Mục lục
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit : Phong Vũ
Beta: Sa &Iris
Trong lòng lần thứ hai xuất hiện vài cảm xúc quái dị, không thể nói rõ vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng không hiểu sao hơi lâng lâng.
Ngồi xuống trước cái bàn mới, lấy giấy và bút ra bắt đầu vẽ. Mỗi lần vẽ là lại quên hết thời gian, mãi đến khi dì Phương gọi cô xuống ăn cơm, cô mới ra khỏi thư phòng, vừa ăn xong là lại chui vào đó.
Chỉ là nhìn bản thảo mình thiết kế ra mà lòng Tả Phán Tình lại thấy không vui.
“Đời này cô đừng có mà mong được làm nhà thiết kế.” Lúc trước cô vốn không mấy để ý đến câu nói của Lý Mỹ Bình, nhưng mà đúng lúc hơn hai tháng nay vẫn không tìm được việc thực sự khiến cô buồn bực.
Trong lòng phiền não, cô đem bản thảo vừa mới thiết kế xong vò thành một đống rồi ném vào thùng rác.
Tâm trạng không tốt nên Tả Phán Tình có vẽ tiếp cái gì cũng đều cảm thấy không ổn. Hết bản vẽ này đến bản vẽ khác, thùng rác cũng nhanh chóng đầy ự những giấy là giấy.
Càng vẽ càng bực, cuối cùng cô cũng dứt khoát không vẽ nữa, ném bút vẽ đi, nằm bò lên bàn ngẩn người ra.
Không có việc làm thì có thiết kế cũng làm được gì chứ? Nếu cô có tiền đã tự mở một công ty trang sức, chuyên kinh doanh… trang sức do mình thiết kế rồi. Đáng tiếc là cô không có tiền.
Tả Phán Tình buồn bực, càng nghĩ lại càng buồn bực, cuối cùng buồn bực đến mức… ngủ gục.
Lúc Cố Học Văn tan tầm trở về, dì Phương mới vội vàng từ trong bếp chạy ra.
“Tiên sinh. Anh đã về?”
“Ừ.” Cố Học Văn gật đầu: “Cô ấy đâu?”
“Tiểu thư nhốt mình ở trong phòng vẽ, cũng không cho tôi vào quấy rầy.”
“Uhm.” Cố Học Văn thả chìa khóa xe đi vào thư phòng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Tả Phán Tình đang nằm lên bàn mà ngủ, khẽ nhíu mày, ánh mắt đảo qua đống giấy lộn trong thùng rác. Cô ấy đã vẽ bao lâu nhỉ?
Vươn tay ôm lấy Tả Phán Tình đi về phòng.
Vừa chạm vào giường Tả Phán Tình liền tỉnh giấc, đôi mắt mở to nhìn Cố Học Văn, vẻ mặt có chút mờ mịt.
“Anh về rồi đó hả?”
“Buồn ngủ sao không về phòng mà ngủ?” Giọng nói có hơi chỉ trích một chút, còn vẻ mặt Cố Học Văn thì tỏ rõ sự không hài lòng.
“Tôi ngủ quên hả?” Tả Phán Tình ngồi bật dậy. Đột nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại của Trần Tâm Y: “Trời ạ. Mấy giờ rồi? Tâm Y còn đang chờ chúng ta đến ăn cơm nữa.”
“Nếu em mệt thì để hôm khác đi cũng được.”
“Như vậy sao được? Hôm nay là ngày đầu tiên con bé đi làm, dù sao tôi cũng muốn chúc mừng con bé một chút?”
Đối với nhiệt tình của cô, Cố Học Văn không nỡ phê bình. Nhìn thấy Tả Phán Tình đi đến trước tủ quần áo tìm ra một cái váy mới tinh còn chưa xé mạc, sau đó cầm kéo cắt mác đi, liếc nhìn Cố Học Văn một cái, lại phát hiện anh hoàn toàn không có ý muốn tránh đi.
Tả Phán Tình chán nản, lại chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo. Đi đến trước bàn trang điểm chải đầu, động tác của cô rất nhanh, gần như trong tích tắc mái tóc dài vốn rối tung được cô tết thành bím, lại quấn một vòng sau đó dùng kẹp cố định ở phía sau đầu, lập tức một cái búi tóc to liền xuất hiện.
Kéo hai lọn tóc để rũ xuống má, thoạt nhìn lại thêm vài phần quyến rũ. Đứng lên lại nhìn thấy Cố Học Văn vẫn còn đang nhìn mình chằm chằm.
“Anh sao vậy?”
Cô không đúng ở chỗ nào sao?
Cô không trang điểm, da thịt trắng nỏn mềm như nước cứ tự nhiên phơi bày. Bộ váy dài không tay cổ V kiểu dáng đơn giản trang nhã càng làm tôn dáng người lả lướt tinh tế của cô.
Cố Học Văn phát hiện ánh mắt Tả Phán Tình không tồi, quần áo cô mặc tuy rằng không phải hàng hiệu, nhưng đều có hương vị riêng, rất hợp với phong cách của cô.
Anh đứng dậy đi đến trước mặt cô, ánh mắt đảo qua mấy cái mác áo mà cô đã cắt, giá cả in trên đó làm anh hơi hơi kinh ngạc.
“Em mua hả?”
“Đâu có.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Là của Thất Thất cho tôi.”
“Em và cô ấy tình cảm tốt lắm hả?” Loại quần áo này bên ngoài chỉ bán có một bộ, chất lượng tốt, giá cả cũng không hề rẻ.
“Đương nhiên. Tôi và cô ấy là chị em đã nhiều năm rồi.” Từ nhỏ học cùng một lớp thế rồi chơi với nhau cho đến tận bây giờ. Cũng đã mười mấy năm, tình cảm chẳng khác nào chị em.
Cố Học Văn không nói gì chỉ kéo tay cô qua: “Buổi tối đi đâu ăn cơm vậy?”
“Cũng không biết nữa.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tâm Y nói nó sẽ chọn chỗ tốt rồi gọi điện cho tôi, tôi chỉ việc đến đó thôi.”
Di động Tả Phán Tình vứt ở trong thư phòng, phía trên có một địa chỉ và tên khách sạn.
“Phòng VIP của Khổng gia. Ở phía bên kia đường Trữ Tây. “A, vừa vặn cách tiệm của Thất Thất không xa nha.
“Vậy đi thôi.” Cố Học Văn cầm lấy chìa khóa xe, dặn dò dì Phương mấy câu rồi sau đó hai người đi ra cửa.
“Cố Học Văn.” Ngồi trên chiếc Hummer của anh, Tả Phán Tình quay đầu nhìn anh một cái: “Anh không thấy anh lãng phí lắm sao?”
“Hả?”
“Anh nhiều tiền lắm hả? Còn mời bảo mẫu đến làm cái gì không biết nữa? Tôi đâu có tàn phế, căn bản không đến mức phải có người chăm sóc.”
Cố Học Văn ngừng động tác khởi động xe, quay đầu nhìn cô: “Sao? Sợ tôi nuôi không nổi em à?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình giở giọng xem thường: “Đúng đó tôi sợ lắm á, sợ anh không có tiền nuôi nổi tôi.”
“Yên tâm. Em thì tôi nuôi được.” Cố Học Văn quét mắt một vòng trên người cô, mang theo một chút trêu chọc.
“Mô phật.” Tả Phán Tình thè lưỡi: “Đúng là mèo khen mèo dài đuôi.”
Cố Học Văn không nói gì, trong mắt đầy ý cười, nhìn cô như thể đang nhìn một cô nhóc. Dậm chân ga lái xe như tên bắn đến điểm hẹn.
Lúc tới phòng VIP của Khổng gia, Tả Phán Tình mới phát hiện ra là Trần Tâm Y còn chưa tới, đành đi theo Cố Học Văn tìm chỗ ngồi xuống, cô đánh giá khung cảnh trước mắt một chút.
Toàn bộ nhà hàng đều được trang hoàng theo kiểu Trung Quốc, giữa các khu vực đều dùng bình phong ngăn cách, vừa chú trọng tính riêng tư, vừa lịch sự tao nhã.
“Không tồi ha. Đúng là chỉ có Tâm Y mới có thể tìm được một chỗ như vậy.”
Lần sau sẽ dẫn Thất Thất đến thử một lần, cô nàng cũng là một thực khách có gout lại thích nhất là ăn uống.
“Ừ.” Cố Học Văn thu hồi ánh mắt đang nhìn ra cửa: “Em họ em đâu?”
“Không biết nữa. Con bé nói tan tầm liền tới đây mà.” Tả Phán Tình lấy di động ra gọi điện cho Trần Tâm Y, lại phát hiện điện thoại đã tắt máy.
“Ơ, sao lại tắt máy thế nhỉ?”
Tả Phán Tình vẻ mặt kỳ quái: “Hay là hết pin rồi?”
Cố Học Văn không nói gì, đi làm ngày đầu tiên ai dám để di động hết pin được chứ?
“Chờ một lát đi.” Cố Học Văn nhìn thời gian: “Mới bảy giờ thôi mà, không vội.”
“Ừ.” Tả Phán Tình gật đầu, ở trong lòng vô cùng hâm mộ: “Có việc làm thật tốt. Tôi cũng muốn đi làm đó.”
Cô ghét làm con sâu gạo, ghét cái cảnh hết ăn rồi ngủ hết ngủ lại ăn này lắm rồi.
“Muốn đi làm hả?”
“Ừ.” Tả Phán Tình thở dài: “Nhưng mà e là không dễ dàng như vậy.”
“Ngày mai em cứ thử gửi sơ yếu lý lịch đi, tôi không tin cái công ty Trang sức Lý thị đó có thể một tay che cả bầu trời.”
Trong mắt Cố Học Văn hiện lên ý cổ vũ, đối với một số người không có mắt, đúng là anh rất muốn dạy cho bọn họ một trận, nhưng mà mấy chuyện này cũng không cần cho Tả Phán Tình biết.
“Tôi cũng từng nghĩ vậy đó.” Tả Phán Tình nhìn anh, vẻ mặt có chút uất ức: “Lần trước, tôi đến văn phòng anh làm loạn, chính là do tôi được một công ty phỏng vấn thành công, sau đó lại nói là không cần tôi nữa. Tôi còn tưởng là anh làm nữa chứ.”
Thè lưỡi, nói đến chuyện trước kia, cô có chút ngượng ngùng : “Kỳ thật ngẫm lại anh cũng chỉ là một cảnh sát, làm sao có khả năng lớn như vậy? Chắc anh không giận đâu nhỉ?”
Đều đã qua lâu rồi mà.
Cố Học Văn khẽ nhăn mày: “Nếu tôi nói tôi vẫn còn giận thì sao?”
“Please.” Tả Phán Tình lại muốn trừng ai đó: “Anh đừng có nhỏ mọn như vậy được không? Tôi còn bị anh chiếm tiện nghi nữa đó.”
Nói phải dạy dỗ cô. Còn ôm còn hôn nữa chứ, có cô mới là người bị thiệt đúng không?
“Vậy là em đang tính sổ với tôi.” Khi cười khóe môi Cố Học Văn sẽ có một ít nếp nhăn: “Còn nhớ không? Là em bảo tôi đi giúp em lừa nhà em mà——”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình cắn răng, nhìn quanh thấy không ai mới trừng mắt liếc anh một cái: “Không phải là anh muốn làm tôi ăn không ngon đó chứ?”
Cố Học Văn chỉ cười không nói, cô dường như không phát hiện bọn họ hiện tại giống như là đang đấu võ mồm ——
Rót cho cô ly nước, nhìn cô thỉnh thoảng hướng ra cửa nhìn quanh quất. Cầm di động lại bám số của Trần Tâm Y.
“Không đúng. Em ấy sẽ không như vậy đâu. Sao điện thoại lại tắt máy, người cũng không thấy đâu.”
“Có lẽ có việc, hay là chúng ta gọi món trước, chờ cô ấy đến là có thể ăn cơm.”
“Được rồi.” Ngoắc nhân viên phục vụ đến gọi món, mãi đến khi đồ ăn được dọn lên Trần Tâm Y vẫn không xuất hiện.
“Anh nói xem Tâm Y có xảy ra chuyện gì hay không?”
“Chắc là không đâu.” Cố Học Văn nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt cô: “Hay là em gọi điện thoại đến nhà cô ấy đi, hỏi xem có phải cô bé khó chịu trong người nên về trước rồi không.”
“Đúng ha, tại sao tôi lại không nghĩ tới nhỉ.” Tả Phán Tình cảm kích liếc nhìn Cố Học Văn một cái, lập tức gọi điện thoại đến nhà cô, lại nghe Tả Hiểu Dụ nói là Trần Tâm Y đi làm chưa về.
“Dạ, con biết rồi.” Cúp điện thoại, Tả Phán Tình ngồi không yên.
“Cố Học Văn, anh có thể cho người đi tìm được không? Tôi sợ con bé xảy ra chuyện.”
Tả Phán Tình định đứng lên đi tìm, thì nhìn thấy Trần Tâm Y vừa bước vào cửa.
“Tâm Y.” Vẫy vẫy tay, Tả Phán Tình nhìn thấy cô bé xuất hiện mới nhẹ nhàng thở ra.
“Chị ở trong này.”
Trần Tâm Y rất nhanh tiêu sái bước lại đó, lúc này Tả Phán Tình mới phát hiện có chút không đúng, tóc tai của cô lộn xộn, chỗ cổ tay áo thậm chí còn hơi rách.
Trên túi xách còn lấm lem mấy vết bẩn ——
“Em làm sao vậy?”
“Chị ơi.” Cô vừa hỏi, Trần Tâm Y liền bật khóc.
“Thôi, đừng khóc. Em sao vậy? Có phải bị ai bắt nạt rồi không?”
“Em ——” cô vừa hỏi, Trần Tâm Y lại khóc dữ dội hơn. Tả Phán Tình nhìn quanh, phát hiện có mấy vị khách đang nhìn về phía này, liền nhanh tay rút khăn giấy nhét vào tay cô bé.
“Đừng khóc mà, còn khóc nữa là biến Mạnh Khương đó[1].”
“Chị.” Cô đang rất rất thương tâm mà chị ấy còn trêu cô. Trần Tâm Y phụng phịu.
“Chị không cười em, đã lớn đầu đi làm rồi mà sao còn khóc vậy.”
“Chị đừng nói đến việc đi làm nữa. Em không muốn làm nữa.” Trần Tâm Y lau khô nước mắt trên mặt, sụt sịt mũi: “Không ngờ làm phóng viên lại khó như vậy. Lúc trước khi còn thực tập cho tới bây giờ em chưa từng gặp chuyện nào như vậy.”
“Sao vậy?” Vẻ mặt Tả Phán Tình nghi hoặc, Cố Học Văn cũng hơi hơi nhíu mày.
“Tờ báo buổi sáng của thành phố C có một trang giải trí. Tin trên tờ đó rất dễ chạy, hôm nay đi làm ngày đầu tiên, chủ biên nói, cho em đi theo chạy tin giải trí. Vừa lúc cái cô Mễ Dương mấy ngày hôm trước vừa mới bị lộ scandal hôm nay lại đến thành phố C chụp quảng cáo. Không ngờ em vừa hỏi cô ta cái scandal kia là thật hay giả, cô ta liền lập tức nổi trận tam bành, còn kêu người đại diện của cô ta đuổi em ra ngoài.”
Trần Tâm Y giơ bàn tay lên cho Tả Phán Tình xem: “Thảm nhất là, bút ghi âm của em cũng bị ném hư rồi. Ngày mai còn phải bồi thường nữa chứ.”
Tả Phán Tình ngay từ đầu còn có hứng thú nghe, nghe xong thì lại nổi giận: “Cái cô Mễ Dương này sao lại không có tố chất như vậy? Không muốn trả lời thì thôi sao còn đuổi người ta đi?”
“Thì đó. Thiệt là quá đáng.” Trần Tâm Y cũng thấy uất ức. Vừa nghĩ đến là lại muốn khóc.
Cố Học Văn nãy giờ im lặng, lúc này đột nhiên lên tiếng: “Em hỏi cô ấy như thế nào?”
Trần Tâm Y sửng sốt một chút, theo bản năng trả lời: “Em cũng chỉ hỏi thông tin cô ta đang sống chung với cái tên đại ca xã hội đen là thật hay giả thôi mà.”
“Phụt ——” Tả Phán Tình bị sặc một cú, Cố Học Văn liếc nhìn Trần Tâm Y một cái, vươn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tả Phán Tình.
Tả Phán Tình gạt tay Cố Học Văn, vẻ mặt không thể tin được nhìn về phía Trần Tâm Y: “Tâm Y, em có thật là qua thực tập rồi mới đi đi làm không vậy?”
“Đương nhiên là có rồi.”
“Có ai lại hỏi như em vậy không?” Còn đại ca xã hội đen? Còn sống chung? Tả Phán Tình vỗ vỗ trán: “Người ta đuổi em là còn may đó, nếu là chị thì đã không khách khí mà đánh em rồi.”
“Hả?” Trần Tâm Y vẻ mặt giật mình nhìn Tả Phán Tình: “Vì sao? Cũng không phải một mình em tò mò, tin này đầy trên báo đó thôi, em chỉ muốn cho công chúng biết chân tướng thôi mà.”
Tả Phán Tình hết chỗ nói. Cố Học Văn trầm mặc. Sắc mặt hai người quái dị làm Trần Tâm Y khó hiểu, khí thế lập tức xẹp xuống: “Chẳng lẽ hỏi như vậy không đúng sao?”
“Đương nhiên không đúng.” Tả Phán Tình liên tục thở dài, không biết phải nói gì cho tốt: “Tâm Y, em thấy loại người nổi tiếng như Mễ Dương sẽ dễ dàng trả lời vấn đề của em vậy sao?”
Trần Tâm Y lắc đầu: “Sẽ không.”
“Vậy không phải đúng rồi sao.” Tả Phán Tình thật không biết cô em họ này trong đầu đang suy nghĩ cái gì nữa: “Không chỉ là minh tinh, cho dù là người bình thường bị em hỏi như vậy cũng sẽ ghét em thôi.”
“Vậy, vậy phải hỏi thế nào?” Trần Tâm Y cắn môi, vẻ mặt và dáng vẻ rất đáng thương.
Tả Phán Tình thở dài: “Em nhiều nhất chỉ có thể hỏi cô ấy là gần đây sự nghiệp của Mễ tiểu thư phát triển tốt như vậy, có phải phương diện tình cảm cũng rất như ý đúng không?”
“Vậy nếu hỏi như vậy, không phải chẳng thu được tin tức gì sao?” Trần Tâm Y cắn môi: “Bởi vì cô ta nhất định sẽ phủ nhận.”
“Ách, có lẽ.” Tả Phán Tình nhíu mày: “Không có minh tinh nào lại thừa nhận chuyện này đâu?”
“Chưa chắc.” Cố Học Văn uống ngụm nước, buông ly nhìn Tả Phán Tình: “Thật ra muốn biết cái scandal kia có thật hay không, cũng rất đơn giản.”
“Hả?” Tả Phán Tình vẻ mặt kinh ngạc nhìn anh: “Phải như thế nào mới có thể hỏi ra được?”
“Trước tiên em phải hỏi cô ta những chuyện khác, sau đó mới bất thình lình đổi không khí. Nếu em là một nghệ sĩ luôn nỗ lực như Mễ Dương lại bị người ta phỉ báng là em sống chung với đại ca xã hội đen, quả thực rất quá đáng. Em nói như vậy, cô ấy sẽ nổi giận với em, sau đó sẽ phủ nhận. Sau đó em quan sát thái độ của cô ấy, nếu cô nói dối sẽ lập tức lộ ra ngay.”
“Em đây làm sao mà biết cô ta giận thật hay giả?” Trần Tâm Y lại mở miệng.
“Nếu thực sự tức giận, ánh mắt sẽ phẫn nộ, cả người sẽ vì tức giận mà cứng đờ, kể cả lớp thần kinh điều khiển cơ mặt. Loại tức giận này không thể giả được. Nếu cô ta che giấu không muốn cho người khác biết sự thật, như vậy vẻ mặt của cô ấy sẽ mất tự nhiên. Ngoài ánh mắt phẫn nộ ra còn có những biểu hiện khác, như nói lắp bắp, còn có bất an.”
“Oa.” Trần Tâm Y vỗ vỗ tay, vẻ mặt sùng bái nhìn Cố Học Văn: “Anh rễ, anh biết nhiều thật đó.”
“Không có gì.” Tội phạm lúc mới bị bắt có tên nào chịu nhận tội đâu. Nếu tình hình không thể sử dụng bạo lực, muốn cạy miệng bọn chúng cần dùng rất nhiều phương pháp.
“Sao lại không có gì? Thật sự rất lợi hại.” Trần Tâm Y vẫn rất tán thưởng. Không ngờ ông anh rể này vừa giỏi giang, đẹp trai, lại có nguyên tắc. Quan trọng hơn là còn đặc biệt có năng lực.
Tả Phán Tình nhìn Trần Tâm Y đơn thuần không chút nào che dấu sự sùng bái trong mắt, tâm trạng đột nhiên có chút phức tạp.
[1] Mạnh Khương Nữ hay Nàng Mạnh Khương (孟姜女) là một nhân vật trong truyện cổ tích dân gian Mạnh Khương Nữ khóc Trường Thành của Trung Quốc. Câu chuyện kể rằng, vào thời Tần Thủy Hoàng, ngay trong đêm tân hôn của Mạnh Khương Nữ với tân lang là một thư sinh Giang Nam tên Phạm Hỷ Lương, chồng Mạnh Khương Nữ bị triều đình bắt đi xây dựng Vạn Lý Trường Thành. Đến mùa Đông, Mạnh Khương Nữ đan áo cho chồng và đã lặn lội tìm chồng để trao áo. Mạnh Khương Nữ đã đi khắp theo chiều dài của Trường Thành, hỏi thăm nhiều người và cuối cùng nhận được hung tin chồng mình bị chết vùi thây dưới Trường Thành. Nàng Mạnh Khương đau buồn khóc lóc thảm thiết 3 ngày 3 đêm, nước hòa lẫn máu. Tiếng khóc của Mạnh Khương vang xa 800 dặm Trường Thành, làm sụp đổ một khúc thành, để lộ xác chết của chồng mình. Nàng an táng cho chồng xong liền nhảy xuống biển tự vẫn. Ngày nay, tại quận Sơn Hải Quan thuộc địa cấp thị Tần Hoàng Đảo của tỉnh Hà Bắc có miếu thờ Mạnh Khương Nữ.
Hết chương 95

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK