Tuy rằng vẫn còn yếu, nhưng sức khỏe cũng đã dần hồi phục, độc tố trong người cũng không còn nữa.
"Xem ra, nhiệm vụ của ngươi đã xong cả rồi nhỉ?"
Thanh Nhan ngồi tựa lưng vào đầu giường, một tay cầm chén thuốc vẫn còn đang bốc khói, một tay cầm chiếc muỗi gạt gạt chén thuốc kia.
Bà liếc nhìn Thiên Quân Dao đang đi vào, nói.
Nghe Hoàng Thái hậu nói, nàng cười đáp lại.
Lần này không chỉ có công cứu giá, còn cứu được mạng sống của Hoàng Thái hậu ở cửa sinh tử.
E là từ trước đến giờ đây chính là nữ nhân đầu tiên có công lớn lao nhất Nam Triều Âu Dương Gia rồi.
"Hoàng thượng đã ban thưởng gì cho ngươi?"
"Chuyện đó, dân nữ cũng chưa...".
Nàng e dè, ấp úng trả lời lại.
"Chưa gì chứ? Là chưa ban thưởng sao? Hoàng đế cũng thật là, bận chuyện triều chính đến vậy ư? Hoàng hậu cũng không nhắc đến sao?"
"Không không, là dân nữ chưa trả lời lại Hoàng thượng thưa Thái hậu"
Thanh Nhan ngơ mắt ra.
Nhìn thế nào cũng biết được nàng ta không ham hư vinh, bây giờ chuyện ban thưởng cũng khiến nàng phân vân?
"Vàng bạc, danh phận, hay là nhà cửa?"
Quân Dao lắc đầu, đến cả biểu cảm trên mặt nàng ta cũng tỏ ra không hứng thú với những thứ trên.
Thanh Nhan nhìn nàng một hồi lâu, uống chén thuốc trên tay, hỏi nàng.
"Vậy, ngươi có muốn nghe một câu chuyện không? Ai gia nghĩ, sau khi nghe xong câu chuyện ấy, ngươi sẽ có câu trả lời cho mình đấy"
"?"
___________
"Bắc Vương, trẫm không ngờ đến ngươi lại có thể nhẫn tâm bỏ mặc đứa con trai này của mình đấy"
Không biết đã nói những gì.
Đến cả Âu Dương Vương bây giờ cũng phải đổi sắc mặt nói chuyện với Cố Lễ.
Xem ra là không nhẫn nhịn được nữa rồi.
"Nam Vương, ngươi cũng không có bằng chứng nói rằng ta đứng sau chuyện này.
Từ đầu đến cuối, chả phải là Cố Lâm Vỹ cầm quân đánh trận, bắt sống con trai ngươi sao?"
"Ha, lời lẽ cũng thật nhiều.
Thảo nào Tây Vương, Đông Vương cũng theo ngươi cả rồi"
Im lặng không phải là không biết.
Âu Dương Vương vốn biết Bắc Quốc lớn mạnh, lại được sự ủng hộ của Tây Quốc và Đông Quốc nên mới ngày càng huênh hoang, tự đại.
Cứ ngỡ Cố Lễ chấp nhận đưa Cố Công chúa đến hòa thân thì sẽ tránh được tranh chấp giữa các nước.
Không ngờ Cố Lễ lại lật mặt, thản nhiên làm trái lại hiệp ước, điều con trai của mình đến Nam Quốc xâm lược.
Sự việc vỡ lỡ, quân lính thua thiệt, con trai bị bắt giữ.
Ông ta liền lập tức đùn đẩy, phủ nhận.
"Bắc Vương, nếu không phải là ngài điều quân.
Cố Tướng quân sao lại nắm trong tay số lượng quân lính đông như thế?"
"Đại Hoàng tử a đại Hoàng tử, cậu là chưa từng được mở mang tầm mắt sao? Bắc Quốc ta là nơi như thế nào? Có thể so sánh với Nam Quốc sao? Số lượng lính chiến đấu của hai nước có thể giống nhau sao?"
Cố Lâm Vỹ bây giờ bị chính cha của mình đẩy đến đường cùng vẫn không một lời phản biện.
Xem ra hắn ta cũng ý thức được số phận của mình.
Thà rằng cứ thuận theo lời cha, vẫn còn có cơ hội khác để trả thù.
"Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi"
Âu Dương Vương nhắm mắt nói.
Bây giờ cũng không thể kẻ lớn người nhỏ đứng trước Đại Điện cãi nhau như những kẻ thấp hèn được.
Chi bằng cứ tạm gác lại, ở đây mãi cũng không phải là có cách.
"Vẫn là Nam Vương anh minh.
Vậy chuyện này để hôm sau nói vậy"
Cố Lễ quay ngươi, dang rộng cả hai tay cười cười, nói lớn:
"Nam Đế cũng đã nói, chuyện hôm nay vẫn chưa quyết định.
Cố Lễ ta không là kẻ phạm nhân, quần thần Nam Triều vẫn có thể tiêp đón Cố Lễ đây chu đáo chứ?"
Không ai trả lời lại ông ta, cùng lắm chỉ có hai ba tiếng thì thầm bên dưới về quyết định này của Âu Dương Vương.
Vũ Mặc hiểu ý cha, không bất mãn, quay người muốn rời đi, nhắc nhở Cố Lạc Miên vẫn đang đứng bên cạnh.
"Đi thôi"
Từ lúc bước vào Đại Điện, nàng ta chỉ ngoan ngoãn đứng yên lặng bên cạnh Âu Dương Vũ Mặc.
Cũng không ai hiểu, hôm nay trời không lạnh mà Cố Công chúa Mặc Vương phi lại khoác một chiếc áo choàng lông lớn như thế.
Không ai biết, cho đến khi một tiếng hét phát lên.
"Giết người, Mặc Vương phi giết người rồi"
Tỏng, tỏng.
Âu Dương Vũ Mặc chân như cứng đờ bởi cảnh tượng trước mắt.
Hắn ta há hốc cả mắt cũng không tin được.
"Cố...!Cố Lạc Miên?"
"Cố Lạc Miên, con...!ngươi...!ngươi làm cái gì vậy...!hả?"
Rầm.
Cố Lễ đau đớn nhìn Cố Lạc Miên đầy tức giận rồi ngã phịch xuống đất.
Trên tay nàng ta vẫn còn cầm thanh kiếm ngắn dính đầy máu.
Đại Điện lập tức trở nên náo loạn.
"Cố Lạc Miên!"
Vũ Mặc liền nhanh tay giữ chặt nàng ta lại trước khi thị vệ xông vào.
Âu Dương Vương còn chưa rời khỏi chiếc ghế phượng hẳn đã được một phen kinh hãi liền đứng không vững.
Công công đi bên cạnh Cố Lễ đỡ lấy ông ta, nước mắt liên tục chảy ra.
Cố Lễ mất sức, đôi mắt dần khép lại.
"Cố...!Lạc Miên..."
Cố Lễ nhắm mắt lại cũng là lúc thanh kiếm trên tay Cố Lạc Miên rơi xuống keng một tiếng lớn, thị vệ cũng đã xông vào..