Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ Truyện Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1327

“Rất không dễ dàng gì con mới về nhà, sao có thể cho con uống nước lọc?” Phu nhân Tưởng hòa ái nói.

Nghe được bà nói, Hoắc Trì Viễn sửng sốt.

Phùng Hân cũng nhăn mày lại.

Phu nhân Tưởng kéo tay Phùng Hân, có chút si mê nhìn mặt cô: “Nhìn thấy con và Hoắc Trì Viễn cùng trở về, mẹ thật cao hứng.”

“Con và Hoắc Trì Viễn mới gặp vài lần, không quen.” Phùng Hân lập tức phân rõ quan hệ với Hoắc Trì Viễn, không muốn để cho phu nhân Tưởng hiểu lầm.

“Cái gì không quen? Hai con rõ ràng lớn lên cùng nhau, cùng đi du học ở Mỹ, cùng nhau…” Phu nhân Tưởng nóng nảy, dùng lực cầm lấy tay cô, giống như sợ cô sẽ biến mất.

Phùng Hân rút tay ra, lạnh mặt nói: “Người mà dì nói là Y Nhiên, phu nhân, con không phải là con gái của dì, là Phùng Hân – người mà dì vẫn không chịu để cho con nhập tịch.”

“Phùng… Hân…” Phu nhân Tưởng mê mang nhìn cô, mất mác thì thào nói: “giống như thế… giống như thế…”

“’Đúng là chúng con lớn lên rất giống nhau, nhưng cũng không phải một người. Xin dì đừng nảy sinh ảo giác. Con tới, chỉ là muốn xem người, xem ngôi nhà mà ba đã từng sống ở đây, xem…” Phùng Hân có chút ưu thương, nói không được nên lời.

Phu nhân Tưởng đồng thời cầm lấy tay cô, thật sự nói: “Con à, coi nơi này là nhà con có được không? Dì đồng ý cho con nhập tịch, con là con gái của Tưởng Bình, hai chúng ta là những người nhà còn sót lại của ông ấy trên thế giới này.”

Phùng Hân có chút nghẹn ngào: “Rốt cục dì cũng thừa nhận… con là… con gái của ba…”

Phu nhân Tưởng vừa lau nước mắt cho Phùng Hân vừa nói: “Đừng khóc, dì thừa nhận, con là con gái của Tưởng Bình.”

“Phu nhân, cmar ơn!” Phùng Hân sầu não nhắm mắt lại.

Đã từng, cô đã từng muốn có một gia đình đầy đủ đến mức nào, nhưng nguyện vọng còn chưa thể thực hiện được, mẹ đã qua đời vì ung thư. Sau đó Tưởng gia lại xuất hiện một đống biến cố.

Cô vẫn cảm thấy bản thân giống như một tấm bào, không có nhà, không có người thân. Hôm nay nhìn thấy phu nhân Tưởng, cô còn lấy lại một chút cảm xúc.

Nhà, đối với cô mà nói là một giấc mơ quá xa xôi.

“Gọi dì là mẹ!” Phu nhân Tưởng ôm lấy Phùng Hân, kích động nói: “Nhiên Nhiên, mẹ là mẹ con!”

Phùng Hân nhẹ nhàng đẩy bà ra, bức chính mình trở nên bình tĩnh: “Phu nhân, dì lại nhận nhầm người rồi.”

“Mẹ biết con là…” Phu nhân Tưởng có chút gian nan nói ra tên cô: “Hân, mẹ muốn cho con một cái nhà, Tưởng Bình thiếu con một căn nhà.”

“Cảm ơn!” Phùng Hân có chút cảm động nói.

“Mẹ và Hoắc Trì Viễn đều sẽ yêu thương con!” Phu nhân Tưởng dùng lực gật đầu, ánh mắt nóng bỏng.

Hoắc Trì Viễn trừng to mắt nhìn phu nhân Tưởng: “Bác gái, bác nói gì cơ?”

“Bác nói chúng ta đều yêu thương Nhiên Nhiên. Tiểu Viễn, cháu không thích nó sao. Nhiên Nhiên đã trở lại!” Phu nhân Tưởng kích động nói.

“Bác gái, cháu đã kết hôn, sẽ chung thủy với vợ của cháu.” Hoắc Trì Viễn cau mày nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK