Mục lục
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Vương Thu Phi
Edit: Phong Vũ
Theo ánh mắt của Tả Phán Tình nhìn về phía trước, vẻ mặt có chút kinh ngạc.
Ở cách đó không xa, là một quán cà phê. Trong cửa kính thủy tinh, có thể nhìn thấy rất rõ ràng, bên trong có một nam một nữ đang ngồi mặt đối mặt.
Người đàn ông kia chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt. Còn người phụ nữ rõ ràng là Kiều Tâm Uyển.
Kiều Tâm Uyển? Chị ta quay về Bắc Đô khi nào?
Cố Học Văn liếc mắt một cái, đã nhìn ra ngay, người đàn ông ngồi đối diện chị ta không phải là Cố Học Võ, còn nữa, nếu Học Võ trở về, nhất định sẽ về Cố gia trước.
Như vậy, mở cửa xe định xuống xe. Tả Phán Tình kéo tay anh lại: “Anh định làm gì?”
Sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, anh muốn đi xác nhận một việc. Dáng người đàn ông kia có chút giống Trầm Thành, anh hy vọng không phải. Anh muốn đi chứng thật một chút.
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình không cho anh đi: “Có lẽ người ta là gặp mặt bình thường, hơn nữa, đây là chuyện của Cố Học Võ, không liên quan đến anh.”
“Đây là chuyện của Cố gia.” Mắt anh đâu có mù, rõ ràng nhìn thấy người đàn ông kia kéo tay Kiều Tâm Uyển lại. Hiện tại xem một bên mặt, càng giống Trầm Thành. Trầm Thành chết tiệt, cậu ta muốn làm gì?
Cậu ta không phải là anh em của bọn anh hay sao?
Không đợi Cố Học Văn xuống xe, Tả Phán Tình đã nhanh chóng bắt tay anh: “Anh điên rồi? Cho dù muốn xen vào cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ? Hơn nữa, anh qua mặt Cố Học Võ đi để ý chuyện này thì tính là chuyện gì hả?”
Không riêng gì bởi vì Cố Học Văn vượt quá giới hạn, quan trọng hơn là, cô tin Kiều Tâm Uyển. Cô cảm thấy Kiều Tâm Uyển yêu Cố Học Võ như vậy thì không thể làm chuyện có lỗi với anh ta.
Mi tâm Cố Học Văn nhíu lại, lôi di động ra nhấn vài cái trên màn hình, điện thoại đã nối được, anh cất giọng lạnh lùng.
“Là em.”
“Cố Học Văn. Anh đừng gọi.” Tả Phán Tình nhỏ giọng gọi tên anh, cho dù không nhìn thấy số anh bấm trên điện thoại, cũng biết anh gọi điện cho Cố Học Võ. Anh điên rồi sao? Chuyện này còn chưa có bằng chứng.
Cố Học Văn không để ý đến lời của cô, nhìn vào trong quán cà phê, người đàn ông đã muốn đứng lên đi tới trước mặt Kiều Tâm Uyển, góc độ như vậy có thể cho anh nhìn rõ mặt anh ta.
Không phải Trầm Thành thì là ai?
“Vợ anh đang ở cùng Trầm Thành, anh có biết không?” Cố Học Văn vì cái gì tức giận như vậy, bởi vì Trầm Thành coi như là từ nhỏ đã cùng bọn anh lớn lên. Cậu ta làm như vậy, làm sao không làm… Cố Học Võ thất vọng cho được? Rồi làm sao không làm … Cố gia thất vọng đây?
Tả Phán Tình không biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy sắc mặt Cố Học Văn nháy mắt biến đổi.
“Bác trai bác gái biết chưa?”
“Được. Em đi. Về sau chuyện của anh, em sẽ không quản nữa.” Cúp điện thoại, sắc mặt Cố Học Văn rất khó coi, cũng không nhìn Kiều Tâm Uyển và Trầm Thành bên trong, dùng sức dẫm mạnh chân ga rời đi.
Tả Phán Tình bị anh làm cho sợ hãi, sắc mặt có chút chấn động, cũng không biết nói gì.
Hai bên đường Bắc Đô đều có tuyết đọng, dưới ngọn đèn bỗng hiện ra một vầng sáng màu vàng.
Im lặng suốt dọc đường, xe dừng lại ở Cố gia, lúc này đã là nửa đêm. Cố Học Văn vào nhà, khuôn mặt âm u mãi cho đến khi trở về phòng ngủ. Cô cũng không nói thêm gì, im lặng cùng anh vào phòng.
Trở lại phòng, sắc mặt anh vẫn khó coi như cũ. Tả Phán Tình ngồi xuống bên cạnh anh, vẻ mặt ân cần.
“Sao vậy?” Trong lòng mơ hồ đoán được, nhưng Tả Phán Tình cũng không tin: “Có phải Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển đã ly hôn rồi không?”
Trong mắt Cố Học Văn hiện lên một tia kinh ngạc, quay sang nhìn Tả Phán Tình: “Em nghe thấy?”
“Không có. Là em đoán.” Tả Phán Tình thở dài: “Kiều Tâm Uyển yêu Cố Học Võ như vậy, nếu không phải ly hôn, chị ấy sẽ không thể đi gặp gỡ người đàn ông khác.” Vừa nói vừa ngồi xuống cạnh anh.
Cố Học Văn sửng sốt một chút, tuy rằng vẫn không thích Kiều Tâm Uyển, nhưng tình cảm chị ta đối với Cố Học Võ là thật. Chỉ là ——
“Bọn họ ly hôn, trong nhà còn chưa có ai biết. Cố Học Võ một chữ cũng không nói.”
“Cái gì?” Chuyện lớn như vậy, sao có thể không nói cho ba mẹ? Tả Phán Tình cảm thấy Cố Học Võ làm việc cũng quá qua loa.
“Không phải anh nói Cố gia có quy định không được ly hôn sao?”
“Cho nên anh ấy mới không nói cho ba mẹ biết.” Cố Học Văn không thể tin được, người luôn luôn thận trọng như Cố Học Võ lại làm ra chuyện như vậy: “Anh ấy cùng Kiều Tâm Uyển đã làm xong thủ tục rồi.”
“Nhất định là anh cả không tốt.” Tả Phán Tình nổi nóng: “Suốt ngày bày ra cái bản mặt đó, giống như ai thiếu nợ anh ta vậy. Em mà là chị dâu nhất định cũng không chịu nổi.”
Cố Học Văn có chút kinh ngạc nhìn về phía cô: “Anh nghĩ em không thích Kiều Tâm Uyển chứ?”
“Không hẳn.” Tả Phán Tình nghĩ đến Kiều Tâm Uyển: “Chị ấy đáng thương lắm đó. Yêu anh cả như vậy, nhưng anh cả không để ý chị ấy, chị ấy có thể đi theo anh cả hơn ba năm, tính ra cũng không dễ dàng gì.”
Cố Học Văn trầm mặc, đột nhiên dùng sức ôm chầm thắt lưng Tả Phán Tình: “Vậy anh thì sao?”
“Anh? Anh cái gì?”
“Không phải em cũng cảm thấy anh không để ý đến em chứ? Có phải cũng cảm thấy anh suốt ngày bày ra một vẻ mặt?”
Ách? Tả Phán Tình nhìn mặt anh chăm chú, cắn môi gật đầu thật mạnh: “Anh bây giờ mới biết à? Anh đấy tự mình hiểu quá muộn.”
“Tả Phán Tình ——” Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, chứ không phải muốn cô trả lời như vậy.
“Sao?” Tả Phán Tình không sợ chết đấm ngực anh: “Vốn dĩ là vậy mà, anh nghĩ đi một người trẻ trung xinh đẹp, xanh non như một nhành hoa lài nhỏ như em cứ như vậy rơi vào tay anh. Thật không đáng đó.”
“Không đáng?” Giọng Cố Học Văn thấp xuống vài phần: “Hửm?”
“Đương nhiên không đáng.” Tả Phán Tình gật đầu thật mạnh: “Anh nhìn anh xem, đều đã đáng tuổi chú rồi. Ba tuổi là một thời đại đó, chúng ta hơn kém nhau bốn tuổi, thì là hai thời đại. Chúng ta là người không cùng một thế hệ.”
“Em hối hận?” Giọng nói lại thấp xuống vài phần, lộ ra một tia bão táp. Tả Phán Tình gật đầu: “Đúng vậy. Em ——”
“A ——” Một tiếng thét chói tai, cô bị anh ôm thật mạnh, ném lên trên giường, không đợi cô đứng dậy thì đã bị thân thể của anh bao phủ.
“Cố Học Văn.” Anh không phải là lại muốn rồi chứ?
“Em đã hối hận thì anh đây chỉ có nghĩ cách khiến em hết hối hận.” Cố Học Văn ở trên môi của cô không nhẹ không nặng cắn một cái, không đau, lại mang theo vài phần ngứa ngáy tê dại.
Tả Phán Tình muốn né tránh. Chỉ là trốn không thoát. Bị anh thân mật hôn. Môi lưỡi xuống phía dưới, thăm dò bí mật trong quần áo cô.
Tả Phán Tình thở hổn hển, dùng sức bắt lấy tay anh: “Anh cũng như người bình thường một chút được không? Anh không phải buổi chiều mới ——”.
“Thịt vẫn còn rất nhiều mà.” Cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô di chuyển xuống phía dưới, anh cười đến vô cùng gian ác: “Anh nên tranh thủ thời gian mà dùng cho hết.”
“. . . . . .” Không biết xấu hổ. Tả Phán Tình trừng anh, muốn đánh anh hai cái, cuối cùng lại vòng hai tay qua cổ anh. Đến gần bên tai anh, giọng nói mang theo vài phần dụ dỗ.
“Không cần vội vã một ngày làm hết chứ? Không phải còn ba ngày nữa sao?”
“Em dám nghi ngờ năng lực của ông xã mình?” Cố Học Văn nhíu mi, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm: “Em đúng là muốn chết mà. Anh quyết định phải trừng phạt em.”
“Đừng mà. Em không dám.” Tả Phán Tình né tránh muốn trốn đi.
“Dừng lại.” Cố Học Văn đè cô xuống, cố ý cười đến vẻ mặt dữ tợn: “Đại sói xám đến đây, tiểu bạch thỏ không được chạy.”
“Tiểu bạch thỏ biết lợi hại, đại sói xám xin tha mạng.”
“Ta phải ăn ngươi ——”
“. . . . . .”
Âm thanh của Tiểu bạch thỏ rất nhanh biến mất. Trong phòng cuối cùng chỉ còn truyền đến tiếng thở phì phò của đàn ông, cùng tiếng rên rỉ của phụ nữ.
Ngoài cửa sổ bông tuyết tung bay, nhưng trong phòng lại chỉ toàn là ấm áp.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tả Phán Tình bị Cố Học Văn lăn qua lăn lại đến nửa đêm. Buổi sáng thức giấc rất sớm, chiều hôm qua lại không ngủ, cô khó lòng mà tỉnh dậy trước Cố Học Văn.
Ngước lên, vừa vặn thấy Cố Học Văn đang ngủ say. Trở mình, ánh mắt Tả Phán Tình dừng lại trên mặt Cố Học Văn. Râu chưa cạo, lởm chởm trên mặt thoạt nhìn khiến khuôn mặt càng sâu hơn.
Khi ngủ, khuôn mặt anh tuấn bớt đi vài phần cương nghị, lại thêm vài phần nhu hòa.
Ánh mắt xuống phía dưới, da thịt màu lúa mạch khỏe mạnh mà rắn chắc. Cơ bụng sáu múi nhìn càng thêm cường tráng mạnh mẽ.
Nhịn không được, bàn tay nhỏ bé chu du trên ngực anh. Bắt chước bộ dáng của anh đáp lại anh. Cơ thể anh thật sự rất rắn chắc, bàn tay nhỏ bé lần mò lướt qua, bắt đầu chậm rãi đi xuống.
Cảm giác anh dường như giật mình. Lúc cô sắp chạm tới nơi nào đó thì thu tay lại, chẳng qua tay đã bị anh bắt lấy, vừa nâng mắt, liền đối mặt với vẻ mặt đùa giỡn của Cố Học Văn.
“Sáng sớm đã dụ dỗ anh rồi? Hửm?” Lá gan không nhỏ nha.
“A ——” Cô thét một tiếng chói tai, nhìn khuôn ngực màu đồng của anh: “Em, em không có, em chỉ là muốn sờ, sờ xem.”
Ai biết lần mò không có điểm dừng đến đấy chứ. Thật đáng ghét. Khóe môi Cố Học Văn cong lên, kéo tay cô hướng tới trên người mình tìm tòi, đôi mắt thâm thúy mang theo vài phần mờ ám.
“Nhịn không được? Thử tự mình làm?”
Tự mình làm là có ý gì? Tả Phán Tình còn không kịp suy nghĩ cẩn thận, thân thể đã bị Cố Học Văn nhấc lên một cái, đặt ở trên người anh, ngồi trên bụng anh.
“Anh ——”
“Anh dạy cho em ——”
Cô gái nhỏ ngốc nghếch này, chẳng lẽ không biết cô châm lửa thì tự cô phải cô dập lửa sao?
Sau đó lại là một phen. . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . .
Xấu hổ ôi xấu hổ, 冏 ôi 冏. Ngượng ngùng ôi ngượng ngùng.
Đến cuối cùng, Tả Phán Tình bị giày vò với đủ loại tư thế lộn xộn.
Lúc chấm dứt, cô đã hận không thể vùi mặt vào trong chăn không muốn đứng dậy.
Cố Học Văn nhìn đỉnh đầu đen bóng của cô, bộ dáng không dám đối mặt với anh, trên mặt phát ra tiếng cười sung sướng.
“Phán Tình, anh không ngại em thừa dịp lúc anh ngủ liền ‘cưỡng gian’ anh đâu.”
Cưỡng gian?
Tả Phán Tình nhịn không được, oán hận ngẩng đầu trừng mắt anh: “Cố Học Văn, anh có thể vô sỉ thêm một chút nữa không?”
“Chẳng lẽ vừa rồi người phụ nữ đè lên anh không phải em?”
“. . . . . .” Hít sâu, hít sâu, không cần so đo cùng một con sói: “Sau đó rõ ràng là anh đặt em ở trên người anh đúng không?”
“Đó là ai ngay từ đầu sờ soạng anh sau đó châm lửa?”
“Em. . . . . .”
Tiếp tục hít sâu. Lại hít sâu. Không cần chấp nhặt cùng một con xói dê xồm. Được tiện nghi mà còn khoe mẽ.
“Là em thì thế nào? Anh cho phép em chiếm tiện nghi, em muốn không thể sao?”
“Đồng ý à, sao lại không được?” Cố Học Văn nhíu mi, vẻ mặt kiêu ngạo mà đắc ý: “Em muốn, anh sẽ đáp ứng? Nhưng nếu anh không ở đây, em phải làm sao bây giờ?”
Anh không ở đây thì không làm được. Không phải anh thì không được sao? Tả Phán Tình hừ lạnh, nhìn thấy vẻ đắc ý trên mặt anh, không muốn cho anh dễ chịu.
“Xì. Anh không ở đây. Em tìm người đàn ông khác.”
“Em dám ——” Vẻ mặt đắc ý trên mặt Cố Học Văn biến mất, đè chặt lên người cô, trừng mắt nhìn cô: “Tả Phán Tình, em nếu dám đi tìm người đàn ông khác, anh sẽ ——”
“Anh làm gì nào?” Cô đây không sợ anh đâu. Tả Phán Tình không sợ chết khiêu khích.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Tiểu Tình Tình, cô muốn chết sao? Sao có thể đi tìm người đàn ông khác?
Mồ hôi. . . Bỏ chạy. . . . . Che mặt. . .

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK