Âu Dương Vệ đứng lên lại, ông ta nực cười nhìn bọn họ.
Không ngờ bấy lâu nay tin đồn đại Hoàng tử lén "nuôi" đội quân ám vệ lại là sự thật.
Những kẻ đứng đằng sau Vũ Mặc, Âu Dương Vệ liếc nhìn thôi cũng đoán được những thủ hạ này đã được dạy dỗ, rèn luyện kỹ lưỡng.
Người của ông ta nếu giao chiến, trong vòng chưa đến ba chiêu nhất định sẽ thua.
Ấy vậy mà hắn lại đến kịp.
Chả phải mọi thứ đã sắp xong rồi sao chứ? Âu Dương Vệ tức giận.
Liếc nhìn lại về phía của Thiên Quân Dao.
Nhìn thấy nàng vẫn ổn, trên người không có bất kỳ thương tích nào.
Thủ hạ cũng bảo nàng chỉ là uống thuốc ngủ nên mãi không dậy thôi.
Hắn mới yên tâm được phần nào.
Nhưng nếu muốn bù đắp hạnh phúc lại khoảng thời gian qua, nhất định phải giải quyết gọn lẹ những chuyện ở đây.
Trừng mắt lại với Âu Dương Vệ, Vũ Mặc nói:
"Hoàng thúc, kết thúc mọi chuyện được rồi.
Thúc không còn đường lui đâu"
Âu Dương Vệ nhếch mép, bình tĩnh mà trả lời:
"Vũ Mặc, cháu là đang nói gì thế? Bản vương chính là thấy ả kia bắt cóc Mặc Vương phi của cháu, nên mới dẫn người đuổi theo"
"Đến lúc ta sắp cướp người lại được, cháu lại nhảy ra giúp cho ả ta một tay, xem ta là kẻ xấu.
Cháu xem, làm gì có đạo lý này?"
Những kẻ đi theo Âu Dương Vệ cũng hùa theo ông ta.
Luôn miệng nói "đúng, đúng"
Âu Dương Vệ tự tin, bình tĩnh, phủi đi vết bẩn trên y phục của mình.
"Ta có lòng tốt như thế, cháu lại xem ta là phạm nhân?"
"Người...?!" - Tử Trạch bức xúc.
"Tử Trạch! - Âu Dương Vũ Mặc ngăn cậu ta nói.
"Nhưng mà điện hạ..." - Tử Trạch không cam tâm.
Âu Dương Vũ Mặc nhìn Âu Dương Vệ.
Thái độ bình tĩnh kia của ông ta thực sự khiến người khác tức chết đi được.
Nhưng cũng không thể thay đổi được gì.
Thủ hạ lại chính là đội ám vệ mà mình bí mật nuôi dưỡng.
Chỉ cần vài người bên đó ra làm chứng, ắt chuyện này sẽ bị bỏ qua dễ dàng thôi.
Vũ Mặc nhìn Âu Dương Vệ, trong lòng có suy nghĩ.
"Vậy thì, đa tạ hoàng thúc" - Vũ Mặc cúi đầu.
"Điện hạ?!"
Cả Tử Trạch và Đàm Bì Bì thực sự không thể hiểu hắn đang tính làm gì.
"Được rồi.
Chúng ta về thôi, Tử Trạch!"
Quay phắt người, hắn đi lại bế Thiên Quân Dao từ tay của thủ hạ.
Một mạch đi lại ngựa, để nàng ngồi lên rồi bản thân cũng ngồi ở đằng sau.
Vừa định sẽ rời đi, Âu Dương Vệ bỗng nói:
"Vũ Mặc, vừa nãy là hoàng thúc nhầm.
Mặc Vương phi của con, không phải là đứa trẻ đó nhỉ?"
Nhìn vẻ mặt của ông ta chính là cố ý ám chỉ đến Cố Lạc Miên, trong lòng có mưu tính.
Vũ Mặc im lặng, lại càng không quay đầu lại nhìn, thúc ngựa đi.
Đoàn người của Âu Dương Vũ Mặc cứ thế dần rời đi.
Âu Dương Vệ tắt ngay nụ cười vừa nãy.
Mà thay vào đó chính là đôi mắt, vẻ mặt lạnh như băng.
Trong lòng tức giận, kế hoạch len lỏi suốt mấy năm ấy mà lại bị Cố Lạc Miên phá hủy thành công cốc mất rồi.
Một kẻ dưới trướng của Âu Dương Vệ, có vẻ là người đứng đầu đám người kia, bước lại phía của ông ta.
"Vương gia, cứ thế để chúng đi sao?"
"Thủ hạ của Vũ Mặc, không phải như những tên thị vệ quèn trong cung.
Người của ta, nếu đánh sẽ chẳng thể thắng đâu"
"Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì tiếp theo đây, Vương gia?"
Trừng mắt theo hướng mà Vũ Mặc đã rời đi, ông ta gằn giọng nói:
"Nhanh chóng tìm Cố Lạc Miên về đây.
Sau đó,
ta sẽ giết chúng ngay luôn một thể!".