Beta: Phong Vũ
“Thiếu gia……” Anh ta vừa mới đáp ứng Trịnh Thất Muội sẽ đưa cô về nước, vẻ mặt Thang Á Nam lộ ra một tia rối rắm không dễ phát hiện.
Hiên Viên Diêu không thấy được, hoặc có thấy cũng không quan tâm, con ngươi đen hẹp dài theo dõi sắc mặt anh ta: “Một tuần, tôi muốn thấy Tả Phán Tình xuất hiện ở Mỹ. Cậu hiểu ý tôi chứ?”
Thang Á Nam khiếp sợ nhìn Hiên Viên Diêu: “Thiếu gia muốn nói……”
“Tôi chỉ cần kết quả.” Về phần quá trình, anh ta không quan tâm. Hiên Viên Diêu trở lại vị trí ngồi xuống, không hề nhìn Thang Á Nam.
Thang Á Nam nhìn bóng dáng anh ta một lúc lâu, cuối cùng không tiếng động xoay người rời đi.
Hiên Viên Diêu sau khi anh ta đi khẽ nhếch khóe môi, Tả Phán Tình, chờ cô đến Mỹ, mọi thứ của cô đều trong tầm khống chế.
Cố Học Văn, anh thật sự nghĩ anh có thể đấu lại Long đường sao? Anh quá coi thường tôi rồi. Tôi sẽ cho anh biết, có một thành ngữ nói là không biết tự lượng sức mình.
Tả Phán Tình đẩy thân hình Cố Học Văn trên người mình ra, cất giọng có chút hờn dỗi: “Anh đủ rồi đó.”
Hôm nay không biết phát điên cái gì, tắm xong liền ôm lấy cô không buông, đã làm mấy lần rồi? Còn chưa đủ sao?
Cố Học Văn tách ra khỏi người cô, cánh tay dài lại kéo cô vào trong lòng, trở mình một cái, làm cho nửa người Tả Phán Tình dựa vào người anh.
“Cố Học Văn?” Anh hôm nay có chút kỳ lạ, Tả Phán Tình hơi hơi quay đầu đi, nghĩ tới lúc trở về anh cùng Cố Học Võ đi vào thư phòng thì nhíu mày lại.
“Xảy ra chuyện gì? Là do Thất Thất?” Không phải là vì Trịnh Thất Muội đấy chứ? Cố Học Văn buổi chiều nói sẽ tìm người đưa Trịnh Thất Muội về, bảo cô đừng lo lắng.
Tả Phán Tình sẵn sàng tin Cố Học Văn làm được, nhưng có phải đã làm cho anh khó xử rồi không?
“Không phải. Chuyện của Thất Thất em đừng lo, cô ấy nhất định sẽ không có việc gì đâu.” Cố Học Văn thở sâu, lại nghĩ tới Cố Học Võ bảo anh tự đi đưa Trịnh Thất Muội về.
Được rồi, anh nói đừng lo lắng thì cô sẽ không lo lắng: “Vậy anh đang lo việc gì?”
Là ảo giác của cô sao? Anh ôm cô chặt hơn so với mọi lần, như là sợ mất cô.
“Cuối tuần sau anh có đợt diễn tập quân sự. Có thể phải đi khá lâu.”
Cố Học Văn dùng cằm vuốt ve đỉnh đầu cô, ngửi mùi hương thoang thoảng trên người cô, cảm giác trong lòng hoàn toàn yên ổn. Anh phải tin tưởng chính mình, càng tin tưởng Phán Tình, mặc kệ Hiên Viên Diêu sử dụng thủ đoạn gì, anh cũng không sợ.
“À.” Tả Phán Tình bĩu môi: “Có điều, khá lâu là bao lâu?”
“Chưa biết.” Mỗi lần nhiệm vụ huấn luyện không giống nhau. Thời gian cũng không giống nhau.
Tả Phán Tình trầm mặc, kết hôn cùng Cố Học Văn hơn nửa năm, cơ bản là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Mỗi lần gặp nhau còn chưa được bao lâu đã lại chia lìa.
Đột nhiên hiểu được nguyên nhân vì sao vừa rồi anh kích động như vậy, cọ cọ mặt trên ngực anh, cô có chút bất đắc dĩ.
“Anh đi đi. Em cũng phải đi làm.”
Cô tận lực làm cho giọng của mình nghe thật nhẹ nhàng, thật tùy ý, nhưng bản thân cô biết rất rõ. Cô không có biểu hiện ra ngoài như vậy là cô không thèm để ý.
Giây tiếp theo, hơi thở nồng nàn của Cố Học Văn phả vào mặt cô, môi của cô bị anh ngậm lấy, hung hăng triền miên quấn lấy lưỡi cô.
“Ứm.” Tả Phán Tình ôm lấy cổ anh, nhiệt tình đáp lại, một nụ hôn sâu chấm dứt, Cố Học Văn lùi người ra một chút, ánh mắt có vài phần áy náy.
“Anh xin lỗi.”
Không thể mỗi ngày ở bên cô, không thể giống những người chồng khác giúp đỡ cô, đây là lỗi của anh.
“Thôi.” Tả Phán Tình chà xát cánh tay, làm ra vẻ bị anh làm cho buồn nôn: “Anh tha cho em đi. Buồn nôn muốn chết.”
Cố Học Văn không nói, nhưng càng ôm cô chặt hơn: “Phán Tình. Anh đồng ý với em, em cho anh chút thời gian. Anh sẽ tranh thủ để ngày nào cũng ở bên em.”
“Được. Em chờ anh.”
Tả Phán Tình nhận ra. Nếu đã gả cho Cố Học Văn, tất nhiên sẽ tin tưởng anh. Anh có thể mỗi ngày ở bên cô thì tốt, nếu không thể, cũng là chẳng có cách nào khác. Dù sao công việc khác nhau, cô hẳn là hiểu được.
Thang Á Nam trở lại, không thấy bóng dáng Trịnh Thất Muội đâu. Tưởng là cô bỏ đi nên khuôn mặt liền biến sắc, tìm khắp phòng mới phát hiện cô đang ngủ ở trong phòng tắm.
Không hiểu sao anh ta lại nhẹ nhàng thở ra. Tiến lên muốn gọi cô dậy thì phát hiện nước đã lạnh, cô ngủ quên trong phòng tắm sao?
Mi tâm nhíu lại, Thang Á Nam rất nhanh ôm lấy cô, lau khô nước trên người cô, ôm cô trở lại phòng.
“Trịnh Thất Muội?”
Vỗ vỗ hai má của cô, Trịnh Thất Muội không có một chút phản ứng. Thang Á Nam lại gọi cô vài tiếng, nhưng hình như cô ngủ rất sâu.
Nghĩ đi nghĩ lại anh ta đắp chăn cho cô rồi xoay người đi.
Đến nửa đêm, Trịnh Thất Muội bắt đầu sốt cao, có lẽ là bởi vì ngâm nước lạnh trong phòng tắm, có lẽ là trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, lại hoặc là tâm tình đột nhiên đã trải qua thay đổi chóng mặt.
Trịnh Thất Muội sốt cao không giảm, hai gò má đỏ ửng. Thang Á Nam đi ra ngoài nên không biết. Lúc anh ta trở về, mới phát hiện sắc mặt Trịnh Thất Muội không bình thường.
“Trịnh Thất Muội?” Đưa tay sờ lên trán của cô, lúc này mới nhận ra người cô nóng đến dọa người.
“Cô bị bệnh sao?”
Người đang ngủ kia không có khả năng trả lời anh ta, Thang Á Nam biến sắc, không chút nghĩ ngợi gọi bác sĩ tới.
Long đường có bác sĩ riêng, đến chẩn đoán bệnh cho Trịnh Thất Muội xong, nói cô tâm trạng liên tục lên xuống quá mức, hơn nữa bị phong hàn cho nên cảm lạnh. Truyền nước biển cho Trịnh Thất Muội, sau đó kê một ít thuốc.
“Truyền hết bình nước biển là hạ sốt, thuốc này mỗi sáu tiếng uống một lần. Xem xem ngày mai có khỏe hơn chút nào không.”
“Được.” Thang Á Nam gật đầu: “Cám ơn bác sĩ.”
“Đừng khách sáo.” Bác sĩ trẻ tuổi nhìn Thang Á Nam cười cười: “Lần đầu tiên, tôi thấy Thang thiếu khẩn trương vì một người con gái như vậy đấy.”
Sắc mặt Thang Á Nam hiện lên vài phần xấu hổ, bác sĩ thấy thế mới thôi không nói nữa. Dù sao thân phận của Thang Á Nam cũng đặc biệt. Anh ta chẳng những đã cứu Hiên Viên Diêu, còn cứu lão gia, mười bảy tuổi đã vào Long đường, lão gia vẫn luôn để ý bồi dưỡng anh ta, anh ta ở Long đường cũng coi như dưới một người, trên vạn người.
Bác sĩ đi rồi, Thang Á Nam ngồi ở trước giường nhìn sắc mặt Trịnh Thất Muội, gương mặt từ trước đến nay luôn kiều diễm, lúc này lại ửng đỏ hơn bình thường. Đôi mi thanh tú, chân mày nhăn lại, dường như rất khó chịu.
Đứng dậy, Thang Á Nam vào bếp, lúc này mới phát hiện trong bếp trống không, gần như là không có gì để ăn. Gọi điện thoại, kêu người ta đưa chút đồ ăn đến.
Ngắt điện thoại, trở lại trên lầu, Trịnh Thất Muội còn đang ngủ, nhìn thuốc bác sĩ để lại. Anh ta bưng ly nước, cầm thuốc trên tay.
“Trịnh Thất Muội, uống thuốc đi.”
Trịnh Thất Muội không có phản ứng. Anh lại vỗ vỗ mặt cô, đáp lại chỉ có một tiếng dặn dò, người trên giường lại tiếp tục ngủ.
Nhìn chằm chằm người đang ngủ một lúc lâu, Thang Á Nam đột nhiên nâng người cô lên, bỏ thuốc vào miệng cô. Rồi tự mình uống một ngụm nước, cúi đầu, áp lên môi cô, đưa nước vào miệng cô.
Trịnh Thất Muội bởi vì hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn mà khó chịu, mở miệng muốn nói, muốn phun nước trong miệng ra nhưng không được. Nuốt nước xuống. Thuốc cũng theo nước nuốt xuống bụng.
Cho uống thuốc xong, Thang Á Nam ít nhiều nhẹ nhàng thở ra, chuông cửa lúc này lại vang lên, Thang Á Nam buông tay ra đi xuống dưới. Mấy anh em Long đường đang đứng ngoài cửa.
“Thang thiếu, đồ anh gọi.”
Thang Á Nam nhìn bọn họ trên tay mang theo mấy loại thực phẩm, mi tâm khẽ nhíu: “Các cậu định đem cả siêu thị về sao?”
“Thang thiếu, anh đâu có dặn phải mua bao nhiêu.” Mấy tên thuộc hạ đưa mắt nhìn nhau. Mua đồ thôi mà, không cần thiết phải mua quá nhiều?
“Mang vào bếp cất đi.”
Những người đó nối đuôi nhau mà vào, mang đồ vào bếp. Cùng Thang Á Nam nói vài câu, sau đó lại cùng nhau rời đi.
Nhìn nguyên liệu nấu ăn, Thang Á Nam vào bếp, vo gạo cho vào nồi, bắt đầu nấu cháo.
Trong lúc đó, trên tầng hai, Trịnh Thất Muội vẫn chưa tỉnh lại. Một lúc sau cháo chín, Thang Á Nam tắt bếp, lại lên lầu lần nữa.
Trên giường Trịnh Thất Muội hình như đã hạ sốt, sắc mặt trông không còn đỏ như vừa rồi.
Vươn tay sờ trán của cô, quả nhiên bớt nóng rất nhiều, điều này làm cho anh ta ít nhiều thở phào nhẹ nhõm.
Trịnh Thất Muội ngủ thẳng đến nửa đêm, mới nặng nề choáng váng tỉnh lại. Mở to mắt, cô có chút không rõ ràng lắm mình đang ở phương nào.
“Em tỉnh rồi?” Một giọng nói vang lên, Trịnh Thất Muội ngáp một cái nhìn người tới, vẻ mặt có chút khó hiểu.
“Thang Á Nam?”
Sao anh ta lại ở đây?
“Có đói bụng không?” Thang Á Nam nhìn mặt cô: “Dưới lầu có cháo, muốn uống chút không?”
“Đói?” Trịnh Thất Muội muốn hỏi anh ta có ý gì. Thang Á Nam lại xem như cô đã trả lời, đứng dậy đi xuống dưới lầu múc cháo.
Trên người đang mặc quần áo ở nhà do Thang Á Nam sai người mua lúc vừa tới Mỹ. Ngồi ngay ngắn, khung cảnh trước mắt đã không còn xa lạ.
Đầu óc choáng váng, cô còn muốn ngủ, nhưng cố gắng thanh tỉnh lại, nhíu chân mày, cố gắng hồi tưởng vì sao mình ở đây. Rất nhanh, đã nhớ lại mọi việc. Cô nhớ mình đang tắm, sao bây giờ lại ở trên giường?
Ánh mắt lướt qua bình nước biển bên giường, ấn tượng rất mơ hồ hình như có người đã tới, giơ hai tay lên nhìn, quả nhiên, trên mu bàn tay trái có dấu kim tiêm.
Chuyện thật rõ ràng. Hẳn là cô tắm rửa quá lâu, cho nên nhiễm bệnh.
Vậy chính Thang Á Nam đã mặc quần áo cho cô, lại còn gọi bác sĩ?
Vừa mới nghĩ đến đây, Thang Á Nam đã đi lên, trên tay bưng một chén cháo.
Đặt cháo ở đầu giường, anh ta thấy đôi mắt cô vẫn còn mơ hồ: “Uống cháo đi.”
Trịnh Thất Muội không hề động đậy, nhìn bát cháo kia, lại nhìn vào mắt Thang Á Nam, nội tâm có chút không xác định: “Chính anh nấu?”
“Ừ.”
Thản nhiên gật đầu, Thang Á Nam nhìn cô không động đậy, nghĩ nghĩ, vươn tay giúp cô ngồi dậy, đặt một cái gối ở sau thắt lưng cô.
“Không có sức? Tôi đút cô?”
“Không cần.” Trịnh Thất Muội lắc đầu: “Tôi tự làm được.”
Cô không có yếu đến vậy, định vươn tay, phát hiện cô đã ngủ rất lâu, thế nhưng thật sự vẫn có cảm giác mệt mỏi. Xấu hổ cười cười. Thang Á Nam dường như biết cô nghĩ gì. Cầm lấy bát đút cô uống cháo.
Ngủ quá lâu thực sự hơi đói bụng, một chén cháo rất nhanh đã hết. Thang Á Nam đem bát đặt ở đầu giường, nhìn Trịnh Thất Muội, nghĩ tới yêu cầu của Hiên Viên Diêu.
Thản nhiên mở miệng: “Trịnh Thất Muội, cưới tôi đi.”
“Hả?” Trịnh Thất Muội hoài nghi bản thân sốt quá lâu mà nghe nhầm. Ngơ ngác nhìn Thang Á Nam trước mặt.
“Anh nói cái gì?”
“Tôi nói chúng ta kết hôn đi.”