Âu Dương Vũ Mặc dứt khoát một câu, rồi quay lưng đi lên tầng hai.
Tử Trạch cũng nhờ thế mà hào hứng: "Vâng, điện hạ!"
Ơ cái con người ngang ngược này, chả phải mấy ngày trước còn không thèm nhìn mình lấy một cái.
Thế mà hôm nay không chỉ cùng ngồi xe ngựa, bây giờ lại muốn ở cùng một phòng?
Thiên Quân Dao nhìn theo Âu Dương Vũ Mặc, khoanh cả hai tay lại, lòng hậm hực, không hiểu.
Chưa kể, tinh thần Tử Trạch lại có vẻ tốt.
Trông hắn phấn khích như thế, không lẽ là đang hiểu lầm gì hay sao?
"Hoàng tẩu"
Là tiếng gọi của Vũ Dịch.
Quân Dao một chút giật mình vì bất ngờ, hai tay thả lỏng ra, quay mặt sang phải, rồi quay hẳn người về sau.
"D...!Dịch Vương?
"Bây giờ nàng là Vương phi của Vũ Mặc ta, tốt nhất là nàng nên biết thân, biết phận thì hơn", lời nhắc nhở của Âu Dương Vũ Mặc vang vảng lên trong đầu cô.
"Có chuyện gì sao...!Dịch Vương?"
Thiên Quân Dao quay người đáp lại.
Nhưng rõ ràng thái độ của cô là miễn cưỡng, có phần tránh né.
Nhìn vào ánh mắt của cô, Âu Dương Vũ Dịch lại không thể làm gì hơn.
Cũng chỉ có thể nói đùa vài câu:
"Đại ca trước giờ không biết nhẹ nhàng.
Tẩu đừng trách huynh ấy"
"Hả...?"
Thiên Quân Dao không hiểu ý ẩn sâu của Âu Dương Vũ Dịch, chỉ ngây thơ trả lời lại:
"Sao ta có thể trách điện hạ được chứ? Ngài ấy là phu quân của ta cơ mà"
"Àh...!ừm..."
Vũ Dịch miệng cười nhưng tâm không cười, đơn giản chỉ là lịch sự trả lời lại.
__________
Tiểu nhị dẫn đường cho Quân Dao đi đến phòng nghỉ của mình.
Bước vào trong.
Đây là căn phòng tốt nhất ở khách điếm này.
Gian phòng rộng, sạch sẽ, lại có đến hai chiếc cửa sổ.
Nhìn ra, là khu đất dùng để trồng rau ở sau lưng khách điếm này.
Bên ngoài, cạnh cửa sổ gần giường nghỉ có một cây cổ thụ lớn, nhờ thế ánh nắng không chiếu thẳng vào nơi này.
Bộ y phục Thiên Quân Dao là bộ nhu quần, có màu trắng tinh khiết.
Lớp chính diện có hoa văn nhỏ trên phần viền eo, phủ bên trên cùng là một lớp vải voan tơ cùng màu.
Vì dáng người của Quân Dao thấp hơn so với chiều cao trung bình của các nữ nhân nên mỗi khi di chuyển cô vẫn phải luôn dùng cả hai tay vén y phục lên.
Nếu chỉ xét về vóc dáng và y phục thì không đủ.
Khuôn mặt của Quân Dao đầy đặn, hai gò má tròn.
Tuy không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng đôi mắt to, đen huyền đó của cô mới chính là thứ hút hồn người khác nhất.
Vết sẹo bên thái dương trái tuy đã được cô khéo tay che lại nhưng vì phần tóc mái khá thưa nên vẫn có thể thấy rõ được.
.
Truyện mới cập nhật
Lại sờ lên, vết sẹo dài tầm khoảng gần ba phân, khá sần sùi.
Đi đường cả ngày hôm nay, lớp phấn phủ có lẽ cũng đã trôi đi rồi.
Nhìn lại xuống đất, hành lý của mình vẫn chưa được đem đến.
Cô quay lưng, định sẽ đi ra ngoài.
Bịch.
"Ah..."
Chắn cô lại chính là một "bức tường thịt".
Mặt của cô đập vào ngực của Âu Dương Vũ Mặc, mũi liền hơi đỏ.
"Điện...!điện hạ?"
Tay để trên mũi xoa xoa, lùi lại.
Vẻ mặt khá bất ngờ.
"Không phải đã bảo chúng ta sẽ ở cùng một phòng sao? Nàng bất ngờ gì chứ?"
Âu Dương Vũ Mặc vừa nói, vừa đi lại phía bàn tròn, ngồi xuống.
"Không phải, thiếp là muốn đi tìm hành lý của mình thôi..."
Câu nói nhẹ nhàng, giọng nói càng lúc càng xuống giọng.
Cố ý làm như thế, hắn mới đồng ý cho cô đi.
Dáng vẻ "làm nũng" đó của cô, Vũ Mặc nhìn nhìn một lượt rồi không nói gì.
Chỉ với tay lấy bình trà rồi san ra cốc..