Khiến Cố Lạc Miên mất mặt, nàng ta tức giận:
"Lại là Thiên Quân Dao..."
Như muốn xé nát tay áo của mình, Cố Lạc Miên nhìn theo hướng Âu Dương Vũ Mặc đã đi.
"Công chúa, là Mặc Vương bên cạnh Thiên Quân Dao đã lâu, nhất thời xem trọng nàng ta.
Nô tỳ nghĩ, nếu Vương gia cũng ở bên cạnh Công chúa, ngài ấy chắc chắn sẽ suy nghĩ lại"
Tiểu Ngọc liền lo lắng, nịnh nọt chủ tử.
Nhưng làm sao mà Cố Lạc Miên không biết trong lòng Âu Dương Vũ Mặc, bản thân như thế nào chứ? Vì trước đây, cả hai đã từng gặp nhau rồi...!
Bích Nguyệt viện.
Âu Dương Vũ Mặc xồng xộc đi vào phòng ngủ của Thiên Quân Dao.
Chỉ là bây giờ Đàm Bì Bì mới là người đang dùng phòng này.
Nhìn thấy, cả hai người bất ngờ người không hiểu chuyện gì.
"Công tử?" - Đàm Bì Bì bất ngờ.
Cô liền đứng lên, đi lại phía của hắn.
"Công tử, sao người lại đến đây giờ này?"
"Dao nhi đâu?"
"Thiên...!cô ta ở dược phòng đằng sau"
Âu Dương Vũ Mặc liền quay lưng định bước đi.
Nhưng bỗng nhiên hắn khựng lại, mắt liếc về sau nhìn Đàm Bì Bì.
Đàm Bì Bì: "?"
Rồi hắn lại bước đi.
Dược phòng đằng sau phòng ngủ.
Trước đây Âu Dương Vũ Mặc đã chuẩn bị riêng cho nàng một dược phòng vừa đủ trong Bích Nguyệt viện này.
Đầy đủ các loại sách, thuốc,...!
Mấy hôm nay vì tiện chăm sóc, Đàm Bì Bì ở phòng ngủ của nàng.
Còn nàng, tối nào cũng phải ngủ tạm ở dược phòng.
Bước chân gần đến dược phòng.
Mùi thuốc đắng nồng nặc, mùi khói lửa bay ra từ phòng của nàng.
Còn có tiếng ho nhẹ của nàng trong đó.
Hắn tự chủ nhẹ bước chân lại.
Đứng trước cửa phòng, nhìn vào bên trong.
Thiên Quân Dao ngồi chỗ bàn sách, trên tay, trên bàn đều là sách và dược liệu có sẵn.
Bên cạnh còn có hai ba bát thuốc đang được nấu.
Khói tuy không nhiều, nhưng cộng với mùi đắng xộc lên mũi, khiến nàng không khỏi ho nhẹ.
Nhìn dáng vẻ tận tâm tận lực, mệt mỏi kia của nàng, sự tức giận vừa nãy như biến mất hẳn.
Gõ nhẹ lên thành cửa.
Thiên Quân Dao ngẩng lên.
Nhìn thấy Vũ Mặc, nàng liền vui vẻ hắn.
Đặt sách xuống bàn, khó khăn mà đứng dậy vì chân ngồi lâu đã bị tê.
Hắn liền đi lại đỡ lấy thân hình nhỏ bé đang loạng choạng kia.
"Cẩn thận!"
Không ngờ nhờ vậy mà nàng liền ngã vào người hắn.
Hai bàn tay nàng đặt lên cơ ngực của hắn.
Sự đụng chạm bất ngờ này người ngơ ngác lại là hắn.
Thiên Quân Dao lấy lại thăng bằng, đứng thẳng trở lại.
"Điện hạ, xin lỗi.
Ngài không...!sao chứ?"
Nàng nhìn vẻ mặt ngơ ngác kia của hắn mà không hiểu chuyện gì.
Hắn chầm chậm di chuyển mặt xuống, mắt đối mắt với Thiên Quân Dao.
Hắn cúi, nàng ngẩng, khoảng cách này cũng quá gần rồi a!
Lại nhìn thấy dung mạo xinh đẹp đó, đôi môi hồng hào đó.
Hắn không tự chủ mà càng lúc càng tiến gần lại.
"Dừng lại!"
Thiên Quân Dao lấy tay của mình chặn trước miệng hắn lại.
Rõ ràng là đang giận dỗi hắn về chuyện của Cố Lạc Miên.
Sao có thể dễ dàng bỏ qua được.
Vẻ mặt giận dỗi, hai chữ "ta giận" như được viết rõ trên trán của Thiên Quân Dao.
Hắn nhướng chân mày một cái thật gian.
Ách!
Thiên Quân Dao lập tức thu tay về lại.
Nam nhân này, rốt cuộc là người hay thú chứ? Sao lại liếm tay ta thế kia?
Thoát khỏi vòng tay của Âu Dương Vũ Mặc.
Nàng hai tay khoanh trước ngực, cố tạo ra phong thái nghiêm túc như hắn, nhưng lại lắp bắp nói:
"Ta...!ta vẫn chưa hỏi chuyện ngài đâu nhé"
"Oh? Thế phu nhân đây...!là muốn hỏi chuyện gì?" - Hắn đưa mặt lại gần cận mặt của nàng, rõ ràng là đang cợt nhả mà!.