Beta: Phong Vũ
Đôi môi cương nghị mím thành một đường thẳng tắp, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Thất Muội dường như toát ra lửa. Tay nắm thật chặt. Mang theo vài phần lãnh ý.
Trịnh Thất Muội hếch cằm, vẻ mặt không hề sợ hãi nhìn anh ta, sao nào, muốn đánh cô sao? Vậy thì đến đây.
Nhưng Thang Á Nam không có đánh cô mà chỉ nhìn chằm chằm mặt cô, rồi đột nhiên đưa tay kéo cô vào trong lồng ngực mình, cúi đầu, hôn thật mạnh lên môi cô.
Nụ hôn mang theo sự trừng phạt, bá đạo mà mãnh liệt. Điên cuồng đoạt lấy, cắn nuốt mỗi một hơi thở của cô.
Trịnh Thất Muội run rẩy một chút, rồi nhanh chóng giãy giụa. Tên kia, đây là đang làm cái gì.
“Ô ô ——”
Buông ra.
Thang Á Nam không buông tha, bàn tay khóa chặt sau lưng cô, kéo cô vào trong lòng mình, cánh tay anh ta cường tráng mà mạnh mẽ. Hôn lên môi cô một phút cũng không rời.
Anh ta dừng lại, một bàn tay cởi bỏ quần áo của cô.
Bên trong thực ấm áp, trên người cô chỉ mặc chiếc áo ngủ đơn giản. Động tác Thang Á Nam rất nhanh, loại chuyện này đúng là trước lạ sau quen. Cho dù trước kia không có nhiều kinh nghiệm thì cùng cô làm nhiều lần như vậy thì thế nào cũng có.
Trịnh Thất Muội rất nhanh lại trở nên không mảnh vải che thân. Cô xấu hổ, bực mình, nổi giận. Tay chân đều sử dụng để đánh lên người anh ta. Nhưng những cú đánh có chút lực bé nhỏ như thế ở trong mắt Thang Á Nam một chút cũng không đáng kể.
Căn bản anh ta không đem sự công kích của cô để vào mắt, môi lưỡi càng dốc sức hơn, cô cảm giác lưỡi mình đã tê dại hết cả. Rốt cuộc anh ta cũng buông cô ra, để cô hít thở, đang lúc muốn chạy trốn thì cơ thể lại bị anh ta dùng lực nhấc lên, đi vào trong phòng đặt cô lên trên giường.
Cô vội vã muốn đứng lên, nhưng người Thang Á Nam đã nằm lên trên. Chống tay mình lên nhìn cô: “Để tôi nói cho em biết, tôi có gan hay không.”
“Thang Á Nam ——” Trịnh Thất Muội luống cuống, cô không hiểu, không rõ. Đàn ông có những điều cấm kỵ. Có một số chuyện, không thể nói trước mặt đàn ông.
Thang Á Nam không để ý tới lời của cô, dù sao hiện tại cô cũng đang trần truồng, giống như trẻ con vậy, anh ta muốn đi vào bước tiếp theo, rất thuận tiện.
Môi, hôn.
Tay, vuốt ve.
Cơ thể, giao hòa.
Động tác của anh ta cũng không ôn nhu. Thậm chí mang theo một chút thô bạo. Người khác dùng ánh mắt như vậy nhìn anh ta thì không sao, nhưng người con gái này thì không được.
Anh ta không thể chấp nhận.
Thân thể tới gần, Trịnh Thất Muội cảm nhận được anh ta đang kích động. Thân thể cứng đờ, cô càng nóng nảy.
“Thang Á Nam, anh lại muốn cường bạo tôi sao? Tên khốn nhà anh.”
“Cường? Bạo?” Thang Á Nam ‘hừ’ lạnh một tiếng, ánh mắt sâu thẳm, hiện lên một tia đen tối không chút ánh sáng: “Vậy chúng ta sẽ xem em có thích bị tên khốn tôi đây cường bạo không nhé. . . . . .”
Cái gì?
Trịnh Thất Muội nói không ra lời, đàn ông và phụ nữ từ trước đến nay đã có cách biệt. Mặc kệ cô kháng cự như thế nào. Cũng trốn không thoát sự tiến công của Thang Á Nam.
Thân thể dây dưa đã không phải ngày đầu tiên, anh ta biết rõ ràng mỗi một tấc trên thân thể cô. Biết mỗi một chỗ mẫn cảm của cô.
Hôn, từng chút từng chút một.
Tay, từ từ lướt xuống.
Cho dù Trịnh Thất Muội có cực lực kháng cự như thế nào, rồi cuối cùng, kết quả cũng giống nhau, chính là bị Thang Á Nam ăn vào bụng, một chút cũng không chừa. Cuối cùng là điên cuồng đoạt lấy.
Khi tất cả chấm dứt. Trịnh Thất Muội buồn bực đến tím gan. Vừa rồi cô đã làm cái gì?
Có lẽ ngay từ đầu là kháng cự, nhưng rồi sau đó lại cảm thấy vui sướng, thậm chí còn ở dưới thân anh ta luôn mồm xin tha.
Cái người phụ nữ đó là cô sao?
Không. Không phải.
Đem mặt vùi vào trong gối, cô không mặt mũi nào mà gặp ai nữa. Ngẩng đầu oán hận trừng mắt nhìn Thang Á Nam một cái, ngữ khí tràn đầy phẫn hận: “Vô sỉ.”
Đã như vậy còn mắng? Thang Á Nam tính rời đi đột nhiên dừng lại, nhíu mày, lại một lần đem cô vây ở dưới thân. Tiếp tục. . . . . .
“Đê tiện, hạ lưu, đáng giận, lưu manh, khốn kiếp. . . . . .”
Trịnh Thất Muội tiếp tục mắng. Cô mắng là việc của cô, Thang Á Nam làm là việc của anh ta.
Cô nói chuyện, anh ta tiến hành.
Chỉ là tiếng mắng rất nhanh liền thay đổi, biến thành một giọng điệu khác. Trịnh Thất Muội bị Thang Á Nam liên tục giày vò, biến hóa đủ loại tư thế. Mãi cho đến con dao nhỏ mệt đến không có sức phải nhận thua, đầu hàng.
“Thôi, tôi không thể. . . . . .”
“Thang Á Nam, anh không phải là người? Anh buông ra.”
Thang Á Nam ngoảnh mặt làm ngơ, vùi đầu làm tiếp. Nhìn thấy vẻ mặt cô mệt mỏi mới đem mặt đến gần bên tai cô, nhẹ giọng mở miệng.
“Tôi tuyệt đối sẽ làm cho em biết, tôi rốt cuộc có là. . . . . . hay không “
Đồ khốn ——
Trịnh Thất Muội muốn la lên, nhưng lúc này la cũng không được, thậm chí ngay cả xem thường anh ta cũng không có sức. Nhắm mắt lại nương theo anh ta. Chẳng qua cô quyết định, cô phải nhanh chóng chạy khỏi tên khốn này.
Một phút đồng hồ, không, một giây đồng hồ cũng không thể ở lại bên cạnh anh ta, chính là như vậy!
Cô phải suy nghĩ cách làm thế nào rời khỏi đây kỹ một chút, nhưng hiện tại không có chút sức lực nào để mà suy nghĩ. Bởi vì động tác của người đàn ông bên trên đã chiếm cứ toàn bộ tâm tư của cô.
Mệt. Mệt đến tận cùng. Cuối cùng nặng nề ngủ thiếp đi.
Nhưng trước khi đi vào giấc ngủ suy nghĩ cuối cùng trong đầu lại là, con sói một đêm n lần trong truyền thuyết thật sự tồn tại 冏. . . . . .
Trung Quốc, Bắc Đô.
Giao thừa. Tả Phán Tình và Cố Học Văn không đi đâu mà ở nhà cùng các trưởng bối ăn bữa cơm đoàn viên, đón giao thừa. Bởi vì không biết tiếp theo lúc nào sẽ phải rời xa nhau nên Tả Phán Tình thực sự quý trọng thời gian ở bên Cố Học Văn.
Cô phát hiện anh cũng vậy.
Đầu năm mới, sáng sớm Cố Thiên Sở đã thức giấc. Theo thông lệ hàng năm, ông có vai vế cao nên người dưới phải chúc tết ông đầu tiên.
Mới vào phòng khách không lâu, mấy người Cố Học Văn liền cùng nhau đến, đầu tiên là chúc tết Cố Thiên Sở. Sau lại chúc những trưởng bối khác. Lục tục đến mấy người khác cũng đến nhà họ Cố.
Tống Thần Vân, Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân còn có Trầm Thành, bọn họ đều đến chúc tết Cố Thiên Sở. Kiều Kiệt cũng đến, tuy rằng Kiều Tâm Uyển và Cố Học Võ đã ly hôn, nhưng lễ nghĩa vẫn phải có. Chỉ là lúc vừa vào cửa anh ta cũng không thèm nhìn Học Võ, mà lại kề vai sát cánh cùng Trầm Thành trông thật sự rất thân quen.
Một đám người mông còn chưa có ngồi nóng chỗ mà đã uống hết hai chén trà, Cố Thiên Sở liền nhìn thấy Tống Thần Vân nháy mắt với Cố Học Văn. Ông cười đưa tay buông chén trà xuống, liếc mắt nhìn Tống Thần Vân một cái.
“Thần Vân ngày hôm qua con không ngủ được hả?”
“Dạ?” Vẻ mặt Tống Thần Vân khó hiểu nhìn Cố Thiên Sở: “Ông nội, đâu có đâu. Con ngủ rất ngon.”
“Vậy sao mắt con cứ nháy liên tục vậy?”
Cố Thiên Sở trêu ghẹo, cho thấy tâm trạng ông đang rất tốt, nên nói chuyện cũng phá lệ mà thả lỏng.
“Ông nội.” Tống Thần Vân muốn xin ông tha lỗi. Tả Phán Tình và Cố Học Mai đã nhịn không được mà bật cười.
Nhất là Tả Phán Tình, Tống Thần Vân này thực tếu táo, vừa rồi nhìn thấy anh ta nháy mắt với Cố Học Văn. Không cần nghĩ cũng biết tên này muốn đi ra ngoài chơi.
“Bỏ đi, bỏ đi.” Cố Thiên Sở phất phất tay: “Hiếm khi các con dậy sớm như vậy, mấy người trẻ tuổi các con đi chơi đi.”
“Cám ơn ông nội.” Tống Thần Vân, nhẹ nhàng thở ra, vỗ vỗ bả vai Cố Học Văn: “Em biết mấy ngày nữa anh sẽ quay về đơn vị. Đi thôi. Cùng nhau đi chơi.”
“Tống Thần Vân.” Năm nay anh khó được ở nhà, buổi sáng Cố Chí Cường bảo anh cùng đến nhà các chú các bác chúc tết .
“Đi đi.” Hiện tại Cố Thiên Sở phá lệ khoan dung: “Hiếm khi năm nay ở nhà, cùng mấy đứa Thần Vân đi chơi đi.”
Trần Tĩnh Như cũng không biết nên nói gì cho tốt, nhìn Cố Học Văn: “Thôi đi đi, đưa Phán Tình đi chơi đi.”
“Cả Học Mai cũng cùng đi đi.” Cố Thiên Sở nhìn thấy Cố Học Mai vừa rồi an vị ở bên kia một tiếng cũng không nói, đứa cháu gái này, cứ như vậy thì không được, tính cách càng ngày càng quái gở.
“Ông nội, con ——” Cố Học Mai có phần kinh ngạc. Đỗ Lợi Tân vẫn đứng ở phía sau cô: “Đúng vậy, cùng đi chơi đi.”
“. . . . . .” Đối diện với ánh mắt anh ta, Cố Học Mai theo bản năng liền né tránh. Vẻ mặt có phần không được tự nhiên: “Vậy cũng được.”
“Đi thôi.” Một đám người không nghiêm chỉnh, chậm rãi rời đi.
Hai ngày sau, đám người kia chơi như muốn điên rồi. Tả Phán Tình vô cùng kinh ngạc trước sức lực tràn đầy của đám Tống Thần Vân.
Chỉ là tết thôi mà lại náo nhiệt như thế.
Trái lại hai ngày tụ hội đều không nhìn thấy Kiều Tâm Uyển. Ngày hôm sau ngay cả Trầm Thành cũng không xuất hiện.
Kiều Kiệt nói chị ta thân thể không thoải mái nên ở nhà tĩnh dưỡng. Còn nói Trầm Thành ở nhà chăm sóc cho chị ta cho nên không đến. Lúc anh ta nói những lời này, vẻ mặt đắc ý nhìn Cố Học Võ, cái vẻ mặt đó ý tứ thực rõ ràng, không có Cố Học Võ, Kiều Tâm Uyển vẫn có người quan tâm, có người yêu thương.
Cố Học Võ lại làm như không nghe thấy, ngồi ở góc phòng gương mặt không chút thay đổi mà uống rượu dường như không có việc gì mà nói chuyện phiếm cùng đám người Tống Thần Vân. Cái tên kia, một chút ít cũng không có để ở trong lòng.
Tả Phán Tình không quan tâm lắm, Kiều Tâm Uyển không đến, cô đành phải kề cận Cố Học Mai, dù sao cũng chỉ có hai cô là con gái.
Nhưng hình như Cố Học Mai có tâm sự, tâm trạng không thoải mái. Hỏi cô ấy có phải có việc gì không thì cô ấy lại không nói, lúc này mới nghỉ được hai ngày, trở về viện nghiên cứu sao.
Cô ấy vẫn là như vậy bộ dạng cổ quái đó, Tả Phán Tình cũng không miễn cưỡng. Thành ra đi chơi cũng chỉ còn lại một mình cô là con gái. Nhưng Tống Thần Vân còn có Hồ Nhất Dân có gọi bạn gái đến.
Một cái tết âm lịch đối Tả Phán Tình mà nói vô cùng náo nhiệt, duy nhất không được hoàn mỹ chính là, ba mẹ không ở bên cô, Cố Học Văn lúc trước có nói sẽ đưa cô về chúc tết hai ông bà Tả Chính Cương.
Lại lúc này lại nhận được lệnh, nói là có một nhiệm vụ khẩn cấp phải đi chấp hành. Cũng không ngoảnh lại nhìn Tả Phán Tình mà vội vã bước đi .
Tết âm lịch náo nhiệt không còn náo nhiệt nữa, mấy ngày nữa Tả Phán Tình phải đi làm rồi, nghĩ nghĩ, cô quyết định quay về thành phố C thăm ba mẹ một chuyến.
Tả Chính Cương và Ôn Tuyết Phượng nhìn thấy cô về nhà thì vô cùng vui vẻ. Xem khí sắc của cô cũng biết cô ở nhà họ Cố được chăm sóc rất tốt.
Ở thành phố C không có lạnh như Bắc Đô. Lập xuân, nhiệt độ tăng lên không ít. Không cần mặc nhiều quần áo thật dày, chỉ cần khoác chiếc áo khoác là được. Ở nhà cùng ba mẹ hai ngày, Tả Phán Tình quyết định cho Trịnh Thất Muội một điều ngạc nhiên.
Đến Trịnh gia chúc tết, thuận tiện kéo cô đi vun đắp tình cảm chị em. Nhưng đến cửa mới phát hiện một chuyện làm cho cô vô cùng kinh ngạc.
Trịnh Thất Muội không ở nhà?
Cô ấy còn nói với ba mẹ là cô ấy ở với cô ở Bắc Đô, phải ở cùng cô qua tết mới về. Cô vừa đến cửa, ba mẹ Trịnh gia liền luống cuống. Cứ cầm lấy tay cô hỏi Trịnh Thất Muội làm sao, vì sao chưa về cùng cô.
Tả Phán Tình trả lời không được, cuối cùng kéo khóe miệng nói Trịnh Thất Muội nhân dịp năm mới để nhập hàng dễ dàng hơn, phải qua vài ngày nữa mới về.
Bởi vì là lời của cô nói nên ba mẹ Trịnh Thất Muội mới tin, nói cô bảo Trịnh Thất Muội về sớm một chút.
Rời khỏi Trịnh gia, tâm tình Tả Phán Tình càng trầm trọng hơn. Vì sao Trịnh Thất Muội lại lừa cô? Rõ ràng cô ấy không ở thành phố C, lại nói dối cô là đã về, cô ấy có ý gì?
Rốt cuộc cô ấy đang ở đâu? Bây giờ đang làm cái gì?
Trong lòng có một đống nghi vấn lớn. Mới muốn gọi điện cho Trịnh Thất Muội, thì di động lại reo lên trước.
Là Trịnh Thất Muội?