Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ Truyện Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 164

“Vốn dĩ đã là hồ ly tinh!” Tề Lạc chọc mạnh vào bát cá viên, oán hận nói.”Cha tớ và anh rể đều bị chị ta mê hoặc, nay cả Ninh Hạo cũng bệnh không nhẹ!”

Tề Mẫn Mẫn nhìn tháng qua phía em gái, nhỏ giọng hỏi Ninh hạo:”Cậu muốn ăn cùng bọn họ không?”

Ninh Hạo lắc đầu.

“Tớ biết bên bờ sông có một cái ghế dài.” Tề Mẫn Mẫn cười thấp giọng đề nghị “Nghe lời cậu.” Ninh Hạo gật gật đầu, “Ông chủ, đóng gói giúp tôi.”

Trả tiên xong, Ninh Hạo dẫn đầu đi tớ bờ sông.

Hai người ngồi lên ghế dài, hít mạnh một hơi.

“Cuối cùng cũng không có người quấy rầy.”

“Tớ phát hiện không chỉ Hạ Minh Minh, em gái tớ e rằng cũng yêu cậu” Tề Mẫn Mẫn vui đùa nhìn Ninh Hạo.”Cậu thích ai?”

“Đều không thích!” Ninh Hạo giận tái mặt, hung hăng trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, liền cúi đầu ăn canh Ma Lạt.

Hoắc Trì Viễn không có ở đây ngày ngày đều giống nhau, có chút bình thản, đến trường, ăn cơm, đến bệnh viện thăm cha, bận rộn thi cử cả tháng. Hoắc Trì Viễn đi gần một tuần, mỗi ngày đều nói mai sẽ về, nhưng ngày mai ấy vẫn không đến. Buổi tối lúc nhìn vào Facechat, cô nghiến răng nghiến lợi nói:”Chú, anh nếu vẫn không trở về thì đừng bao giờ về nữa!”

“Ngoan, chậm nhất là hai ngày, anh nhất định sẽ trở về.” Hoắc Trì Viễn giơ bàn tay lên thề.

“Thật là hai ngày? Không phải hai ngày rồi lại hai ngày chứ?” Tề Mẫn Mẫn không nóng nảy, u oán nói. Cô cũng biết anh nhiều việc, nhưng anh đã đi một tuần rồi, tối cô ngủ có đá chăn ra cũng không có ai trông nom.

Rất nhớ anh!

“Cam đoan chậm nhất là hai ngày.” Hoắc Trì Viễn vừa cười vừa thề.

“Tin anh một lần.” Tề Mẫn Mẫn bĩu cái miệng nhỏ nhắn “Hôm nay đi đâu chơi rồi?” Hoắc Trì Viễn thấy cô vẫn đang mất hứng, liền mở miệng dỗ dành.

“Ở bệnh viện chăm cha một ngày.” Tề Mẫn Mẫn ngồi lên giường nói.

“Ông…vẫn chưa xuất viện?” Hoắc Trì Viễn nhíu mi một chút. Tề Bằng Trình chỉ làm tiểu phẫu tim mạch, bình thường nếu không có vấn đề gì thì bốn năm ngày có thể xuất viện, thế nhưng lại kéo dài một tuần lễ.

“Cha hai ngày nay bị dị ứng thuốc, hôm kia truyền dịch đột nhiên thở dốc, mạch máu đều thâm tím, may mắn bác sĩ có kinh nghiệm dày dạn, cấp cứu cho cha em kịp thời. Hôm đó tình huống rất nguy hiểm, làm em sợ muốn chết.” Tề Mẫn Mẫn nhớ lại trong lòng vẫn còn sợ hãi.

“Dị ứng thuốc không đáng sợ.” Hoắc Trì Viễn dịu dàng khuyên nhủ.

“Chú, nói cho anh một tin tốt, cha em ngày mai xuất viện rồi.” Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nói.

“Vậy thì tốt. Chăm sóc ông ta cho tốt.” Hoắc Trì Viễn lâm vào trầm trư.

“Chú, nếu mai anh về thì tốt biết bao.’’ “Có mấy sản phẩm xin nhập vào danh sách phát triển y học, vẫn đang chờ tin tức. Mấy ngày nay rất quan trọng, anh thực sự không bứt ra được.” Hoắc Trì Viễn nghiêm túc trả lời. Anh mấy ngày nay không ngừng gặp mặt các chuyên gia, lãnh đạo trong ngành, thảo luận chu toàn, các vấn đề mới không ngừng xuất hiện. Anh không lo sản phẩm của mình không được thông qua, mà là trưởng phòng Vương muốn khảo sát nhiều lần.

“Anh đừng để ý đến em, em muốn đi ngủ sớm.” Tề Mẫn Mẫn lập tức đau lòng quan tâm nói. Anh nhiều việc như vậy mà đêm nào cũng facechat với cô, không biết có làm chậm trễ công việc của anh không?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK