Beta: Phong Vũ
Đưa mắt nhìn xuống bụng mình. Cô vừa “đến ngày” thì hôm sau đã đến Mĩ, hai ngày trước vừa mới hết.
Tầm mắt trở lại trên mặt Thang Á Nam, trong lòng có chút rối rắm.
Cô không có thai, có thể đi rồi, nhưng ——
Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đây là Washington, thủ đô của nước Mĩ, còn về phần khu vực này ở đâu thì cô cũng không rõ, cô đối với nước Mĩ cũng không quen thuộc lắm. Chỉ biết là ở đây cách trung tâm thành phố hơi xa.
Ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, những căn nhà gần đó cũng không khác nhau lắm.
Sau khi đến cô mới biết Thang Á Nam có một căn nhà, chỉ có hai người bọn họ ở đó.
Ngôi nhà hai tầng kiến trúc kiểu Mĩ. Bên trong trang trí vô cùng gọn gàng. Dưới lầu là nhà ăn, thư phòng, phòng khách. Trên lầu có ba phòng lớn.
Vừa tới hai ngày, do lệch múi giờ nên ngủ vùi hai ngày. Sau đó “đến ngày”, cô lại lười ra ngoài. Thang Á Nam không biết bận cái gì. Sáng sớm đã ra ngoài, đến khuya mới trở về. Ngày hôm qua lại đi cả đêm không về, đến sáng nay mới về. Anh ta ngồi ở phía trước, còn cô đang nằm ở trên giường chán muốn chết xem TV.
Nhưng, hiện tại anh ta lại tắt TV của cô.
“Anh bật TV lên đi.” Ý Trịnh Thất Muội bảo anh ta mở TV lên: “Tôi đúng là không biết ở đây có thể bắt được nhiều kênh truyền hình Trung Quốc như vậy đó.”
Có kênh Đại Lục, Hongkong, Đài Loan. Tất cả đều có thể xem được.
“Em muốn về nhà?” Không cho cô trốn tránh vấn đề, mấy ngày nay quả thật Thang Á Nam bề bộn nhiều việc, nội bộ Long Đường có kẻ phản bội. Hiên Viên Diêu lần này trở về chính là để xử lý chuyện này. Anh ta bận tối mắt tối mũi. Mấy ngày nay còn phải tìm người mang đồ ăn đến đây làm ba bữa cơm nữa.
Đại đa số đều là quay về vội vàng. Thấm thoắt lại đến tết. Hiên Viên Diêu phải đi về ăn tết cùng lão gia bảo mọi người thư giản một chút. Cho bọn họ có vài ngày nghỉ ngơi.
Ngày xưa đến tết, anh ta đều ở nhà lớn cùng bố con Hiên Viên Diêu. Nhưng năm nay bởi vì có Trịnh Thất Muội mà thành ngoại lệ, sau khi suy nghĩ mấy lần, anh ta mới trở về.
“. . . . . .” Trầm mặc, chính Trịnh Thất Muội cũng không biết, vậy làm sao có thể cho anh ta một đáp án được?
“Em có thai?” Mấy ngày nay anh ta quá bận rộn, mỗi lần về thì cô đã ngủ nên vẫn chưa hỏi cô, có phải cô có thai hay không.
“Không có.” Trịnh Thất Muội lắc đầu, ánh mắt trong suốt thẳng tắp cẩn thận quan sát khuôn mặt anh, cắn môi, ánh mắt hiện lên một tia phức tạp: “Tôi không có thai.”
Lúc này đây, đến phiên Thang Á Nam trầm mặc, lúc trước đưa Trịnh Thất Muội đến Mỹ, là sợ cô có thai, mà anh ta lại không muốn con mình trở thành một đứa con hoang.
Còn hiện tại cô không có thai. Vậy anh ta cũng nên đưa cô về.
“Em muốn về?” Cô không có thai, tất nhiên cũng không nên ở lại đây.
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, ánh mắt lại đột nhiên nhìn vào khuôn mặt Thang Á Nam: “Anh, mấy ngày nay anh bận cái gì vậy?”
“Không có gì.” Thang Á Nam lắc đầu, chuyện của Long đường không thể nói với Trịnh Thất Muội: “Sắp đến tết rồi, vé máy bay có thể hơi hiếm, tôi sẽ cho người đi xem xem. Có khả năng em sẽ không thể về nhanh được.”
Trịnh Thất Muội lắc lắc đầu: “Sân bay đóng cửa.”
Tin tức vừa mới đưa. Là tin địa phương. Bởi vì có nhiều trận bão tuyết, nên sân bay phải hoãn chuyến hoặc đóng cửa. Rất nhiều hành khách bị mắc kẹt. Hiện tại cho dù cô muốn đi, cũng đi không được. Bởi vì không biết sân bay khi nào thì mở lại chuyến bay.
Thang Á Nam sửng sốt một chút, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, những bông tuyết đang nhẹ nhàng bay lả tả xuống, vừa mới đây, anh ta cũng vừa cởi áo khoác ngoài bị những bông tuyết làm ướt.
“Xin lỗi.” Nếu anh ta không mang theo cô đến Mỹ thì sẽ không có việc này .
“. . . . . .” Lại là câu này, Trịnh Thất Muội không muốn nghe, xuống giường tiến vào phòng tắm rửa mặt. Sau đó đứng ở phía trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Nhìn người đi đường đang co mình lại kín mít như một chiếc bánh chưng vậy. Những bông tuyết lặng yên rơi xuống. Trời đất một màu trắng xóa. Cô lại nghĩ tới lúc trước ở Bắc Đô, cũng có tuyết rơi.
Bên ngoài biệt thự đều là tuyết đọng. Cũng không ảnh hưởng đến việc cô chạy trốn.
Cô không sợ lạnh, cũng không sợ bị lạnh cóng. Một lần lại một lần trốn từ biệt thự ra ngoài. Thang Á Nam có thể giữ người cô, nhưng tuyệt đối không thể giữ được lòng cô.
Bây giờ thì sao? Anh ta không giữ cô, cô cũng không có thai, vậy cô nên đi rồi. Nhưng ——
Xem sự trầm mặc của cô là một loại kháng nghị, lông mày Thang Á Nam khẽ nhíu lại, đến gần cô, đứng ở phía sau cô nhìn màu tuyết trắng xóa ngoài cửa sổ. Năm nay thời tiết thực khắc nghiệt. Khí hậu toàn cầu đều khác thường. Sân bay tuy rằng ngừng hoạt động, nhưng anh ta vẫn có cách khác để rời khỏi đây.
“Nếu em thực sự phải đi gấp, tôi có thể cho người bố trí đưa em đi đến nơi khác rồi lên máy bay để đi.”
Ở thành phố khác của nước Mỹ sân bay có thể sẽ không đóng cửa, không nhất thiết cứ phải đi từ đây về Trunng Quốc.
Trịnh Thất Muội xoay người nhìn lại khuôn mặt Thang Á Nam, mặt anh ta không chút thay đổi nhìn cô, giọng điệu nói đưa cô đi rất bình thường giống như đang bàn luận việc thời tiết vậy.
“Không cần.” Cô cố gắng để giọng nói của mình thật bình tĩnh: “Bây giờ trở về, cũng không kịp để đón tết.”
Từ đây có thể ngồi máy bay địa phương, rồi lại ngồi máy bay mười mấy tiếng để trở về, sau đó còn phải đi từ Bắc Đô về thành phố C. Cả một chặng đường vất vả như vậy, đoán chừng đến nơi cũng đã qua năm mới rồi.
Trên mặt Thang Á Nam chợt thoáng qua tia kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục sự bình tĩnh: “Vậy được rồi, chờ sân bay mở cửa, tôi lập tức cho người đưa em về.”
“Ừ.” Trịnh Thất Muội gật đầu, lại xoay người, nhìn bông tuyết bên ngoài. Vươn tay, cách tấm thủy tinh chạm vào bông tuyết.
Thang Á Nam nhìn cô một cái, đang định cất bước rời đi, thì đột nhiên Trịnh Thất Muội lại mở miệng.
“Mấy ngày nay anh không trở về, là ở bên ngoài giúp Hiên Viên Diêu làm việc?”
Sửng sốt một chút, anh ta vẫn gật đầu: “Ừ.”
“Vì sao?” Trịnh Thất Muội xoay người, rất thắc mắc: “Tôi vẫn nghĩ anh đến Mỹ là hai bàn tay trắng. Tôi vẫn nghĩ anh có thể không cần dựa vào cái tên yêu nghiệt kia, không phải vậy sao.”
Nhìn thấy sự kinh ngạc trên khuôn mặt Thang Á Nam, vẻ mặt cô tràn đầy khó hiểu: “Ở thư phòng dưới lầu của anh, có ít nhất sách về ba loại ngôn ngữ. Anh thậm chí còn đọc sách chuyên ngành quản trị kinh doanh. Tôi còn thấy giấy chứng nhận, nhọc vị của đại học Yale của anh. Với điều kiện như vậy, anh hoàn toàn có thể đi tìm một công việc, có một cuộc sống của người bình thường, vậy thì vì sao anh phải ở bên Hiên Viên Diêu, làm một con chó cho hắn ta?”
Cô không muốn tức giận, nhưng nói đến những chuyện này là nhịn không được.
Ở lì trong này mấy ngày thực nhàm chán, nên cô đã hoàn thành một chuyến mạo hiểm quanh tòa nhà này. Đương nhiên, Thang Á Nam là một người rất cẩn thận. Cô tìm không thấy thứ gì mà cô cảm thấy có giá trị cả.
Nhưng khi cô xem thấy những cuốn sách, đó tuyệt đối không phải là những cuốn sách đẹp đẽ để bày trên giá. Mỗi một quyển sách đều có người xem qua, còn có cả vết gấp lại để đánh dấu.
Tiếng Anh của cô không tồi. Nhưng có hai loại chữ cô xem không hiểu, sau lại tùy ý tìm hiểu một chút, phát hiện đó là tiếng Đức.
Còn có một loại cô cũng không quen thuộc lắm, không biết là tiếng Pháp hay là tiếng Ý nữa.
Thang Á Nam, anh ta biết ít nhất là bốn ngoại ngữ, còn có bằng thạc sĩ quản trị kinh doanh đại học Yale. Cô không hiểu, thật sự không hiểu vì sao Thang Á Nam phải ở lại bên Hiên Viên Diêu, vì sao muốn trở thành một người xã hội đen.
Mày Thang Á Nam hơi nhăn, những thứ ở thư phòng đó cũng không có gì là bí mật cả, anh cũng không bất ngờ cô sẽ biết, nhưng điều bất ngờ chính là lời cô nói.
“Em cho Long Đường là cái gì?”
Tổ chức Long đường so với cô nghĩ thì lớn hơn nhiều lắm. Mấy năm nay, Long Đường không chỉ đầu tư buôn bán ngầm, mà còn đầu tư công khai. Muốn quản lý doanh nghiệp khổng lồ như vậy, cần rất nhiều nhân tài. Một cái bằng đại học Yale thì tính cái gì?
Chẳng lẽ cô cho Long Đường là một đám xã hội đen, cả ngày chỉ biết có la đánh la giết thôi sao?
“Xã hội, đen.” Trịnh Thất Muội chính là cho rằng như vậy, bắt cóc, uy hiếp, không coi mạng người ra gì, không phải xã hội đen thì là cái gì?
“Cho dù các người có gọi mình bằng cái tên dễ nghe hơn thì cũng vẫn là xã hội, đen.”
Thang Á Nam muốn nói gì đó, nhưng lúc này lại đột nhiên không nói được.
Đây là sự khác nhau sao? Cũng có thể gọi là khoảng cách, cho dù anh ta có giải thích thế nào, thì ở trong mắt Trịnh Thất Muội, anh ta cũng vẫn là xã hội đen, người của Long Đường cũng không phải người tốt đẹp gì.
Cô không chấp nhận anh ta, khinh thường bọn họ. Ở trong mắt cô, bọn họ giống như là rác rưởi.
Thang Á Nam nắm tay thật chặt. Rõ ràng không nên bất ngờ vì chuyện này, thế nhưng anh ta vẫn cảm thấy hơi khó chịu. Cảm thấy được trong lòng có chút tổn thương.
Từ khi trên mặt có vết sẹo này, anh ta cũng không ngạc nhiên, chỉ cần người ta nhìn thấy, đều có chút né tránh, ánh mắt của những người đó đều có chút kinh ngạc.
Mặc kệ anh ta đi đâu, hay làm gì vẫn luôn có người dùng ánh mắt khác thường này để nhìn anh ta. Nhất là phụ nữ.
Thời gian lâu, anh ta cũng đã thành quen.
Nhưng Trịnh Thất Muội không giống vậy, cô không giống với những người phụ nữ khác, bị vết sẹo của anh ta dọa, lúc đầu cô nhìn anh ta với ánh mắt căm ghét, chán ghét, oán hận, nhưng không có sợ hãi.
Cô không sợ anh ta. Chưa bao giờ sợ.
Thời gian ở biệt thự này, sự quan tâm của cô đối với anh ta là thật, anh ta có thể nhìn ra được. Ánh mắt của cô thực trong suốt. Vui vẻ liền cười, không vui thì khuôn mặt liền lạnh đi.
Cô không giống với những người phụ nữ khác, cũng không giống với những người con gái ở Long đường, công thức hóa đã thành quen. Cả ngày khuôn mặt đều như anh ta.
Càng bất ngờ hơn chính là, cô nói phải cùng anh ta đến Mỹ. Anh ta biết đây là việc nguy hiểm, không hợp với lẽ thường, nhưng vẫn mang theo cô đến đây.
Nguyên nhân trong đó, chính anh ta cũng rất bất ngờ. Mấy ngày này, anh ta rất bận, không có thời gian để ý cô. Cô dường như cũng có thể tự tìm niềm vui. Một mình xem TV, lên mạng. Ngủ, nghỉ ngơi.
Cô cứ như là khách du lịch vậy. Rất nhiều đêm đến tối khuya anh ta mới trở về, nhìn thấy Trịnh Thất Muội đang ngủ trên giường,.anh ta cảm thấy thực yên tĩnh, trong lòng cũng thực yên ổn.
Ngẫu nhiên cô tỉnh lại, hỏi một câu: “Anh về rồi hả?” Hoặc là “Anh có ăn cơm không?”
Cảnh tượng như vậy thật hài hòa, làm cho anh ta có chút ảo giác, nghĩ đến ở trong lòng cô, có lẽ đã tha thứ cho những hành vi của anh ta lúc trước, có lẽ cô đã quyết định sẽ chung sống cùng anh ta.
Nhưng hôm nay, cô lại dùng ánh mắt căm ghét, khinh thường này để nhìn anh ta.
Thở sâu, làm cho chính mình phải bình tĩnh: “Chờ sân bay mở lại chuyến bay, tôi sẽ cho người đưa em về.”
Còn muốn chạy? Tức giận của Trịnh Thất Muội còn chưa có tan đâu. Vọt tới trước mặt anh ta trừng mắt liếc nhìn anh ta một cái, cất giọng oán hận: “Thật không phải là đàn ông, tiền đồ của anh chỉ đến thế thôi sao? Giá trị tồn tại của anh chỉ là để làm một con chó đi theo người xấu sao?”
Tức giận làm cho giọng nói của cô tràn ngập oán giận. Không chút khách khí làm cho sắc mặt Thang Á Nam thay đổi vài lần, lông mày nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn khuôn mặt cô.