"Ninh Ninh!"
Âu Dương Vệ chạy đến, tay với ra nắm lại.
Nhưng đã không kịp nữa rồi.
Hình ảnh cuối cùng chính là gương mặt đầy nước mắt của Tống Ninh Hinh, cơ thể bà cứ thế lao xuống núi trong tầm mắt của ông ấy.
Tại sao chứ? Lại không kịp ư?
"Ninh Ninh, khônggggggggggggg"
Âu Dương Vũ Mặc cau mày:
"Bà ấy...!là trượt chân rơi xuống vách núi sao?"
Âu Dương Vệ cười lên một tiếng lớn.
Hahaha, trượt chân sao? Ngươi nói nàng ấy là trượt chân sao?"
Ánh mắt của Âu Dương Vệ bây giờ chính là như của một kẻ điên mất hết lý trí.
Âu Dương Vũ Mặc cũng nhìn ra người trước mặt đây không còn là vị hoàng thúc ôn nhu, nho nhã của ngày xưa nữa rồi"
"Nếu không phải tại vì ngươi, nàng ấy có ngã xuống vách núi hay không? Tất cả những chuyện này chính là do Âu Dương Gia các ngươi làm ra!"
Âu Dương Vệ lớn tiếng nói.
Vì kế hoạch ám sát Âu Dương Vũ Mặc không thành.
Âu Dương Vệ đã chuyển mục tiêu sang nhị Hoàng tử Âu Dương Vũ Dịch.
Nhưng lúc đó Âu Dương Vũ Dịch vẫn còn nhỏ, luôn nằm trong tầm mắt của lính canh, thị vệ và nô tỳ.
Không hề có cơ hội lại gần.
Chỉ riêng khi ở cùng Vũ Mặc, thị vệ mới lơ là được một tý.
Dù chỉ là một chút ít thời gian nhỏ nhoi.
Âu Dương Vệ lợi dụng lúc hai đứa trẻ đang chạy nhảy, vui đùa không ai canh gác.
Đẩy một cái, Vũ Dịch cứ thế ngã xuống sườn núi.
Mặc dù không gây ra thương tích trầm trọng, nhưng chân của Vũ Dịch bị gãy, không thể di chuyển trong vòng ba tháng.
.
Truyện Dị Giới
Không ngờ Thanh Lam Quý phi cũng vì cớ này mà làm loạn hết cả hậu cung lên.
Cho rằng đại Hoàng tử chính là có ý muốn hãm hại đệ đệ của mình.
Từ Lan Hoàng hậu vì bênh vực cho con trai đã làm mất phượng ấn, không còn đứng đầu tam cung lục viện nữa.
Vẻ mặt Âu Dương Vệ toát lên sự mãn nguyện.
Không ngờ kế hoạch lại chuyển biến sang một chuyện khác tốt hơn không kém.
"Hahaha, các người đều xứng đáng.
Tất cả các người đều xứng đáng"
Vũ Mặc không muốn ở đây thêm một giây nào.
Hắn không ngờ vị hoàng thúc này của mình ngày nào tôn sùng bây giờ đã trở thành người như thế nào rồi.
Người hắn yêu, bỏ hắn mà đi.
Người hắn tin, laj từng có ý định giết hắn.
Thời gian này sự áp lực đổ dồn hết lên người, hắn không thể chịu nỗi nữa.
"Chàng muốn đi đâu?!"
Vũ Mặc hất tay dứt áo đi thẳng về phía cửa, liền bị Cố Lạc Miên gọi lại.
"Hôm nay là đêm động phòng của chúng ta.
Mặc Vương lại muốn bỏ mặc Vương phi của mình hay sao?"
Hắn quay lại, cau có lườm Cố Lạc Miên.
"Đây chả phải là kết quả mà cô đã chọn sao? Tốt nhất là cô nên yên phận đi"
Nói rồi, hắn quay phắt người đi ra khỏi cửa.
Còn không quên đập hai cánh cửa vào nhau thật mạnh khiến chúng tạo ra một tiếng "rầm" lớn.
Cố Lạc Miên không chỉ nhận được cái nhìn lạnh của hắn mà còn giật mình bởi tiếng động kia.
Nàng ta cắn răng kiềm sự sợ hãi của bản thân lại.
Vẫn là lần đầu tiên Cố Lạc Miên tận mắt "hưởng thức" cái nhìn diêm vương trong lời đồn kia của Âu Dương Vũ Mặc.
Nàng vẫn chưa hết run, ngồi khụy xuống giường.
"Hờ" trong miệng một tiếng thật nực cười.
"Thên Quân Dao, Thiên Quân Dao.
Nếu cô đã chọn rời đi rồi thì sao không mang luôn hình bóng của cô đi luôn đi chứ?"
Cố Lạc Miên đặt tay của mình lên trên thành giường.
Nàng siết chặt tay lại, ánh mắt hướng về phía Vũ Mạc vừa bước ra đầy tức giận..