đẫm mồ hôi.


“Tôi là bạn hợp tác của ông Mạnh, sao ông dám uy hiếp tôi? Đợi ông ấy tới, tôi sẽ kể lại toàn bộ những lời ông đã nói với tôi!”

Châu Ngọc Thúy giả vờ bình tĩnh trở về chỗ ngồi, bật tivi lên xem.


Bây giờ chỉ giả vờ bình tĩnh mới che giấu được sợ hãi trong lòng bà ta.


Lại mười phút trôi qua, người đàn ông trung niên kia nghe điện thoại xong đứng bật dậy nói: “Năm phút nữa ông Mạnh sẽ đến.
Không muốn chết thì ngoan ngoãn ngồi đó chờ đi”.


Nói xong, gã cất bước rời đi.



Trong biệt thự chỉ còn lại một mình Châu Ngọc Thúy.


“Đắc ý cái khỉ gì? Chẳng qua chỉ là một con chó của ông Mạnh mà thôi!”

Sau khi người đàn ông trung niên đi khỏi, Châu Ngọc Thúy bực bội nói.


Dù rất sợ nhưng Mạnh Thiên Kiêu vẫn đang nắm giữ đoạn ghi âm nên bà ta không dám bỏ đi, chỉ có thể chờ đợi.


Năm phút trôi qua rất nhanh.


Đúng lúc ấy, tiếng động cơ xe vang lên ở ngoài biệt thự.


Châu Ngọc Thúy đứng bật dậy, căng thẳng bối rối.


Bà ta biết, Mạnh Thiên Kiêu đã tới.


Ngay sau đó, quả nhiên Mạnh Thiên Kiêu đẩy cửa bước vào.


“Cuối cùng ông cũng đến rồi!”

Châu Ngọc Thúy giả vờ trấn tĩnh, cười gượng nhìn Mạnh Thiên Kiêu.


“Người đâu?”

Ông ta cau mày chất vấn.


“Người nào?”

Châu Ngọc Thúy ngơ ngác hỏi.


“Con gái của Dương Thanh!”

Mạnh Thiên Kiêu cả giận nói.


Châu Ngọc Thúy sững sờ chỉ ra cửa: “Con bé bị người của ông đưa đi rồi mà!”

Nghe vậy, sắc mặt của Mạnh Thiên Kiêu lập tức trở nên lạnh lẽo, hung dữ nói: “Châu Ngọc Thúy, bà nghĩ tôi dễ lừa lắm hả?”

“Tôi cho người đón bà lúc nào?”

“Bà vốn dĩ không hề dẫn con gái của Dương Thanh tới đây đúng không?”

“Bà gửi tin nhắn bảo tôi tới đây để lừa gạt tôi phải không?”

“Có phải bà tưởng đây là địa bàn của nhà họ Quan nên tôi không dám làm gì bà đúng không?”

Mạnh Thiên Kiêu bước tới trước mặt Châu Ngọc Thúy, nổi giận đùng đùng.


Ông ta cảm thấy mình đã bị bà ta chơi xỏ.



“Nếu người của ông không đưa tôi tới đây, sao tôi biết ông ở đây được? Bọn họ dùng xe của ông đón tôi đấy!”

“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng giao con gái của Dương Thanh cho người của ông rồi”.


“Con bé sống hay chết, chuyện còn lại đều không liên quan đến tôi nữa”.


“Tốt nhất ông hãy mau chóng bắt Dương Thanh tới đây xử lý đi!”

“Nếu không, Tần Đại Dũng mà tỉnh tôi cũng không còn cơ hội xuống tay với ông ta nữa đâu”.


“Nếu chuyện tôi thuê người giết ông ta bị lộ, ông cũng đừng hòng sống yên!”

Châu Ngọc Thúy nói không ngừng nghỉ, chỉ có vậy mới che giấu được nội tâm hoảng loạn của bà ta.


“Tôi bị trộm xe rồi.
Bà nói xem, sao xe của tôi có thể đón bà tới đây được?”

Mạnh Thiên Kiêu quát tháo.


Nhưng ngay sau đó, sắc mặt của ông ta lập tức cứng đờ.


Càng nghĩ càng thấy sai sai.
Đây là địa bàn của nhà họ Quan, Châu Ngọc Thúy làm gì có tư cách đi vào.


Châu Ngọc Thúy nói mình được xe của ông ta đưa tới chỗ này?

Nhưng sáng nay ông ta đã bị trộm xe rồi cơ mà!

Mạnh Thiên Kiêu nhớ lại lần trước người nhà họ Quan cũng có mặt ở nhà họ Mạnh.


Ông ta đột nhiên cảm thấy khó thở, nguy hiểm kề cận khiến ông ta không ngừng thở dốc.


“Rầm!”

Đúng lúc này, cửa biệt thự bỗng nhiên bị phá tan.


Người đàn ông trung niên vừa đưa Châu Ngọc Thúy tới lững thững đi vào, bên cạnh còn có mấy vệ sĩ cao to.


“Vương Cường!”

Khi nhìn thấy gã, Mạnh Thiên Kiêu hoảng hốt kêu lên, lập tức hiểu ra mọi chuyện.


Không chỉ vậy, sau lưng Vương Cường còn có mấy gương mặt quen thuộc.


- ---------------------------


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK