Mục lục
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ

"Không hề có giá trị lợi dụng, nàng vẫn đối đãi với ta như vậy, có thể thấy được quận quân Thừa Ân này là thật tâm muốn tốt với ta." Nói tới chỗ này, ánh mắt của nàng đột nhiên tỏa sáng, "Nghe nói, nàng đem bá phụ nàng đến đế đô hiếu kính, về sau sẽ thường ra vào cung sao?"

Tiểu An Tử nói: "Công chúa, thay vì nghĩ hết biện pháp xuất cung, còn không bằng ngươi đi theo hoàng thượng tỏ rõ thái độ đi, tuổi ngươi cũng nên đại hôn rồi."

"Không được! Ta phải khiến Thẩm Công Tử yêu thích ta trước mới được, hắn vô công vô huân (không có công trạng), làm sao hoàng huynh ta đồng ý để cho hắn làm phò mã được? Nếu hắn yêu thích ta rồi, tự nhiên sẽ đi cầu lấy công danh......, sau đó....... Ha ha ha........." Chỉ mới nghĩ thôi, lại có thể không nhịn được vui vẻ.

"Nếu như, người ta không thích ngươi thì sao? Lấy dung mạo Thẩm lão bản kinh thiên động địa như vậy......., dung nhan người ta thế kia, sẽ khiến cho chim nhạn ngã chết, sắc đẹp làm cho cá chết chìm, nhất định sẽ có rất nhiều nữ nhân chủ động nhào tới, lấy bản lĩnh của công chúa, khẳng định trên đường đã té ngã rồi........ Ở trong muôn hoa, làm sao hắn liếc mắt một cái bèn thích công chúa đây?" Thotho_

"ngược lại ta chưa từng nghĩ tới......." Trường An cau mày, dắt tay áo, suy tư hồi lâu, sau đó ngước mắt nhìn Tiểu An Tử nói: "Ngươi thay ta tìm cách chứ?"

Tiểu An Tử vỗ đầu một cái nói: "Loại chuyện văn vẻ hoa mỹ đó, Tiểu An Tử ta cũng sẽ không làm, kể chuyện trong quán trà, đều là nói nam nhân đuổi theo nữ nhân, nhưng ta chưa từng nghe qua nữ nhân làm sao theo đuổi nam nhân."

"Ta chính là công chúa, địa vị không thua với bất kỳ nam nhân nào, ngươi nói một chút, nam nhân làm sao theo đuổi nữ nhân?"

Tiểu An Tử suy nghĩ trong chốc lát, từ từ nói: "Có một chuyện xưa rất nổi danh, nói như thế này, ở trong triều đại nào đấy không biết tên, có một Đại Quan Nhân tên là Tây Môn Khánh, nhìn trúng một nữ nhân tên là Phan Kim Liên, Phan Kim Liên này có một trượng phu. Là một người bán bánh nướng, Tây Môn Khánh muốn tìm Phan Kim Liên bèn giao hảo với Vương bà, tạo cơ hội cho bọn họ, vì vậy, thừa dịp lang quân ra ngoài bán bánh nướng thì hai người này thuận tiện........."

Trường An nghe, cái hiểu cái không nói, "Nói như vậy, trước tiên cần phải có một môi giới hả? Vương bà này chính là môi giới, như vậy đường huynh ta Ký ca ca cũng có thể làm môi giới chứ?"

"Ninh Vương có chịu hay không ta không biết. Chỉ là câu chuyện kia cuối cùng có chút bi thảm, Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên vì làm một đôi Gian Phu Dâm Phụ kiệt xuất, song túc song phi (như hình với bóng, chỉ cặp nam nữ yêu nhau thắm thiết). Vì vậy bèn hợp mưu hại chết bánh nướng lang quân, cuối cùng hai người này cũng bị đệ đệ của bánh nướng lang quân, anh hùng đả hổ giết chết rồi, tử trạng thê thảm......"

Trường An nghe vậy, lập tức giơ tay gõ trên đầu của hắn, "Xí" một tiếng nói: "Ngươi nói là chuyện xưa thối nát gì? Không phải là ngươi đã cẩn thận điều tra qua. Thẩm Mộ Thu đúng là không có thê tử!" Thotho_

Tiểu An Tử ừ một tiếng nói: "Trong quán trà kể chuyện cố sự, luôn luôn đều là kết cục bi thảm......., coi như nam chưa cưới, nữ chưa gả cũng giống vậy, Thất Tiên Nữ và Ngưu Lang cuối cùng cũng bị tách ra......, cũng chỉ là một cặp không tệ. Có một tên từ phú nhà họ Tư Mã gì đó, cùng với Trác quả phụ, hai người một khúc đính ước. Cuối cùng bỏ trốn thành công, hai người ân ân ái ái bán rượu tới......."

"Vô luận như thế nào, khiến cho Thẩm Mộ Thu yêu thích ta mới được!" Trường An rất là phiền não.

"Chỉ có hai con đường, mềm hoặc là cứng rắn." Tiểu An Tử tiếp tục nói: "Mềm, chính là ngươi chủ động thổ lộ với hắn. Giống như Công Tử Tư Mã, đàn một khúc 『phượng cầu hoàng 』. Lấy cầm tỏ tình, để cho hắn hiểu tâm ý của công chúa đối với hắn. Nếu như dùng mềm cũng không thể được, như vậy thì dùng đến cứng rắn, công chúa quả quyết lấy ra uy phong hoàng tộc....... Mạnh tay bẻ hoa!"

"Mạnh tay bẻ hoa?"

"Đúng! Lớn tiếng nói cho hắn biết, ngươi đường đường là công chúa đương triều nhìn trúng hắn, để cho hắn tự mình bò qua đây, nếu không, ngươi liền chặt đầu của hắn! Mọi người đều sợ cái chết, nghe bị chặt đầu, hắn nhất định sẽ lập tức bò qua đây, sau đó, công chúa có thể....... Hắc hắc he he hắc hắc........."

Trường An lập tức có chủ ý, "Bản công chúa muốn vừa đấm vừa xoa!" Thotho_

*

Lại nói, sau khi Đổng Khanh đi tới điện.

Hậu điện, là nơi các nữ quyến trong cung hưởng dụng thịt cúng cùng rượu phúc, sau khi nàng đi tới điện, nhưng không thấy Thái hậu, liền hỏi: "Thái hậu đây?"

Lâm Dương nhi ngồi ở trên chiếu, ngẩng đầu nhìn nàng cười nói: "Thái hậu không thắng tửu lực, một khắc đồng hồ trước đã bãi giá trở lại tẩm cung, Vũ Thái phi và mấy Tần phi của tiên đế cũng rối rít rời đi theo."

Nói xong, nàng ta thay nàng châm ly rượu nói: "Ngươi đến chậm, từ sớm nên mời rượu Thái hậu, dù sao cũng là người của Vệ gia, ở gần thái hậu, ngươi nên chịu khó một chút."

Đổng Khanh vung tay áo lên, ngồi xuống ở bên cạnh nàng, nói: "Trước đây, Bổn quan là Đại Tư Mã của triều đình."

Lâm Dương nhi đưa ly rượu cho nàng, cười nói: "Lòng Đổng đại nhân vì chính sự, vì hoàng thượng, vì triều đình, không màng sống chết, là vì nước Luyện Lương, chỉ là, hậu viện nhà mình cũng nên chú ý một cái mới phải."

Đổng Khanh cười lạnh nói: "Đổng mỗ không bằng Quận quân Thừa Ân, mạnh vì gạo, bạo vì tiền." Thotho_

"Đổng đại nhân chỉ là không muốn bỏ công sức ở phương diện này, mà không phải không thể." Lâm Dương nhi nhàn nhạt cười nói: "Như đã nói qua, Dương nhi không phải mạnh vì gạo, bạo vì tiền mà là khắp nơi cầu xin được, mọi chuyện gắng đạt tới chu toàn........, Dương nhi không thể không như thế. Đổng đại nhân cho là Lâm Dương nhi ta có thể so được với Đậu cô nương sao?"

"Bàn về tính tình, ngươi trầm ổn hào phóng, uyển chuyển hàm xúc nhu hòa; Đậu Nguyên Nguyên được nuông chiều tùy hứng, Phi Dương Bạt Hỗ (ngang ngược), chưa bao giờ giấu dốt."

"Đậu Nguyên Nguyên có thể bừa bãi bày ra tính tình như vậy, toàn ỷ vào gia thế nàng ta hơn người, dung mạo bản thân khuynh quốc cùng tất cả tài tình, nghe nói nàng ta giỏi ca múa, cầm kỳ thư họa, không gì không giỏi......., dựa vào điều kiện bên ngoài của nàng ta, ở đế đô cơ hồ không ai sánh bằng, Đậu cô nương thật đúng là một Thiên Chi Kiều Nữ! Chính bởi vì Dương nhi kém Đậu cô nương một mảng lớn, cho nên ta không cách nào tùy hứng, không cách nào kiêu căng, chính xác mà nói, Lâm Dương nhi ta không có bối cảnh, không có thế lực, cho nên chỉ có thể kẹp cái đuôi, cẩn thận cố gắng trong ứng xử."

"Chớ nói chuyện kìm nén như vậy, trong lòng chúng ta đều biết, ngươi có được hoàng thượng sủng ái và coi trọng, đã thắng được ngàn Đậu Nguyên Nguyên." Dứt lời, nàng lấy ra một cây trâm vàng từ trong tay áo, đưa cho nàng.

Lâm Dương nhi nhìn cây trâm vàng này khảm phỉ thúy xanh biết, châu ngọc buộc lòng thòng, ở dưới ánh sáng thuý ngọc tỏa hào quang.

Ấy là trâm vàng khảm Phỉ Thúy trong truyền thuyết, cống vật cho hoàng hậu. Nàng gặp trân bảo kia ở Thành Cô Tô, quả nhiên là giả.

Thì ra là chính phẩm vẫn ở trên tay Đổng Uyển. Thotho_

Đầu tiên là nàng ngẩn người, chốc lát sau, liền hoãn quá thần lai (lấy lại tinh thần), tự nhiên nhận trâm vàng khảm Phỉ Thúy, cười dịu dàng nói: "Lâm Dương nhi tạ Đổng đại nhân bỏ đi những thứ yêu thích."

Thần sắc Đổng Khanh ảm đạm. Trầm giọng nói: "Ngươi bắt thật chặt tâm hoàng thượng đi. Nếu mạng ngươi thật định là hoàng hậu của hắn, nhất định ngươi có thể làm được......"

"Ta cùng với hoàng thượng có một đoạn tình cảm hoạn nạn khắc sâu, hoàng thượng đối đãi Lâm Dương nhi ta cực kỳ sủng ái, tất nhiên không giống với người khác, mà trong lòng ta thật ra rất rõ ràng, hoàng thượng đối với Dương nhi hữu tình, tình này là nghĩa, không phải tình giữa nam nữ yêu triền miên, ngay từ lúc ta xuất hiện ra, hắn đã sớm yêu ngươi nhiều năm. Ta mới xuất hiện mấy tháng, sao sánh được với người cũ trải qua mấy chục năm?"

"Nói như vậy, đơn giản là ngươi muốn ta giúp ngươi. Chuyện như vậy ta tuyệt không thể nhúng tay." Đổng Khanh trầm mặt nói: " Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!"

"Dương nhi không phải được voi đòi tiên, mà là trong lòng chân chính thay hoàng thượng cảm thấy lo lắng." Lâm Dương nhi ngưng thần nói: "Hoàng thượng vì ngươi nổi lên xung đột rất lớn với Thái hậu, hai mẹ con thiếu một chút đã hoàn toàn trở mặt, chuyện này, xét đến cùng lỗi ở hoàng thượng. Nhưng trong lòng ta đều hiểu, ngọn nguồn chính là Đổng đại nhân."

Đổng Khanh sâu kín thở dài nói: "Đi qua đủ loại, đã sớm tan thành mây khói, Đổng Uyển và hoàng thượng là không có đường có thể quay về." Thotho_

"Trái lại ngươi nghĩ đến rất thấu đáo, nhưng hoàng thượng cũng không thể nghĩ thông suốt!" Lâm Dương nhi thay mình rót chung trà, tiếp tục nói: "Thái hậu thừa dịp thánh chỉ thuyên chuyển Vệ tướng quân chưa ban xuống. Kịp thời ra mặt ngăn trở. Hoàng thượng vì có được ngươi, gấp điều Tướng quân Vệ Sùng Văn tới biên cương, còn nghiêm lệnh các ngươi không được viên phòng. Hành động lần này là vì tương lai thuận lợi triệt tiêu hôn nhân của các ngươi......., đến đây, tâm tư của hoàng thượng, vẫn chưa rõ sao? Chuyện này, khiến Đậu thừa tướng mất hết mặt mũi. Trong lúc đó chúng thần và Chư Vương, nghị luận ầm ĩ. Nhắm thẳng vào hoàng thượng lời nói và việc làm mất kiểm soát, nghe nói các đại thần tính toán liên hiệp thượng thư khuyên răn. Hoàng thượng vì ngươi, dẫn tới sóng to gió lớn, đại thất thần tâm, lúc này Thái hậu lại thừa dịp, tính toán lợi dụng cơ hội lần này, sắc phong Tướng quân Vệ Sùng Văn làm Chấp Kim Ngô Vệ Úy Tướng quân, thống lĩnh hai quân nam bắc........, chuyện diễn biến, đối với hoàng thượng tương đối bất lợi, Dương nhi càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng thay hoàng thượng!"

Đem chưởng quản Chấp Kim Ngô Bắc Quân đế đô trông coi hoàng cung và Vệ Úy Nam Quân xác nhập, thống nhất giao do Vệ Sùng Văn thống lĩnh, hành động lần này chẳng khác gì đem tất cả đế đô, đều giao phó cho một nhà Vệ thị rồi.

Bản tính Vệ Sùng Văn chính trực, cương nghị, đối với quyền thế, không có nửa phần dã tâm, đúng là một người đáng tin cậy. Nhưng, hai quân nam bắc thống nhất, toàn bộ giao cho một người thống lĩnh, chẳng khác gì là bóp chặt yết hầu của hoàng đế.

Hộ vệ đế đô thống nhất do một người chỉ huy, không có một Hoàng đế nào có thể an nghỉ ở Vị Ương Cung.

Vì thế, hoàng thượng và Thái hậu làm cho cực hung, huyên náo cực kỳ không thoải mái. Thotho_

Dĩ nhiên Thái hậu tuyệt đối không có ý hại hoàng thượng, hoàng thượng đại thất thần tâm, dẫn tới thị phi, khiến cho Thái hậu không có cảm giác an toàn, cho nên bà mới nóng lòng muốn cầm binh quyền đế đô.

"Đổng đại nhân, ngươi cho là chuyện này nên xử lý như thế nào đây?" Lâm Dương nhi ngước mắt hỏi.

"Hoàng thượng và Thái hậu giằng co không xong, phương thức tốt nhất, chính là cả hai đều thối lui một bước." Đổng Khanh nói: "Vệ Úy Ngô tướng quân là trung thần của tiên đế, từ nhỏ nhìn hoàng thượng lớn lên, hoàng thượng hết sức tin cậy hắn, Chấp Kim Ngô Trần lão tướng quân tuổi đã cao, đúng lúc nên để cho hắn cáo lão về quê rồi. Chấp Kim Ngô tay cầm trọng binh, trông coi an toàn kinh đô và vùng lân cận, khiến Ngô tướng quân tiếp quản chức vị này, tất nhiên là hoàng thượng yên tâm; mà Vệ Úy trông coi an toàn hoàng cung, do Vệ Sùng Văn tới nhận chức là thích hợp nhất, khiến Thái hậu an tâm, hoàng thượng cũng coi như là hết hiếu đạo."

"Đổng đại nhân quả nhiên thông tuệ hơn người." Lâm Dương nhi cười duyên nói: "Ngươi không đề cập đến khiến Vệ tướng quân tiếp nhận Vệ Úy, hoàng thượng cả ngày theo dõi hắn, cũng có thể an tâm, ở trước mặt Dương nhi, hi vọng Đổng đại nhân không cần quá mức kiêng dè."

Vệ Sùng Văn đảm nhiệm Vệ Úy, tất nhiên cả ngày phải đợi ở trong hoàng cung rồi, cũng chính bởi vì vậy, hoàng thượng nhất định sẽ thỏa hiệp.

Ngoài mặt, để cho Thái hậu tiến một bước, kết cục là hắn cũng có thể hớn hở tiếp nhận.

Hoàng thượng vì hôn sự của Đại Tư Mã và Vệ đại tướng quân, dẫn tới tin đồn toàn thành, hôm nay, thăng quân chức cho Vệ Sùng Văn. Về công, chất tử của Thái hậu tiếp nhận chức Vệ Úy bảo vệ an nguy của hoàng cung, hết sức thỏa đáng: về tư, giữ hắn ở trong cung, nhìn chằm chằm, ngược lại hoàng thượng công khai rồi.

"

"Nghe nói Đổng đại nhân tiến cử một nữ nhân vào hoàng cung, để cho nàng đợi bên cạnh hoàng thượng cận thân hầu hạ, lại là thứ nữ của Đậu gia sao?" Lâm Dương nhi thay nàng rót chén trà nhỏ, di chuyển qua, nói: "thứ nữ của Đậu gia, không phải là tỷ muội ruột với Đậu cô nương hả? Làm việc lớn như vậy, thay thứ nữ của Đậu gia cầu quan, an bài nàng vào cung...... Đổng đại nhân có ngại tình huống trước mắt còn chưa đủ loạn hay không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK