Chương 615
Cô biết công việc của anh quan trọng, cho nên cô phải làm một người vợ có hiểu biết, để cho anh rời đi. Nhưng là quyết định thì dễ nhưng chấp hành thì khó.
“Anh sẽ cố gắng giảm bớt thời gian.” Hoắc trì Viễn nâng cằm cô lên, hôn khẽ một cái lên trán cô: “Ngoan, chờ anh trở lại.”
“Không trách được người cổ đại từng nói thương nhân trọng lợi ích, không ly biệt. xem ra hôm nay em hiểu rồi.” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhìn anh.
Sự nghiệp của anh càng lớn, ngày cô và anh gần nhau chỉ sợ càng ít đi.
Cho dù hôm nay không cho anh đi, hôm nào đó anh cũng sẽ đi.
Cô bắt đầu oán hận tịch mịch không có anh.
Hoắc trì Viễn nghe được lời nói của Tề Mẫn Mẫn, không đành lòng.
Trước kia anh cô đơn, cho tới bây giờ không cảm thấy đi công tác thì có gì không tốt, có thể thuyết phục được đối tác tham gia dự án là mục tiêu của anh.
Đến hôm nay, anh phát hiện ra sự nghiệp có những thành công vui sướng gì cũng lấy đi một giọt nước mắt của Tề Mẫn Mẫn.
Khi Tề Mẫn Mẫn níu lạ áo gió của Hoắc trì Viễn, lưu luyến không rời, Lynda đột nhiên xuất hiện phía sau Hoắc trì Viễn, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn, rồi nói với Hoắc trì Viễn:”Hoắc tổng, cần phải đi rồi. Phát thanh viên đang thúc giục.”
Trái tim Tề Mẫn Mẫn đập mạnh và loạn nhịp khi nhìn thấy Lynda, nhìn thấy trong tay cô có hai tấm vé máy bay, cô buồn bực hỏi:”Cô cũng đi theo?”
Lynda ném cho Tề Mẫn Mẫn ánh nhìn vô nghĩa:”Cô cho rằng Hoắc tổng đến B thị để du lịch sao? Bên đó có rất nhiều việc đang chờ anh ấy.”
Tề Mẫn Mẫn buồn bã túm lấy áo gió của Hoắc trì Viễn, nhỏ giọng nói:”Em hâm mộ Lynda.”
Hoắc trì Viễn cười hôn lên trán cô:”Lynda đi công tác. Đi sau cô ấy còn có Trịnh Húc, hơi đâu để ý đến cái thân tàn này nữa?”
“Thân tàn cái gì? Rõ ràng là Oba đẹp trai mê người.” Tề Mẫn Mẫn dùng sức véo má Hoắc trì Viễn. Gương mặt này của Hoắc trì Viễn, nếu không biết tuổi của anh, nói anh mới chỉ hai ba hai tư tuổi cũng có người tin, chỉ là trưởng thành và ổn trọng hơn so với những người hai ba và hai tư tuổi.
“Oba?” Hoắc trì Viễn nghe xong tên xưng hô, vừa lòng nở nụ cười.”Về sau cứ gọi như vậy đi!”
“Oba, đến B thị thì gọi cho em! Nhất định!” Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời nói.
Hoắc trì Viễn nâng gương mặt Tề Mẫn Mẫn lên, dùng sức hôn lên môi cô:”Nha đầu, đừng nghĩ nhiều nhé!”
“Một tuần trôi qua rất nhanh.” Trái lại, Tề Mẫn Mẫn lại an ủi Hoắc trì Viễn, biểu hiện thực sự bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn ôm chặt lấy cổ Hoắc trì Viễn, lớn mật đáp lại nụ hôn của anh.
Phát thanh viên không ngừng lặp lại yêu cầu check in, Lynda nhìn thoáng qua đồng hồ, không kiên nhẫn ho khan một tiếng.
Hai người kia không phải bị dính vào nhau rồi chứ?
Hoắc trì Viễn đột nhiên buông Tề Mẫn Mẫn ra, xoay người kéo vali hành lý đi về phía quầy đăng ký.
Tề Mẫn Mẫn lẳng lặng đứng tại chỗ, cô nuốt nước mắt vào trong. Cô tự nhủ với mình rằng không được khóc.
Hoắc trì Viễn đi tới phía trước quầy đăng ký, quay đầu nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, chỉ thấy cô vẫy tay với chính mình, anh giơ tay làm ký hiệu gọi điện thoại, rồi xoay người rời đi.
Lúc Hoắc trì Viễn biến mất thì nước mắt Tề Mẫn Mẫn mới không thể kìm lại rơi xuống.