Beta : Iris & Phong Vũ
Cố Học Võ ban đầu định rời đi, nhưng tình hình trước mắt làm anh ta phải quay lại hừ lạnh với Cố Học Văn: “Mắt chọn vợ của cậu thật không ra sao, hôm qua vừa mới kết hôn, hôm nay đã dựa vào lòng thằng đàn ông khác.”
Cố Học Văn không lên tiếng, chỉ trầm mặc, nhưng khí lạnh đã tỏa khắp bốn phía.
Tả Phán Tình cắn cắn môi, bước chân đang đi về hướng Kiều Kiệt bất giác dịch ra xa một chút.
Lúc này Kiều Kiệt còn cố ý làm cho tình hình càng phức tạp hơn, vươn tay ôm eo cô, ánh mắt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn.
“Anh Học Văn. Em thích cô ấy.”
Trời ạ. Giết cô luôn đi. Tả Phán Tình thật sự muốn ném tên nhóc này ra đường càng xa càng tốt.
“Ừ.” Âm thanh thản nhiên phát ra từ khoang mũi, Cố Học Văn thong thả bước từng bước về phía trước: “Sau đó thì sao?”
“Anh Học Văn. Cô ấy không thích anh. Hy vọng anh có thể ly hôn cô ấy. Em phải ở bên cạnh cô ấy.”
“À.” Lại một đơn âm nữa, bước từng bước về phía trước: “Em thích cậu ta?”
Ai thích anh ta chứ? Tả Phán Tình thở dài khinh khỉnh.
“Đương nhiên.” Cánh tay trên lưng siết chặt, không cho cô có cơ hội cự tuyệt: “Cô ấy đương nhiên thích em.”
Điên à, Tả Phán Tình trừng mắt nhìn Kiều Kiệt, người này nghe không hiểu tiếng người sao? Vừa rồi rõ ràng cô đã nói, cô không thích chim, anh ta nghe không hiểu sao?
Không đúng, nếu anh ta là chim, thì làm sao hiểu tiếng người được?
“Em thích cậu ta?” Cố Học Văn nhìn cô, đôi mắt thâm trầm, làm cô không đoán được suy nghĩ của anh.
Theo bản năng cô muốn lắc đầu, nhưng không hiểu sao lại đứng bất động. Cắn môi, vẻ mặt có chút bất an nhìn anh. Anh ta lúc nào cũng thâm trầm như vậy khiến Tả Phán Tình cảm thấy mình thật sự không thể hiểu người đàn ông này một chút nào.
“Em muốn ly hôn với tôi?” Cố Học Văn lại tiến về phía trước.
Tả Phán Tình hoàn toàn bất động, định gật đầu, nhưng sắc màu u ám trong mắt anh khiến cô nói không nên lời, chỉ có thể im lặng.
“Anh Học Văn, anh đừng có dọa cô ấy.” Kiều Kiệt tiến lên che phía trước Tả Phán Tình.
Cường Tử có nói với anh, trong hôn lễ, có một người đàn ông tóc đủ màu mang Tả Phán Tình đi. Ánh mắt nhìn sang Kiều Kiệt, giọng nói của Cố Học Văn có tia châm chọc.
“Anh hùng cứu mỹ nhân?”
“Anh Học Văn.” Cơ thể Kiều Kiệt run lên nhất thời bị khí thế của anh áp đảo. Ai dám chọc vào hai anh em nhà họ Cố này chứ. Đối với Cố Học Võ, ít nhiều còn ỷ vào chị mình và Kiều gia, dù có nói lung tung hay quậy phá, cũng không có gì to tát.
Còn Cố Học Văn thì khác, từ nhỏ anh ta đã không giống với những đứa trẻ ở trong đại viện. Từ nhỏ Kiều Kiệt đã hơi sợ anh ta, nhất là từ khi anh ta tham gia quân ngũ, lại càng không dám trêu vào.
“Em, em thật sự thích cô ấy, hy vọng anh thành toàn.” Ấy, sao lời nói ra lại thành như thế?
“Thành toàn như thế nào?” Bước chân lại bước về phía trước, Cố Học Văn đã đứng trước mặt hai người.
Thân hình cao lớn mang theo cảm giác áp lực, vóc dáng Kiều Kiệt không cao bằng Cố Học Văn nên nuốt nuốt nước miếng, lại nhớ người bạn nào nói Cố Học Văn lấy một địch mười. Chiến đấu với cao thủ bậc nhất cũng không mất một cọng lông.
“Nếu có thể, hy vọng anh ly hôn cô ấy–”
Kiều Kiệt còn chưa nói xong, liền cảm giác người bên cạnh bị mang đi, Cố Học Văn đem Tả Phán Tình vây vào lòng ngực, ánh mắt quét lên khuôn mặt đang dại ra của anh ta, không thèm nghe một lời anh ta mới nói: “Anh em đều đang chơi trên lầu. Nếu cậu muốn. Cùng lên đi.”
“Cố Học Văn?” Tả Phán Tình nhỏ giọng kêu, Cố Học Văn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, dọa cô toát mồ hôi, rụt cổ, không nói thành lời.
Bị Cố Học Văn mang lên lầu, Cố Học Võ cũng lên cùng.
Khóe miệng Tống Thần Vân vẫn còn đau, thấy mấy người đi lên, chủ động nhường chỗ: “Đã về rồi hả? Đồ ăn hết rồi, để em đi lấy.”
Đứng dậy đi ra ngoài. Hồ Nhất Dân định chào hỏi với Cố Học Võ, nhưng nhìn thấy anh em nhà họ Cố mặt mày hầm hầm, thì nhìn Trầm Thành, nhất thời không biết nói gì.
“Không phải muốn hát sao? Cố Học Văn kéo Tả Phán Tình ngồi xuống: “Các cậu hát trước đi.”
“Lão Nhị?” Có gì đó không đúng nha. Ánh mắt Trầm Thành đảo qua trên mặt mọi người: “Lão Đại?”
“Không có việc gì.” Cố Học Võ ngồi xuống: “Các cậu chơi đi.”
” Đã đến đây thì cùng nhau chơi chứ.” Trầm Thành ngồi xuống cạnh Cố Học Võ: “Lão Đại muốn hát không?”
“Sao cũng được.” Cố Học Võ liếc nhìn Cố Học Văn, Tả Phán Tình vẫn ngoan ngoãn ngồi bất động bên người anh, khóe môi giật giật: “Học Văn, có muốn để vợ cậu hát một bài không?”
“Chị dâu có hát không?” Hồ Nhất Dân dũng cảm: “Chị dâu muốn hát bài nào? Em giúp chị chọn.”
Ngồi xuống trước mặt cô. Bộ dáng nịnh nọt đó, Tả Phán Tình có chút không quen: “Các anh hát là được rồi, tôi không hay hát lắm.”
“Như vậy không được.” Hồ Nhất Dân vỗ vỗ tay: “Không thì chị cùng Lão Nhị hát một bản tình ca? Lão Nhị hát rất hay đó.”
“Thật sao?” Tả Phán Tình nhìn Cố Học văn, anh nâng bia trên bàn lên uống một ngụm, cũng không thèm nghe bọn họ nói gì.
“Đương nhiên.” Hồ Nhất Dân nghĩ nghĩ: “Hay là, hát bài Ngày Mai Em Phải Gả Cho Anh (1) nhé.”
“Hồ Nhất Dân, cậu đừng như vậy được không?” Trầm Thành vỗ lên vai hắn: “Người ta đã kết hôn rồi. Muốn hát cũng phải hát Không Thể Không Yêu (2). Có đúng không?”
Không thể không yêu?
Tay cầm bia của Cố Học Văn hơi nắm chặt, tim Tả Phán Tình đập nhanh mấy nhịp. Định mở miệng thì Hồ Nhất Dân đã bấm bài hát, đem microphone đưa cho hai người.
“Lại đây đi. Hát đôi đi.”
“Không cần đâu.” Tả Phán Tình nhẹ cắn môi, không nhìn Cố Học Văn: “Tôi không hát đâu.”
“Chị dâu, đừng khiêm tốn mà. Đến đây. Hát một bài.”
“Thật sự không cần đâu.” Tả Phán Tình định bấm bỏ qua bài hát, không ngờ đứng dậy nhanh quá, hai chân vẫn còn gác chéo, mất thăng bằng, cơ thể ngã về phía trước, thẳng hướng người Cố Học Văn mà ngã.
Cố Học Văn đang uống rượu, lúc này, vươn tay dùng sức ôm lấy thắt lưng làm cho cô yên ổn ngồi lên người anh.
Tả Phán Tình hơi mất tự nhiên, cúi xuống mới phát hiện mình đang ngồi trên đùi anh.
“Cám ơn.” Muốn đứng lên, nhưng bàn tay to của Cố Học Văn vẫn đặt trên lưng cô không buông. Đúng lúc này Tống Thần Văn đi vào, nhìn thấy một màn mờ ám trước mắt, chặt lưỡi lắc đầu.
“Lão Nhị, thân mật như vậy, là muốn kích thích mấy người bọn em sao?”
Vừa rồi Tả Phán Tình nghe thấy tiếng rên của anh ta, lúc này thấy mặt Tống Thần Vân thì sửng sốt một chút, chẳng lẽ là bị Cố Học Văn đánh sao?”
Liếc nhìn Cố Học Văn, anh ta có ý gì? Vì cô mà ra mặt? Hay là diễn trò cho cô xem?
“Cũng không phải là kích thích bọn em.” Hồ Nhất Dân trêu ghẹo: “Vừa rồi còn từ chối không chịu song ca, bây giờ lại ôm nhau.”
“Đúng vậy.” Trầm Thành cũng cười, Cố Học Võ ngồi trong góc phòng uống rượu, giống như người ngoài cuộc.
“Hát hả? Sao lại không hát?” Tống Thần Vân nhìn màn hình: “Bây giờ em mới biết nơi này là do tên nhóc Lợi Tân mở, cũng không nói sớm, anh em chúng ta phải chơi một trận cho ra trò.”
“Đúng vậy. Tên kia đâu?” Hôm qua Trầm Thành còn thấy cậu ta ở hôn lễ mà hiện tại đã không thấy người nữa.
“Không biết.” Tống Thần Văn lắc đầu: “Mình gọi điện bảo cậu ta đến đây chơi, cậu ta không chịu. Nói có việc.”
Tả Phán Tình vẫn ngồi trên đùi Cố Học Văn không động đậy, có cảm giác khi Cố Học Văn nghe tên người kia thì người hơi cứng lại, quay sang, đối diện ánh mắt sâu thẳm của anh, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
“Buông tôi ra.” Nhỏ giọng nói.
“Ngồi yên.”
“Tôi. Tôi đói bụng.” Tả Phán Tình cắn môi, không rõ vì sao mình đột nhiên lại sợ Cố Học Văn: “Tôi muốn đi lấy đồ ăn.”
Đám đàn ông này chỉ lấy một chút đồ ăn cùng một loại đồ uống.
Tay trên lưng cô nhẹ buông, Tả Phán Tình cảm thấy nhẹ nhõm, vội vàng đứng lên đi về phía cửa, thế nhưng Cố Học Văn lại đi theo cô: “Tôi đi cùng em.”
Hả?
Tả Phán Tình thực ra không có hứng ăn, lấy sa lách, hai miếng bánh ngọt. Cố Học Văn vẫn đi theo sau cô, cô lại thấy cứ như là có một mũi nhọn kề sát sau lưng, khiến cả người không được tự do chút nào.
Trở lại lô ghế, mấy người đàn ông đã cất giọng hát rống lên. Âm thanh hơi ồn ào, Tả Phán Tình ngồi ở góc phòng bắt đầu ăn. Nhưng mới ăn được hai miếng sa lách, liền phát hiện trong lô ghế có thêm một người.
Kiều Kiệt. Không biết từ khi nào anh ta đã ngồi đây. Ánh mắt anh ta nhìn cô chằm chằm. Động tác cầm nĩa của cô ngừng một chút.
“No rồi?” Cố Học Văn ngồi cạnh cô, mắt nhìn đồ ăn trong đĩa căn bản không hề vơi đi chút nào.
“Khụ, không phải.” Trên lưng xuất hiện một bàn tay to, là của Cố Học văn. Định né đi, Cố Học Văn lại càng ôm cô chặt hơn.
Sắc mặt Kiều Kiệt có chút thay đổi, hai tay nắm chặt thành quyền, nhưng không có động tác gì. Cố Học Võ vùi đầu uống rượu, chơi đùa vui vẻ cùng Tống Thần Vân và mấy người khác.
Hồ Nhất Dân hát xong bài Mưa Lạnh (3), nhìn anh ta gầy teo như vậy không ngờ giọng hát lại rất giống Lưu Đức Hoa.
Tả Phán Tình thấy anh ta hát xong, nhịn không được vỗ tay khen hay một tiếng.
Trầm Thành không chịu yếu thế, dùng một tay như sói đói hát tiếp. Hát cũng có tám chín phần giống.
“Hay. Thật lợi hại.” Giọng hát khó bắt chước nhất của Ca Thần. Tả Phán Tình dần quên mất bàn tay trên lưng, lại vỗ tay: “Hát rất giống nha.”
“Giống thật sao?” Tống Thần Vân mặc kệ: “Lại đây. Xem này. Tôi cũng muốn xuất tuyệt chiêu.”
Anh ta chạy đến trước dàn máy bắt đầu chọn bài. Rất nhanh sau đó, một đoạn Kinh Kịch bắt đầu, hiển nhiên là bài Khi Tình Yêu Đã Là Quá Khứ (4).
Giọng ca của anh ta không tính là khàn, nhưng lại hát vô cùng xúc động. Lúc hát những nốt trầm vô cùng giống Ca Thế.
“Sao em mãi không hiểu?
Còn yêu là còn đau
Rồi ngày kia em sẽ nhận ra rằng,
Đời vắng anh cũng không gì đổi khác.
Đời trôi đi rất nhanh
Anh luôn sợ hai mắt mình đẫm lệ
Quên anh đi để nỗi đau không còn
Còn chuyện xưa, xin thả gió cuốn bay…”
Tả Phán Tình nghe đến ngây người, ngơ ngẩn nhìn Tống Thần Vân say sưa hát, mãi đến khi trên lưng có một lực đạo buộc chặt làm cô quay sang, muốn nhìn rõ bóng người trước mắt, nhưng chỉ một mảng mông lung. Lúc này cô mới phát hiện mình đang rơi lệ.
Cố Học Văn trừng mắt nhìn nước mắt trên mặt Tả Phán Tình, lập tức ánh mắt có hàn băng cực độ. Bàn tay to cơ hồ muốn bóp nát thắt lưng cô.
“Đau hả?” Giọng của Cố Học Văn trầm thấp, thô lỗ rút khăn ăn trên bàn lau nước mắt trên mặt cô, hơi thở nóng rực phả bên tai cô.
“Là thắt lưng đau, hay đau lòng?”