Mục lục
Vợ Cũ Thật Quyến Rũ Truyện Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 738

“Con còn nghĩ muốn chơi thêm lát nữa.Ba không cần chờ con đâu, nhanh chóng ăn cơm đi!” Tề Mẫn Mẫn nghiêm túc ra lệnh.

Tuy chính cô là người bỏ bữa trưa, cũng sắp bỏ bữa tối đến nơi rồi, nhưng cô không muốn ba vì vậy mà lo lắng cho cô, cơm cũng không ăn.

“Muộn quá không an toàn.” Tề Bằng Trình lo lắng nói.

“Ninh Hạo cùng Giai Tuệ đều ở đây, không sao đâu ạ.” Tề Mẫn Mẫn cười nói xong, liền cúp điện thoại.

Một khắc kia khi cô cúp điện thoại, tươi cười trên mặt liền vụt tắt, lạnh lẽo giống như băng sương kết thành trước cửa sổ kia, buốt đến thấu sương.

Ninh Hạo cởi áo gió, choàng lên trên vai Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói: “Cậu cứ mặc quần áo mỏng manh như vậy chạy tới đây, cũng không sợ bị cảm sao! Khó trách bác trai gấp đến độ suýt chút nữa thì lật tung cả mái nhà lên.”

“Cảm ơn! Tớ không lạnh!” Tề Mẫn Mẫn nghĩ muốn đem áo khoác trả lại cho Ninh Hạo, không muốn để cho cậu vì cô mà thấm lạnh, như thế lại càng khiến cô thêm áy náy. Cô vừa mới định cởi áo khoác ra, liền nhịn không được hắt hơi một cái.

Ninh Hạo đoạt lấy áo khoác, một lần nữa khoác lên vai Tề Mẫn Mẫn, quấn cô một vòng, giọng nói có chút cứng rắn: “Còn nói không lạnh! Cậu cũng sắp thành kem que rồi đấy.”

“Tớ không để ý.” Tề Mẫn Mẫn mất mác nói, “Có lẽ, hơi lạnh chút.”

“Đâu chỉ có chút? Là cực kỳ lạnh mới đúng!” Vương Giai Tuệ khoa trương nói. Cô cởi khăn quàng trên cổ xuống, đưa cho Ninh Hạo: “Lớp trưởng, cậu quàng vào đi, khăn quàng này của tớ khá dày, tớ chỉ cần áo khoác là được rồi.”

“Tớ không lạnh.” Ninh Hạo nhìn thoáng qua khăn quàng cổ, trong ánh mắt có chút lo lắng, nhàn nhạt cười nói.

“Vậy thì cho Tề Mẫn Mẫn đi! Cậu xem nước mắt nước mũi cậu ấy cũng chảy ròng ròng đến nơi rồi!” Vương Giai Tuệ săn sóc cười nói.

Ninh Hạo lúc này mới nhận lấy khăn quàng cổ, quấn vài vòng trên cổ Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn hai người bạn tốt, hốc mắt hơi đỏ lên: “Các cậu đối xử với tớ thật tốt!”

“Bạn tốt, khách khí làm gì?” Vương Giai Tuệ cười nói.

Mặc kệ kết cục của Tề Mẫn Mẫn và Hoắc trì Viễn như thế nào, bọn họ đều đứng ở bên cạnh Tề Mẫn Mẫn. Cô cảm thấy vận mệnh của Tề Mẫn Mẫn quá thương cảm, tuy cẩm y ngọc thực, nhưng lại không vui vẻ. Tiệc cưới ngày hôm qua thành như thế, bọn họ cũng khó chịu thay cô.

Hai tay của Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ Vương Giai Tuệ, tựa vào trên vai cô, hốc mắt đỏ lên.

Lúc cô khó khăn nhất, người cổ vũ che chở cho cô ngoài Ninh Hạo ra cũng chỉ có Giai Tuệ rồi.

Mọi người nói hoạn nạn gặp chân tình, quả thật là như thế.

Nhớ tới Tề Lạc ác độc trào phúng, cô liền cảm thấy phần tình cảm này của Giai Tuệ rất trân quý.

“Lớp trưởng, mình đói quá, cậu mời bọn mình đi ăn lẩu đi!” Vương Giai Tuệ ôm Tề Mẫn Mẫn, cười nói với Ninh Hạo.

“Được!” Ninh Hạo không chút do dự gật đầu đồng ý.

Ba người đi ra, đánh xe taxi, tìm quán lẩu có vẻ nổi tiếng.

Ngồi ở trong quán lẩu, nhìn thấy nước lẩu đỏ rực rỡ, đột nhiên Vương Giai Tuệ hỏi: “Hai người không ăn cay hả?”

Tề Mẫn Mẫn lắc đầu: “Chúng mình đều có thể ăn cay, chỉ là không thể ăn quá cay thôi. Loại này vừa vặn, nếu là lẩu Tứ Xuyên chính tông chắc là không được mất.”

“Vậy là tốt rồi.” Vương Giai Tuệ cười cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK