Beta: Phong Vũ
Nếu không phải vì anh, cô làm sao mà bị Cố Học Văn hiểu lầm được? Sao lại bị Cố Học Văn đối xử như vậy được?
Tâm tư hỗn loạn, cô vội vàng húp hết chén cháo, dạ dày dễ chịu làm cô cảm thấy cơ thể cũng tốt lên nhiều, đến phòng sách gửi mail cho trưởng phòng Vương xin nghỉ làm ngày hôm nay.
Lúc này Tả Phán Tình mới phát hiện hiện tại đã là giữa trưa.
Quay về giường nằm xuống, Tả Phán Tình cũng không cách nào ngủ được, ngồi dậy nhìn điện thoại đã tan nát trong phòng, cô dứt khoát không ngủ nữa.
Lấy một chiếc áo cổ lọ tay dài mặc vào. Tiện tay chọn một chiếc quần bò đơn giản. Tả Phán Tình cầm lấy túi xách đi ra ngoài.
………………………………
Cố Học Võ hết giờ làm về nhà, thì thấy trên bàn trà có hai hộp bánh trung thu.
Nhíu mày, sao anh lại không nhớ Kiều Tâm Uyển thích ăn bánh trung thu nhỉ?
“Anh về rồi.” Kiều Tâm Uyển đang chăm sóc da mặt, trên mặt đắp một lớp mặt nạ màu xanh, nghe tiếng Cố Học Võ vào cửa thì chạy ra.
Cố Học Võ không có tâm tư để ý câu hỏi của cô, chỉ chỉ hộp bánh trung thu trên bàn trà.
“Cô mua?”
“Không biết.” Kiều Tâm Uyển lắc đầu: “Chiều nay lúc em về đến, có gặp một người đàn ông ở khu tập thể của chính phủ, ông ta nói là sắp đến trung thu rồi, tặng anh hai hộp bánh trung thu để anh ăn thử.”
Sắc mặt Cố Học Võ thay đổi, đôi mắt thâm thúy nổi lên cơn thịnh nộ: “Ông ta nói, thì cô lấy hả?”
“Ừm. Có vấn đề gì?” Kiều Tâm Uyển không hiểu nhìn anh. Cố Học Võ tay nắm thành quyền, chịu đựng cơn kích động muốn lay cho chị ta một trận.
Đi tới trước bàn trà, mở hai hộp bánh trung thu kia ra. Đúng như anh đã nghĩ, bên trong không phải là bánh trung thu. Mà là bánh trung thu được chế tạo bằng vàng, phát sáng đến nỗi muốn mù cả mắt anh.
Lại nhìn vào hộp kia. Những tờ tiền đỏ được xếp thành hình dáng bánh trung thu. Rất đẹp, Cố Học Võ đem hộp quăng lên mặt bàn, vọt đứng lên trừng mắt với Kiều Tâm Uyển: “Cô muốn hại tôi bị còng đúng không? Người ta đưa thì cô lấy, cô có đầu óc không?”
“Em–” Kiều Tâm Uyển cũng bất ngờ. Cô không nghĩ trong bánh trung thu lại có huyền cơ. Cố Học Võ hầu như không nói gì, vươn tay chỉ vào cô, lại buông xuống.
“Sao cô không nghĩ thử xem, đây là có người đang hại tôi. Kiều Tâm Uyển, tôi xin cô thông minh hơn một chút có được không? Trước tiên chưa nói đến đây không phải bánh trung thu, cứ cho là bánh trung thu, cô cũng có thể nhận sao?”
“Em–” trong khoảng thời gian này Cố Học Võ đối với cô không nóng không lạnh, hôm nay cô cũng chỉ muốn anh vui vẻ một chút.
“Cô cái gì?” Cố Học Võ bực bội ngắt lời: “Cho dù cô muốn tôi quay về Bắc Đô, cũng không cần dùng đến thủ đoạn này, nếu tôi vì chuyện này mà phải rời khỏi thành phố C, cho dù trở về Bắc Đô, sau này cũng mất hết tương lai. Kiều Tâm Uyển, cô điên rồi.”
“Em…” Nói không được, Kiều Tâm Uyển cảm thấy đuối lý. Cố Học Võ cũng không nhìn cô, mang theo hai hộp bánh trung thu kia rời đi.
Để lại Kiều Tâm Uyển ngồi một chỗ, bất lực nhìn căn phòng trống trải đến ngẩn người. Trong mắt chậm rãi nỗi lên một tầng cô đơn. Lại làm sai rồi ư? Lần này, anh phải giận mấy ngày đây?
Bước chân Cố Học Võ không ngừng, đem hai hộp bánh trung thu nộp lên cho Ủy ban kiểm tra kỷ luật. Từ ủy ban đi ra, anh không có tâm tư quay về ký túc xá. Giẫm chân ga chạy đi.
……….. .sakuraky.wordpress …………..
Tả Phán Tình ra khỏi nhà, người còn có chút khó chịu, cũng không muốn ngồi xe bus, đứng bên đường đón taxi.
Một chiếc xe màu trắng vụt đến đúng lúc dừng ở trước mặt cô, kính xe hạ xuống, là Kỷ Vân Triển, thấy anh ta. Tả Phán Tình theo bản năng lui về sau từng bước, bước chân đi về hướng ngược lại.
“Tình Tình.” Hôm nay cô không đi làm, đến lúc Kỷ Vân Triển xong việc mới phát hiện ra, trong lòng vô cùng lo lắng, điện thoại lại gọi không được, anh đành phải tìm địa chỉ nhà cô rồi tìm đến đây. Thấy cô không để ý đến mình, xuống xe, nhanh chóng đuổi theo cô.
“Tình Tình, sao em không đi làm? Vì muốn tránh anh sao?”
“Anh không quan trọng đến vậy đâu.” Tả Phán Tình cúi đầu không nhìn anh: “Kỷ Vân Triển, coi như tôi cầu xin anh được không? Cách xa tôi một chút.”
“Sao em không đi làm?” Kỷ Vân Triển muốn một đáp án: “Tình Tình, không cần tránh anh, anh đồng ý với em, sẽ không làm gì em hết, chỉ xin em ở lại công ty, đừng đi có được không?”
“Anh tránh ra.” Tả Phán Tình cảm thấy mệt mỏi, thật sự mệt mỏi: “Tôi không có tâm tình để ý đến anh. Tôi đã xin nghỉ hôm nay rồi, anh về đi.”
“Tình Tình.” Lúc này Kỷ Vân Triển mới phát hiện Tả Phán Tình có gì đó bất thường, sắc mặt cô tái nhợt, dưới mắt có một vòng thâm đen mờ mờ, vẻ mặt cũng vô cùng tiều tụy: “Tình Tình, em bệnh hả?”
“Tôi không sao.” Tả Phán Tình không kiên định nắm chặt hai tay: “Kỷ Vân Triển, xin anh đi đi, được không?”
“Bộ dạng này của em thoạt nhìn rất không tốt.” Kỷ Vân Triển thật lo lắng: “Có phải khó chịu không? Có muốn anh đưa em đến bệnh viện không?”
“Không cần.”
“Tình Tình.”
Tiếng gọi bao hàm lo lắng cùng sốt ruột, khiến Tả Phán Tình lần đầu tiên ngước đầu nhìn anh, hôm nay Kỷ Vân Triển mặt chiếc áo sơ mi bình thường đi làm, cùng với quần tây thẳng thớm, thoạt nhìn vô cùng chững chạc có sức sống. Anh nhìn cô, ánh mắt tràn đầy quan tâm. Ngực thấy hơi chua xót, cuối cùng cô vẫn lắc đầu. Quay về trong tim.
“Kỷ Vân Triển, tôi muốn, sau này chúng ta vẫn là bạn, đừng làm tôi phải ghét anh, được không?”
Đại khái có một từ có thể hình dung về cô và Kỷ Vân Triển, gọi là hữu duyên vô phận..
Kỷ Vân Triển bị sự kháng cự của cô làm cho kinh sợ, giật mình đứng sựng hồi lâu mới hoàn hồn. Tả Phán Tình cũng cố không dây dưa với anh nữa, lướt qua anh định tiếp tục đón xe, Kỷ Vân Triển lại bắt lấy cổ tay cô: “Tình Tình em đi đâu, anh đưa em đi.”
“Đau.” Cổ tay ngày hôm qua bị Cố Học Văn trói cả buổi, có chút bầm tím, lại bị Kỷ Vân Triển bắt như vậy, Tả Phán Tình cảm giác cứ như cổ tay sắp đứt ra.
“Tình Tình? Đau ở đâu?” Kỷ Vân Triển kéo tay cô qua, vén cổ tay áo lên, liền nhìn thấy nơi cổ tay có hai vết bầm tím, nét mặt chấn động: “Sao lại như vậy? Em bị thương?”
“Tôi không sao.” Không muốn bản thân thêm đau nhức, Tả Phán Tình thở dài: “Buông tôi ra được không?”
Kỷ Vân Triển không buông tay, mắt nhìn dấu vết trên cổ tay cô, hình dạng kia, vô cùng giống dấu tay: “Là chồng em làm?”
Tả Phán Tình nhắm mắt, khi mở mắt ra cũng không quản đau nhức, dùng sức rút tay ra: “Không phải chuyện của anh, anh đi đi.”
“Anh ta đánh em?” Vẻ mặt Kỷ Vân Triển kinh ngạc: “Tên đó đánh em? Phán Tình, có phải không? Anh ta bạo hành em? Có đúng không?”
“Kỷ Vân Triển.” Tả Phán Tình quả thực xấu hổ muốn chết: “Tôi cầu xin anh, anh đi đi.”
Thật khó xử thật xấu hổ, Tả Phán Tình thật không biết nói gì nữa. Xoay người đi về phía sau, Kỷ Vân Triển cũng không chịu bỏ qua, lại lần nữa chặn đường cô: “Tình Tình, có phải tên đó đánh em không? Anh ta ức hiếp em đúng không? Rời khỏi anh ta đi, có nghe không?”
“Làm ơn.” Cô đã đủ phiền rồi, đừng làm cô càng phiền thêm nữa có được không: “Kỷ Vân Triển, không phải chuyện của anh, tôi cầu xin anh, anh không cần lo có được không?”
“Không được.” Nếu cô hạnh phúc, anh còn có thể thuyết phục chính mình buông tay, thế nhưng hiện tại cô tuyệt đối không có hạnh phúc, làm sao anh có thể buông tay chứ?
“Anh ta ức hiếp phụ nữ, sao được xem là đàn ông? Tình Tình, em đừng sợ, anh có thể giúp em thuê luật sư làm thủ tục ly hôn. Anh sẽ không để em chịu bất hạnh như vậy.”
Tả Phán Tình hối hận, hôm nay cô vốn không nên ra ngoài: “Bỏ đi, Kỷ Vân Triển, tôi lười nói chuyện với anh quá.”
“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển không ngờ, cô gái trước nay anh nâng niu trong lòng bàn tay, có một ngày lại phải chịu thương tổn như vậy: “Em cứ một mực chịu đựng cùng nhẫn nhịn là không đúng. Em phải dùng pháp luật làm vũ khí bảo vệ bản thân mình.”
“Tôi có thể bảo vệ mình.” Tả Phán Tình thở dài: “Chỉ cần anh cách xa tôi một chút, ok?”
“Tình Tình.” Vì sao cô bị người đàn ông khác tổn thương mà vẫn bảo vệ như vậy? Tim Kỷ Vân Triển lại bị tổn thương, ngơ ngác nhìn Tả Phán Tình.
Anh bất động. Tả Phán Tình cũng không di chuyển, vẻ mặt tràn đầy bất đắc dĩ cùng rối rắm.
Bạo hành gia đình? Có được xem là vậy sao? Vợ mình không yêu mình, trong lòng có người đàn ông khác, đổi lại là người đàn ông nào cũng không thể chấp nhận được. Nghĩ đến bộ dạng điên khùng của Cố Học Văn như vậy, trong lòng có chút đau xót, không ngờ lại gặp Kỷ Vân Triển. Cô thấy phía sau một chiếc taxi chạy đến, vươn tay ngăn lại.
“Tình Tình.” Kỷ Vân Triển muốn ngăn cô lại, Tả Phán Tình lại rất nhanh ngồi lên xe.
Trong lòng quýnh lên, anh nhanh chóng lên xe đuổi theo.
Tả Phán Tình không chú ý chiếc xe phía sau. Thân thể cô vì hành động vừa rồi mà đau nhức. Vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ.
Cố Học Văn, tôi thật sự phải cho anh quỳ trên tấm ván giặt quần áo. Thô bạo như vậy, quả thật không khác gì cầm thú.
Xe dừng lại ở cửa hàng điện thoại, Tả Phán Tình trả tiền rồi xuống xe.
Điện thoại bị Cố Học Văn ném tan nát, cô muốn mua lại một cái mới. Vào cửa, khắp nơi đều là tuyên truyền quảng cáo Trung thu. Cô đột nhiên nhớ ra ngày mai sẽ là trung thu rồi.
“Trung thu.” Thật muốn nhanh nhanh mua điện thoại về gọi cho ba mẹ mới được.
Nhìn những kiểu dáng mới nhất, rồi nhìn đến giá cả thì lại do dự. Tiền trên người cũng không nhiều, từ đây đến lúc phát lương cũng còn một thời gian nữa, chỉ có thể mua cái nào tiện lợi dùng trước.
“Cố Học Văn chết tiệt. Tôi phải bắt anh bồi thường mới phải.” Trong lòng có chút bực bội. Nghĩ đến sáng nay anh ném cái điện thoại, cô lại muốn khóc.
Hít hít cái mũi, đi đến trước quầy nhìn điện thoại đủ loại đủ màu sắc, cũng không biết chọn cái nào, tùy tiện chỉ vào một cái trong đó rồi nhìn nhân viên cửa hàng: “Có thể cho tôi xem cái này một chút không?”
“Được ạ.” Nhân viên của quầy lấy ra, không quên giới thiệu: “Chị ơi, kiểu điện thoại này đã lỗi thời rồi, không có nhiều chức năng, cửa hàng của chúng tôi gần đây có một sản phẩm kiểu dáng mới, chức năng rất mạnh, nhìn cũng vô cùng đẹp mắt, hay là chị xem thử nhé?”
“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu, bên cạnh có thêm một người, mở miệng nói với nhân viên cửa hàng: “Vậy lấy cái mới nhất của cửa hàng.”
Giọng nói quen thuộc làm Tả Phán Tình quay đầu qua, Kỷ Vân Triển không biết khi nào đã theo tới, mắt dừng trên mặt cô: “Em muốn mua điện thoại?”
“Không liên quan anh.”
“Đừng dùng loại này.” Lấy cái điện thoại kiểu cũ trên tay Tả Phán Tình ra, đem cái nhân viên vừa mang đến đặt vào tay cô: “Dùng cái này đi.”
“Không cần.” Có thể sử dụng là tốt rồi, dù sao trong nhà cũng có laptop, lên mạng gì đó cũng rất tiện.
“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển thật hết cách với cô. Vẻ mặt cầu xin nhìn cô: “Đừng như vậy được không?”
………………………..