Thiên Quân Dao cũng ngầm đoán được.
Âu Dương Vũ Mặc là người có tiếng nói trong hoàng thất, lại được Hoàng thượng trọng dụng, là con trai duy nhất của Từ Lan Hoàng hậu.
Nếu được Mặc Vương chú ý, nâng đỡ, những quan viên ở những nơi như Thê Châu này ắt sẽ được biết đến hơn.
Nhưng Thiên Quân Dao tự biết thân phận, Mặc Vương đối với cô là "nghĩa vụ", không phải là "phu quân", chuyện hắn làm cô có quyền lên tiếng sao?
"Được rồi, ta sẽ xem lại" - Quân Dao cười nhạt, đáp lại.
Lý Tô nghĩ rằng Mặc Vương phi là đồng ý nâng đỡ mình, liền hào hứng với cô hơn.
"Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi"
Giao mọi chuyện còn lại cho cái đại phu, tiểu y ở đây.
Cô tạm biệt mọi người.
"Những ngày qua cảm ơn mọi người đã giúp đỡ ta.
Mong sẽ được gặp lại mọi người" - Quân Dao ôn nhu, dịu dàng nói.
Những tiểu y mới vào nghề, lại được đích thân Mặc Vương phi chỉ bảo, cảm thấy rất vinh hạnh, tôn quý nàng.
"Nương nương, người nhất định phải quay lại Thê Châu một lần nữa để gặp thảo dân"
Một tiểu y tầm tuổi của Quân Dao, hắn tiếc nuối khi nàng phải hồi kinh.
Khóc lóc, nói.
Sư phụ của hắn liền miệng trách nhưng lại đồng lòng: "Tên tiểu tử thối, nương nương thèm nhớ bản mặt của tiểu tử ngươi sao?"
Cảm thấy mọi người đều rất thật lòng, Quân Dao cũng có phần luyến tiếc.
Nhưng cô đoán rằng, chuyện quay lại Thê Châu rất khó khăn.
Không muốn mọi người lo lắng, cô đành nói:
"Được rồi, ta nhất định sẽ trở lại thăm mọi người"
Hình ảnh một Vương phi cười dịu dàng nói chuyện với dân thường như thế, thật khiến người khác càng thêm yêu quý nàng.
Thiên Quân Dao ngồi trên xe ngựa, trở về biệt viện.
Cô kéo rèm cửa sổ ra, nhìn mọi vật, mọi người xung quanh.
"Lần này nhiệm vụ của điện hạ không có bất trắc gì rồi nhỉ..."
Thiên Quân Dao chỉ mong những ngày tháng yên bình như thế này được kéo dài.
Vì cô biết trở về kinh thành, thì đó là nơi mà mọi thứ đều không chấp nhận cô.
Còn có Từ Lan Hoàng hậu, lần này Vũ Mặc bất ngờ cho cô đi cùng đến Thê Châu, bà ấy nhất định sẽ không hài lòng.
Nhưng ít ra vẫn giúp được hắn một chút việc vặt, có lẽ Từ Lan Hoàng hậu sẽ không cố gây khó dễ cho mình đâu.
Nhắc đến Vũ Mặc, không biết cả ngày hôm nay là có chuyện gì không.
Ngoại trừ hai thị vệ giỏi nhất được sắp xếp sẵn để bảo vệ cô thì không còn gì khác.
Thiên Quân Dao một tay chống cằm, nhìn dòng người qua qua lại lại tấp nập.
Trong lòng tự cảm thấy có một chút cô đơn...!
Âu Dương Vũ Mặc đang làm gì?
Giữa một căn phòng giam vừa tối lại vừa đáng sợ, chỉ lấp lóe ánh lửa đốt chập chờn thật khiến người khác kinh sợ.
Ấy thế mà lại có một nam nhân ngồi ngay chính giữa, chân này gác chân kia, tay phải chống lên thái dương của mình.
Đôi mắt sắc lẹm, đủ sức áp bức kẻ khác.
Tất nhiên trước mặt hắn là hai kẻ rách rưới đang quỳ dưới đất.
Y phục không phải vì lâu ngày mòn mà rách, mà ở những nơi đó có những vết thương đang rươm rướm máu.
"Mặc Vương, Mặc Vương xin ngài hãy tha cho tôi.
Tôi thực sự không biết gì cả"
Tiếng khóc lóc van xin xen chút đau đớn, hai kẻ tình nghi mà Âu Dương Vũ Dịch đã bắt lại đang quỳ dưới chân của Âu Dương Vũ Mặc.
"Không biết gì cả?"
Vũ Mặc lặp lại lời của một trong hai tên đó bằng một giọng lạnh tanh..