Edit: Phong Vũ
Nghĩ đến chuyện của Kiều Tâm Uyển, mi tâm Cố Học Võ không nhịn được liền chau lại. Người phụ nữ kia, anh thật sự là một ngày cũng không tiếp tục chịu đựng được nữa.
“Tình huống không giống? Tình huống gì?” Cố Thiên Sở trừng mắt với Cố Học Võ, hai mắt bốc hỏa: “Hèn gì mấy ngày hôm trước gặp ông Kiều, ông ta cứ lạnh lùng không thèm chào hỏi mà bước đi. Cố Học Võ, anh nói không cần người ta là sẽ không cần sao, anh bảo ta phải để cái mặt mo này của ta ở đâu đây?”
“Ông nội. Con với cô ta đã ly hôn rồi, chuyện này cho qua được không?” Cố Học Võ không muốn nói nữa.
“Cho qua?” Cố Thiên Sở tức mà không có chỗ xả: “Anh xem ba mẹ, trưởng bối là cái gì? Ly hôn cũng không cần quan tâm? Anh muốn thế nào là được cái đó sao?”
Cố Học Võ không hứng thú ăn cơm, nhìn Cố Thiên Sở: “Ông nội. Cuộc sống là của chính con. Con ở bên Kiều Tâm Uyển không có hạnh phúc. Ông đừng nói nữa được không.”
Cố Thiên Sở nói không được, chỉ cảm thấy tức giận kinh khủng, vươn tay chỉ vào Cố Học Võ: “Cố Học Võ. Anh ——”
“Ba, đừng tức giận” Cố Chí Cường vội vàng hòa giải: “Mấy năm nay cuộc sống của Học Võ như thế nào ba cũng thấy rồi đấy. Nó quả thật không có tình cảm với Kiều Tâm Uyển. Chia tay cũng tốt.”
“. . . . . .”
“Đúng vậy.” Uông Tú Nga tuy rằng đối với Kiều Tâm Uyển không có ý kiến gì, nhưng mà con trai không yêu chị ta chính là vấn đề lớn nhất: “Học Võ vốn không yêu con bé, kỳ thật đổi một góc độ khác để nghĩ, chia tay cũng tốt.”
Cố Thiên Sở vẫn chưa nguôi giận: “Nếu không yêu, vì sao muốn kết hôn?”
Cố Học Mai một mực tập trung ăn cơm đột nhiên mở miệng.
“Ông nội. Học Võ vì sao phải cưới Kiều Tâm Uyển, mọi người không phải đều biết rõ sao? Hiện tại hỏi điều này có ý nghĩa không?”
Buông bát trong tay, cô vô cùng bình tĩnh nhìn Cố Thiên Sở: “Học Võ sống chung với Kiều Tâm Uyển sẽ không hạnh phúc. Ông nội, ông có thể nghĩ một chút, là mặt mũi của ông quan trọng hay là hạnh phúc của Học Võ quan trọng?”
Phòng ăn đột nhiên im lặng một lúc, mấy trưởng bối cũng không nói chuyện. Nhất là Cố Thiên Sở, chuyện năm đó, ông cũng biết một chút.
Vẫn nghĩ rằng, Kiều Tâm Uyển là người rất phù hợp với Học Võ. Hiện tại xem ra, ông đã quá tự tin rồi. Thở dài, Cố Thiên Sở ngồi xuống, vẻ tức giận ban đầu đã chuyển thành bất đắc dĩ.
“Anh cũng không còn nhỏ, làm việc phải suy nghĩ kỹ mà làm. Anh nói ly hôn liền ly hôn, không nghĩ tới ảnh hưởng của việc này đến con đường làm quan sao?”
“Ông nội.” Cố Học Võ thực không muốn nghe lời này: “Con thật sự đã nghĩ kỹ. Con đi được đến ngày hôm nay, đều là dựa vào thực lực của mình, lại không cần dựa vào quan hệ. Người nhà họ Kiều nghĩ như thế nào thì nghĩ. Con không sao cả, bọn họ nếu muốn gây khó dễ, cũng phải nhìn xem có thể gây khó dễ cho con không.”
“Được.” Cố Thiên Sở gật đầu, Cố Học Võ có loại chí khí này, cũng không uổng anh là người họ Cố: “Quyết định con đưa ra, con không được hối hận.”
“Con sẽ không hối hận.” Cố Học Võ có chút tự tin: “Chuyện này qua rồi, con thực sự không muốn nghe nữa.”
“Ba.” Trần Tĩnh Như đứng lên hòa giải: “Ba xem bây giờ năm hết tết đến, việc không vui cũng đừng nói nữa.”
“Đúng đó ba.” Uông Tú Nga cũng không muốn thấy con mình chịu ủy khuất: “Học Võ trẻ tuổi như vậy đã là thị trưởng, còn lo gì không lấy được vợ? Lần sau có mấy cô thiên kim tiểu thư tốt thì sẽ giới thiệu cho Học Võ.”
“Không cần.” Cố Học Võ lắc đầu: “Con tạm thời không nghĩ đến mấy vấn đề này, làm cho các trưởng bối lo lắng là con sai. Mọi người ăn cơm đi.”
Cố Thiên Sở vẫn không thoải mái, nhưng mà nghĩ đến nhiều năm này Cố Học Võ cùng Kiều Tâm Uyển cứ trong ngoài bất hòa, mà thở dài, bất đắc dĩ ngồi xuống, ánh mắt thản nhiên liếc Cố Học Võ một cái.
“Biết anh sai là được. Ly hôn thì đã ly hôn rồi, ta cũng không nói anh nữa. Sau này để mẹ anh thăm dò một chút, có cô gái nào tốt thì anh tìm hiểu xem.”
“Ông nội ——”
“Cứ quyết định như vậy đi.” Cố Thiên Sở không muốn nghe anh nói nữa: “Nếu anh không chịu tìm hiểu, anh hiện tại lập tức tìm cho ta một cô gái để kết hôn đi.”
“. . . . . .” Cố Học Võ trầm mặc, cuối cùng lựa chọn vùi đầu ăn cơm, không nói một lời.
Khi ông đồng ý, mấy trưởng bối cũng không nói chuyện. Tả Phán Tình lặng yên không một tiếng động trắng bệt quay mặt liếc Cố Học Võ một cái. Cái gì mà, nói ly hôn liền ly hôn, một chút vẻ hối hận cũng không có. Thực không đáng cho Kiều Tâm Uyển.
Lại càng không đáng giá chính là thái độ người nhà họ Cố, giống như chuyện Cố Học Võ ly dị là chuyện tốt, vậy mà không có ai vì Kiều Tâm Uyển nói một lời, thật sự là bi kịch.
Không biết ngày đó lúc cô và Cố Học Văn có mâu thuẫn, người nhà họ Cố có giống như vậy không.
Im lặng ăn cơm xong, đang muốn cùng Cố Học Văn trở về phòng, anh lại dẫn cô ra cửa.
“Lại muốn đi chơi à?”
Anh không phải buổi chiều vừa về à, không cần nghỉ ngơi một chút sao?
“Không phải đi chơi.” Cố Học Văn mở cửa xe cho cô lên: “Bọn Tống Thần Vân đều đã về rồi, ngày mai phải đón giao thừa nên mọi người nói hôm nay tụ tập.”
“À.”
Thì ra là như vậy. Tả Phán Tình nhìn trộm anh một cái, nghĩ đến lần trước anh nhìn thấy phản ứng của Trầm Thành: “Trầm Thành cũng tới?”
“Ừ có.” Cố Học Văn vẻ mặt không thay đổi: “Sao vậy? Em sợ anh giận hả?”
“Không phải.” Thấy anh ngày đó kích động như vậy, kỳ thật cô vẫn sợ anh có thể vì tức giận mà đánh Trầm Thành. Hôm nay còn có thể cùng nhau tụ tập. Thật sự là bất ngờ.
“Em nói rất đúng, chuyện không liên quan đến anh.” Sau khi Kiều Tâm Uyển ly hôn thì ở bên ai cũng không liên quan đến anh. Trầm Thành là người rộng lượng, nếu cậu ta nghĩ kỹ rồi thì anh cũng không có lập trường ngăn cản.
“Vốn là vậy.” Tả Phán Tình thật ra còn bội phục Trầm Thành: “Anh nói Thẩm Thành có phải trước kia đã thầm mến Kiều Tâm Uyển rồi không? Nhưng Kiều Tâm Uyển lại gả cho anh của anh. Cho nên anh ta ——”
“Không biết.” Cố Học Văn gần đây không có thời gian liên lạc với cậu kia: “Em đừng hỏi anh.”
Cũng đúng, Cố Học Văn vắng nhà thường xuyên, làm sao mà biết được? Tả Phán Tình cũng không hỏi, nhìn thấy xe quanh quẹo phi nhanh trên đường.
Tả Phán Tình theo Cố Học Văn xuống xe, mới phát hiện đây là một hội sở. Dưới tầng ngầm là quán bar. Tầng 1 là đại sảnh. Trên nữa là khu vui chơi với đủ các loại trò chơi được thiết kế đầy đủ.
Hình như Cố Học Văn đối với nơi này rất quen thuộc, dẫn cô trực tiếp lên tầng tám. Trong phòng. Tống Thần Vân đang cầm micro hát, nhìn thấy hai người đến thì phất phất tay nhưng vẫn không ngừng hát.
Theo ánh đèn lờ mờ tùy ý nhìn lướt qua, Tả Phán Tình phát hiện mấy người Hồ Nhất Dân, Đỗ Lợi Tân đều đến đây. Đối với Đỗ Lợi Tân, cô không có thiện cảm. Nghĩ đến việc anh ta làm với Trịnh Thất Muội, Tả Phán Tình đã muốn cho anh ta hai cú đấm.
Đưa mắt nhìn Trầm Thành, vô cùng bất ngờ chính là, Kiều Tâm Uyển đang ngồi bên cạnh anh ta.
Nhìn thấy cô đến, Kiều Tâm Uyển cười cười với cô, vẻ mặt rất là bình tĩnh. Một thời gian không gặp, cảm giác Kiều Tâm Uyển hình như có chút khác khác. Nhưng khác ở chỗ nào cô cũng không nói rõ được, dù sao cũng không giống.
Cũng không để ý đến Cố Học Văn, cô trực tiếp đi đến bên cạnh Kiều Tâm Uyển ngồi xuống, cười cười với chị ta: “Chào chị, không ngờ chị cũng sẽ đến.”
“Ừ. Vừa vặn không có việc gì, nên tới thôi.” Kiều Tâm Uyển cười đến thực nhu hòa. Tả Phán Tình đột nhiên phát hiện ra Kiều Tâm Uyển khác ở chỗ nào.
Trước kia mỗi lần nhìn thấy Kiều Tâm Uyển, đều cảm giác trên người chị ta có một cái gì đó sắc bén. Nói thẳng ra một chút là vênh váo hung hăng. Chị ta vốn là tiểu thư khuê các, các cử chỉ đều tao nhã.
Khí thế trên người cũng chừng mực, nhưng mà hiện tại nhìn chị ta cái vẻ sắc bén đã bớt đi không ít, trên người nhu hòa hơn. Cảm giác rất dễ dàng gần gũi.
“Chị thay đổi nhiều thật.” Tả Phán Tình không thể không xúc động: “Hấp dẫn hơn.”
“Em cũng thay đổi.” Kiều Tâm Uyển nhìn Tả Phán Tình, trước kia nhìn cô có cảm giác giống như là bé hạt tiêu, hiện tại trên người đã có nhiều phần phẩm chất nữ tính đặc biệt, có thể thấy, cô và Cố Học Văn cũng không tồi.
“Thật không?” Tả Phán Tình không cảm giác: “Có phải thay đổi xấu đi không?”
“Từ xấu thành tốt.” Một giọng nói không thuộc về nơi này vang lên, quay đầu, Kiều Kiệt cũng không biết đến từ khi nào đã ngồi bên cạnh Tả Phán Tình nhìn cô.
“Em mà biến thành xấu đi, anh Học Văn không cần em, em có thể ở bên anh.”
“Kiều Kiệt.” Nhìn thấy anh ta một người mặc tây trang cravat khuôn mẫu, mà sao đạo đức vẫn không có sửa vậy?
“Anh không cơ hội này.” Cố Học Văn kéo áo đẩy anh ta sang bên cạnh, ngồi xuống giữa Tả Phán Tình và anh ta, ánh mắt mang theo chút thù địch: “Chú ý ít giao tiếp với người phụ nữ của tôi.”
“Anh Học Văn.” Kiều Kiệt đổi giọng: “Nghe nói anh quay về doanh trại? Vào Lợi Kiếm? Nơi đó chính là tập thể ma quỷ. Anh chắc là không nhiều thời gian ở cùng Phán Tình phải không?”
“Đó là chuyện của tôi.” Cố Học Văn trừng mắt với anh ta, kéo Tả Phán Tình vào trong ngực mình. Nhìn về phía Kiều Kiệt, ánh mắt có chút muốn chứng tỏ ý ra oai: “Tôi không thời gian ở cùng Phán Tình, thì cô ấy cũng sẽ không ở bên anh”
“Tự tin vậy sao?”
“Đúng vậy.” Tả Phán Tình xem thường anh: “Kiều Kiệt, anh mau tìm một người phụ nữ kết hôn đi. Đừng gây tai họa nhân gian.”
“Em nói lời này làm anh rất đau lòng.” Kiều Kiệt ôm ngực, vẻ mặt không có vẻ đứng đắn: “Không biết bao nhiêu phụ nữ quỳ gối dưới chân anh, nếu anh cùng một người phụ nữ kết hôn, thì những người phụ nữ kia sẽ thương tâm mà chết?”
“Nhàm chán.” Còn tưởng rằng bản chất anh ta đã trưởng thành, không ngờ vẫn là cái bộ dạng này. Tả Phán Tình thật sự là hết nói nổi.
Kiều Tâm Uyển bưng nước trái cây lên uống một ngụm, nhìn em mình: “Kiều Kiệt, đừng đùa giỡn của quý giá.”
“Em là đùa cho cô ấy vui vẻ thôi.” Kiều Kiệt nhìn Tả Phán Tình: “Em nhìn anh, vui vẻ không?”
Không đợi Tả Phán Tình trả lời, Tống Thần Vân đã hát hết một ca khúc, đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Học Văn: “Lão Đại đâu? Tại sao không đến?”
“Không biết. Mấy người không gọi anh ấy hả?”
“Gọi rồi.” Tống Thần Vân nhún vai: “Anh ấy nói để xem tình hình. Anh ấy ở nhà để làm gì?”
“Không biết.” Cố Học Văn lắc đầu, ăn cơm xong Cố Học Võ trở về phòng, anh cũng không rõ lúc này anh ấy đang làm gì.
“Lão Đại thực sự không có suy nghĩ.” Hồ Nhất Dân tiếp lời: “Đến thành phố C anh ấy là thị trưởng, sợ ảnh hưởng không tốt nên không đến. Giờ đều đã quay về Bắc Đô rồi mà cũng không ra chơi một chút. Mất hết cả hứng?”
Mấy người nét mặt không giống nhau, Cố Học Võ làm cụt hứng cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai. Thời gian lâu tất cả mọi người cũng thành thói quen.
Kiều Tâm Uyển hơi cắn môi, nắm chặt cái ly trong tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, nhưng dưới ngọn đèn mờ nhạt ở trong phòng thì khó mà nhìn ra.
Trầm Thành cảm giác được nên vươn tay yên lặng nắm lấy tay chị ta. Lúc muốn nói cái gì đó thì cửa phòng bị người ta mở ra. Cố Học Võ bước vào.