Chương 897
Một trận tai nạn xe lại làm cho cuộc sống của bọn họ có thêm một quan hệ mới, để cho anh do hận mà sinh yêu, hi vọng cuộc đời này không rời xa.
Có lẽ là cười đến quá thoải mái, Hoắc Tra Bố đột nhiên ôm ngực thở dốc.
“Ông ngoại, ông có chỗ nào không thoải mái sao?” Tề Mẫn Mẫn sợ tới mức tái nhợt sắc mặt, lập tức khẩn trương hỏi han.
Hoắc Tra Bố vỗ tay cô, có chút suy yếu nói: “Cười nhiều quá, đụng đến miệng vết thương, không sao.”
“Làm cháu sợ muốn chết.” Tề Mẫn Mẫn thở dài./
“Phẫu thuật rất thành công, không cần lo lắng.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Mẫn Mẫn, âm thanh khàn khàn nói.
Phẫu thuật cực kỳ thành công, mới có thể kéo dài cuộc sống, ít nhất cũng không để cho ông ngoại tái phát trong vài ngày.
Bởi vì sợ ảnh hưởng đến việc ông ngoại dưỡng bệnh, cho nên Hoắc trì Viễn không nán lại nữa.
“Ông ngoại, ông dưỡng bệnh cho tốt. ngày mai chúng cháu lại đến thăm ông.” Hoắc trì Viễn cung kính nói.
“Uhm, mang nó về nghỉ ngơi cho tốt. hai ngày ngày lăn qua lăn lại quá nhiều rồi.”
Hoắc Tra Bố đau lòng nhìn vào mắt của Tề Mẫn Mẫn. Trên mắt cô có viền đen, vừa thấy đã biết là ngủ không đủ giấc. Ông để cho đứa nhỏ này lo lắng rồi.
“Hoắc trì Viễn, em còn muốn ở cùng ông.” Tề Mẫn Mẫn lưu luyến không rời nói.
“Ông ngoại không cần con ở bên cạnh. Nơi này có bác sĩ y tá đầy ra, con yên tâm về khách sạn nghỉ ngơi với Hoắc trì Viễn đi. Có việc gì ông ngoại sẽ bảo y tá gọi điện thoại cho con.” Hoắc Tra Bố thấy cô không nỡ rời đi, liền nghiêm mặt nói: “Nghe lời, đừng làm ông ngoại sốt ruột!”
“Chúng cháu đi đây, có việc thì ông nhớ gọi điện thoại nhé.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng dặn dò.
Tuy cô và ông ngoại mới nhận thức nhau có một ngày, nhưng phần tình cảm ấy lại nồng liệt giống như đã quen biết mười mấy năm.
Nhớ tới Tề Lạc có cùng huyết thống với mình, cô lại cảm khái thật sâu.
Xem ra cảm tình giữa người với người không phải quyết định bởi thời gian ở chung.
Yêu là xuất phát từ tâm lý.
Đi ra ICU, Tề Mẫn Mẫn vẫn lo lắng hỏi Hoắc trì Viễn: “Hoắc trì Viễn, anh nói xem, ông ngoại thật sự không có việc gì sao? Em sợ ngày mai tỉnh dậy liền nhận được tin ông không còn nữa.”
Hoắc trì Viễn dùng lực ôm bả vai của cô: “Không cần quá lo lắng. ngày hôm qua chúng ta mang đến dược liệu mới nhất mà Mỹ nghiên cứu chế tạo kháng ung thư thành công. Sau khi trị bệnh bằng hóa chất mới có thể ức chế tế bào ung thư sinh sôi nảy nở. Tất cả những thuốc mà ông ngoại đang dùng đều là loại tốt nhất thế giới. Đương nhiên anh không thể đảm bảo ông có thể sống được rất nhiều năm, dù sao cũng là ung thư dạ dày giai đoạn cuối.”
“Em hiểu.” Tề Mẫn Mẫn dựa vào trước ngực Hoắc trì Viễn, ảm đạm nói.
“Vui vẻ một chút, ít nhất thì chúng ta cũng kéo lại được ông ngoại từ con đường tử thần.” Hoắc trì Viễn cúi đầu hôn lên má cô, âm thanh trầm thấp như một loại kỳ tích vuốt ve an ủi trái tim cô.
“Anh nói rất đúng! Cho dù thế nào, ông ngoại cũng đã còn sống, không chết.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, cười nói.
Tề Bằng Trình nghe thấy con gái nói chuyện, liền đứng dậy từ trên ghế dài. Ông lo lắng hỏi han: “Tâm can bảo bối, hai người nhìn thấy ông ngoại rồi hả? Tình hình thế nào rồi?”
“Ông ngoại tỉnh rồi, sau khi phẫu thuật vẫn đang cực kỳ suy yếu, nhưng tâm tình rất tốt, mắt cũng rất sáng.” Tề Mẫn Mẫn nhanh chóng trả lời.