Âu Dương Vệ bước đến hai, ba bước.
Trên tay cầm sẵn một thanh kiếm bén.
"Bản vương chính là thay Hoàng đế hai nước xử trảm Cố Lạc Miên.
Là Mặc Vương gia, cũng không thể ngăn cản"
Giọng điệu tức giận, đôi mắt sắc lẹm tiến về phía của Cố Lạc Miên và Cố Khinh Ưu.
Xem ra chuyến này Âu Dương Vệ không giết không phục rồi.
"Hoàng thúc!"
Vũ Mặc nhảy xuống ngựa, cũng nhanh chân bước về phía của bọn họ.
Bây giờ cả Cố Lạc Miên và Cố Khinh Ưu chính là nằm giữa hai mũi kiếm bén nhất của Nam Triều Âu Dương Gia rồi.
Cố Khinh Ưu đứng đối mặt với Âu Dương Vệ, dù trong tay không có vũ khí vẫn nhất quyết bảo vệ cho nàng ta.
Cựu Tướng quân của Bắc Triều quả nhiên không phải dạng vừa.
Đối mặt với Âu Dương Vệ không một chút run sợ, thậm chí còn trừng mắt kiên cường với ông ta.
Âu Dương Vệ nhìn Cố Khinh Ưu, nhếch mép cười, nói:
"Cố Tướng quân, à không, phải gọi là Cố Hộ vệ chứ nhỉ?"
"Ngươi là người thông minh, ta rất quý trọng ngươi.
Nhưng ngươi thực sự không muốn biết lý do vì sao bản thân lại thân bại danh liệt sao?"
Cố Lạc Miên chột dạ.
Âu Dương Vũ Mặc nghe thấy liền nhớ ra chuyện Tướng quân Bắc Triều trúng độc ngay trước ngày ra chiến trường.
Thậm chí hắn còn được chính tai nghe Cố Công chúa Cố Lạc Miên của Bắc Triều khẳng định vụ việc lớn đó là một tay nàng ta làm nên.
Cố Khinh Ưu tuy là con riêng của Hoàng đế Bắc Triều và thị nữ thấp kém.
Nhưng hắn ta hoàn toàn mang dòng máu trội của Cố Gia, thân thủ bất phàm.
Ngày Cố Khinh Ưu được Cố Vương tin tưởng giao trọng trách nhiệm vụ, bất cứ ai cũng đã đoán được rằng Hoàng đế đang ngầm tạo cơ hội cho Cố Khinh Ưu.
Nhưng chỉ là tai nạn đó, Cố Khinh Ưu trở thành kẻ câm.
Trận chiến với Nam Triều, Bắc Triều vì thiếu người đứng đầu mà thất thế hơn.
Trở về Cố Khinh Ưu gần như rơi vào sự trừng phạt của Bắc Triều Cố Vương, nhưng may thay có Cố Lạc Miên đứng ra giúp hắn ta.
Cố Khinh Ưu từ Tướng quân đã trở thành Hộ vệ cho Cố Lạc Miên.
Một Hộ vệ câm...!
Sự đáng tiếc từ kẻ địch như Âu Dương Vũ Mặc cũng phải tức giận trước việc làm kia của Cố Lạc Miên.
Không ngờ nàng ta chỉ vì muốn loại trừ một "ca ca" mà không từ thủ đoạn.
Cuộc đời của Cố Khinh Ưu như rơi xuống vực thẳm, chỉ có thể yếu ớt níu lấy Cố Lạc Miên mà sống sót.
"Kẻ ngươi đang hết lòng bảo vệ kia lại chính là kẻ đẩy ngươi đến kết cục này.
Ngươi thực sự không tức giận?"
Âu Dương Vệ cố ý khích Cố Khinh Ưu.
Cố Lạc Miên buông bàn tay đang níu trên bờ vai kia của Cố Khinh Ưu xuống.
Nàng hơi bước lùi về sau, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn...!
Cố Khinh Ưu như bất động, hắn sầm cả mặt xuống.
"Cố Khinh Ưu ta nói này, ngươi có thực lực, ngươi có tài năng, ngươi mang dòng máu Cố Gia, ngươi là Hoàng tử đường đường chính chính của Bắc Triều"
"Lại bị một tiểu Công chúa, muội muội cùng cha hại đến thân bại danh liệt.
Ngươi có thể chấp nhận được sao?"
Âu Dương Vệ thêm dầu vào lửa.
Bây giờ chỉ cần Cố Khinh Ưu quay mặt, coi như ông ta đã có thể cho Cố Lạc Miên một bài học được rồi.
Cố Lạc Miên đứng đằng sau, hai tay bấu chặt vạt y phuc, run run không dám nhìn thẳng mặt Cố Khinh Ưu.
Tình hình càng lúc càng có lợi hơn cho Âu Dương Vệ, nhưng sự thật lại giống như lời ông ta nói, không thể chối bỏ được....