Editor: Thơ Thơ
"Hồ đồ!" Vũ Thái phi nổi giận mắng: "tất cả Hoàng tộc Lưu thị đều chết hết sao? Ngươi tính là bối phận gì? Đến phiên ngươi tới duy trì hoàng thống, nghị luận thân thế hoàng thượng sao? Thật đáng chết! Ta làm sao sinh ra nhi tử không có đầu óc như vậy!"
"Thân mẫu, nhi tử hồ đồ rồi, là nhi tử đáng chết!" Lưu Hâm vội vàng quỳ trên mặt đất dập đầu. "Xin thân mẫu đừng tức giận, thân thể quan trọng hơn!"
Thấy mẫu tử Vũ Thái phi trình diễn nghiêm túc, rốt cuộc Vệ Thái hậu lên tiếng, nàng quay đầu nhìn chằm chằm Anh vương, trầm giọng nói: "Ấy là lá gan ngươi ngày càng lớn, dám bịa đặt Hoàng thượng không phải là huyết thống hoàng tộc họ Lưu, không phải ruột thịt của ai gia, huyết mạch của tiên đế hay sao?"
Lưu Hâm chỉ vào Kim thị nói: "trước khi Giang Thái Phó ốm chết, mang nữ nhân này đến cho ta, trên lưng của bà có một cái bớt hình dáng cùng cái của hoàng thượng giống nhau như đúc, cái bớt này há có phải người người đều có, huống chi lại cùng một dạng? Ngay cả chư vị thúc bá đều nhìn thấy, cũng buồn bực không thôi đấy." Nói tới chỗ này, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng thái hậu nói: "Thái hậu, ngươi tới phân xử thử, đừng trách Lưu Hâm lớn mật chất vấn, chuyện liên quan đến hoàng thống, không thể không thận trọng, vì sao hoàng huynh của ta cùng với nữ nhân khác có bớt đồng dạng vậy?"
Vệ Thái hậu trầm mặt, nhìn chằm chằm Kim thị này..........
Đổng Khanh vào mấy ngày trước, phái người khoái mã trở lại Hoàng Thành thông báo cho bà, Anh vương lấy được nữ nhân, tuyên bố là thân mẫu của Hoàng thượng, cũng tính toán lợi dụng phụ nhân này, khiến Chư Vương ủng hộ hắn phế đế.
Nói bớt gì giống nhau như đúc, để cho bà đoán trước chuẩn bị sẵn sàng, đối mặt Chư Vương chất vấn. Thotho_
Lúc này, Vũ Thái phi cười nói với nàng: "Tỷ tỷ, hài tử này không hiểu chuyện, lại dám chất vấn Thái hậu, mạo phạm ngươi rồi."
Vẻ mặt Ngụy Vương lại nghiêm nghị mở miệng nói: "Chuyện liên quan đến hoàng thống, phải thận trọng, trong lòng Bổn vương đang nghi ngờ, Thái hậu đến rất đúng lúc, ngươi có thể nhận thức người đàn bà này phải không?"
Thái hậu híp mắt suy nghĩ, cẩn thận nhìn chằm chằm Kim thị nửa buổi. Hồi lâu, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói: "Ai gia hình như đã từng thấy qua ngươi?"
Kim thị gật một cái, đối với thái hậu há miệng nói không rõ ràng, phát ra âm thanh vội vàng nói khá hơn chút, cũng không có người nào nghe hiểu nửa câu.
Đổng Khanh tiến lên phía trước nói: "Khởi bẩm Thái hậu, nghe nói nhà phụ nhân này ở dưới chân núi Thái Sơn, phu gia là một nông hộ."
Thái hậu nghe vậy, lúc này mới hiểu ra nói: "Đó, trải qua ngươi nhắc tới, ngược lại ai gia nhớ tới. Mười chín năm trước, ai gia đã từng tiếp nhận phụ nhân này chiêu đãi, ở bên trong nông trại nhà nàng sanh hạ hoàng nhi. Lúc ấy bởi vì ta không có sữa. Còn khiến hoàng nhi bú sữa của bà chừng mấy ngày, ta còn nhớ tiểu nhi tử của bà chỉ lớn hơn hoàng nhi của ta hai tháng......, lúc ấy, ta sinh non ngoài ý muốn, không thể mang theo nhũ nương đồng hành. May nhờ bà thay ta chăm sóc tốt cho hoàng nhi." Thotho_
Ngụy Vương thở dài nói với Thái hậu: "Thái hậu, sau lưng phụ nhân này có một cái bớt, nghe nói cái bớt nửa vòng tròn màu đỏ cùng cái trên người Hoàng thượng giống nhau như đúc. Ngươi có biết tại sao lại như thế không?"
Ngụy Vương nói, Vũ Thái phi tự nhiên cũng không còn nhàn rỗi, nàng lập tức cho kéo Kim thị tới, chuyển qua thân thể của bà. Sau đó kéo mạnh vạt áo của bà xuống, liếc mắt một cái, ngay sau đó kêu lên một tiếng: "Ai yêu. Quả thật có một cái bớt nửa vòng tròn màu đỏ, lúc hoàng thượng còn nhỏ thì Bổn cung từng thấy qua long thể của hắn, với cái bớt trên người phụ nhân này, quả thật là giống nhau như đúc!"
Vũ Thái phi hành động lần này. Rõ ràng là đang hoài nghi Thái hậu.
Chư Vương ở đây, vẻ mặt không phải buồn bực. Chính là nghi ngờ...... Thoạt nhìn là có chút hoài nghi, lại có một chút tin tưởng, giống như thân ở trong mười dặm sương mù.
Bà mụ thuật hết sức chân thật, hoàng thượng là Vệ Thái hậu thân sinh, nhưng Kim thị lại là chuyện gì xảy ra? Cái bớt trên người bà cùng Hoàng thượng rõ ràng là bằng chứng thân mẫu tử.
Đến tột cùng........ Là thật sao? Thotho_
Thái hậu một đôi con mắt hạnh chậm rãi xẹt qua chư vị Vương Hầu ở đây, gương mặt bi thương nói: "Ai gia hiểu, ở bên trong lòng của chư vị thúc bá đang suy nghĩ gì, không phải là đang hoài nghi ai gia và Hoàng thượng sao? Nếu trong lòng các ngươi cảm thấy nghi ngờ, sao không đi đục mở lăng tẩm của tiên đế, lôi quan tài của hắn ra, lấy hài cốt ra, đến rỉ máu nhận thân? Hoàng thượng là huyết mạch thân sinh của hắn, cầm kim đâm rách tay Hoàng thượng, đem một giọt máu tươi rơi trên hài cốt tiên đế, nhìn kỹ một chút có bị hài cốt hắn hấp thu vào hay không?! Chư vị còn đợi làm cái gì? Chúng ta nhanh đến Hoàng Lăng rỉ máu nhận thân đi!"
"Tỷ tỷ, ngươi đừng kích động, nhà Đế Vương, thiên thu muôn đời, thiết yếu là phụ truyền tử, sau đó mới là huynh đệ tương truyền, sau đó mới là chú cháu......"vẻ bên ngoài Vũ Thái phi thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Hoàng thượng thừa kế dòng máu này là Vạn Lý Giang Sơn hoàng triều Lưu thị, tương lai con cháu hắn cũng sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng thượng mà hắn truyền, hôm nay ngươi không cho chư vị Vương Hầu một sự an tâm, các vị thúc bá mang theo trong lòng thấp thỏm lo lắng trở lại đất phong, nhưng mà sẽ ngày ngày mơ thấy Thái Tổ Gia Gia khai sáng triều ta, mỗi ngày không an tâm, hàng đêm ngủ không yên!"
"được được được! Ai gia hiểu........" Thái hậu bi hận không dứt cắn răng nghiến lợi nói: "Ta mang thai mấy tháng, cắn răng, nhịn đau, chảy máu sinh ra Nhi tử ruột, lúc này mới bú sữa người khác mấy ngày, thì trở thành Nhi tử của nhà người ta rồi hả? Vì sao trên đời lại có loại chuyện không có thiên lý này?"
"Vô cùng nhục nhã, cả đời này của Vệ Cơ ta làm sao bị nhục như vậy, Hoàng Thái Thúc, các vị thúc bá cũng đến xem, có thể hãy nhìn cho kỹ......"
Lời nói vẫn còn chưa dứt, liền xoay người đưa lưng về phía mọi người, bỗng dưng trước mắt bao người lại lột xuống xiêm áo, trước mặt mọi người lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Tất cả mọi người ở đây thấy thế, lập tức bị sợ đến xột xột xoạt xoạt quỳ đầy đất, cúi đầu không dám nhìn thẳng.
"Mẫu hậu!"
Thái hậu thế nhưng ở trước mặt mọi người bán lộ thể, Lưu Lăng kêu lên một tiếng, lập tức chạy tới, nhanh chóng cởi xuống áo choàng trên người mình, vội vàng đi lên bao phủ trên người của Thái hậu.
"Chớ che lên!" Thái hậu quả quyết gạt áo choàng của Hoàng thượng che ở trên người mình, rơi lệ nói: "không phải chư vị thúc bá muốn nhìn bớt sao? Vậy thì mở to mắt, cẩn thận nhìn cho rõ ràng, bất quá chỉ là một cái bớt sao? Bà ta có, ai gia cũng có!"
Một khi Thái hậu ở trước mặt mọi người bám lộ thể, hoàng tộc mất hết mặt mũi, Ngụy Vương cúi đầu, cúi mặt, gương mặt xấu hổ nói: "Thái hậu chớ tức giận, thật ra thì hai bà mụ đã sớm nói rõ Thái hậu năm đó làm sao sanh hạ Hoàng thượng, Bổn vương chỉ cảm thấy nghi ngờ, vì sao trên người phụ nhân Kim thị có cái bớt giống Hoàng thượng như vậy? Bổn vương chỉ nghi ngờ, cũng không phải hoài nghi Thái hậu và Hoàng thượng."
Thái hậu lạnh lùng nói: "Ai gia là hạng người gì? Cùng tiên đế ân ái bực nào, chẳng lẽ các ngươi còn không biết sao? Ta làm sao ở sau lưng tiên đế làm ra chuyện rối loạn huyết mạch hoàng tộc, khiến tiên đế nuôi dạy hài tử của người khác, còn coi như chính mình sinh ra sao? Ở trong mắt của ngươi, Vệ Cơ ta lại có thể cứ vô sỉ nhục nhã trượng phu của mình như vậy sao?"
"Thái hậu không cần quá đau lòng. Thần nghĩ, đây là một việc tỉ mỉ bày ra nhiều năm, quỷ kế ý đồ hãm hại hoàng thượng!" Đổng Khanh thuận thế nói: "kỳ môn dị thuật trên cõi đời này nhiều biết bao nhiêu, huyền bí, Bác Đại Tinh Thâm, hoàng thượng là Thái hậu thân sinh, trên người Kim thị lại có bớt tương tự với Hoàng thượng? Hiển nhiên, phương thức bớt trên người bà vì vậy thu được hết sức tuyệt diệu đi, chuyện này khiến hạ quan không thể không hoài nghi, đây là một cái mưu đồ âm mưu đã lâu!" Thotho_
Lưu Hâm nghe vậy, quay đầu hung tợn nhìn chằm chằm Đổng Khanh.
Đổng Khanh nói rõ ràng thế là ám chỉ hắn, chuyện lợi dụng Kim thị tới phế Hoàng thượng, là do hắn đang khởi xướng, tội lỗi hắn khó thoát.
Lưu Hâm cả giận nói: "Đổng Khanh, ngươi nói bậy! Bớt sau lưng Kim thị tuyệt không phải tạo ra, chuyện này vốn là làm người ta khó hiểu, coi như Bổn vương bị lừa gạt cũng hợp tình hợp lý, Lưu Hâm ta là vì duy trì chánh thống hoàng tộc, tuyệt không có lòng mưu nghịch."
Dứt lời, hắn quỳ gối tới bên cạnh Hoàng Thái Thúc, ngước mắt nhìn ông nói: "Hoàng Thái Thúc, xin làm chủ cho Hâm nhi!"
Hoàng Thái Thúc lớn tuổi bực này, coi trọng nhất không phải là con cháu hoà thuận vui vẻ, đời sau trùng điệp.
Ông tuyệt đối không nhẫn tâm ngồi nhìn, nhìn hắn niên kỷ còn nhỏ liền bị mất mạng.
Nhưng thấy gương mặt Hoàng Thái Thúc buồn bực, vuốt râu, không nói một câu.
Lưu Hâm cầu khẩn nói: "Hoàng Thái Thúc, ngài nói một câu đi, mệnh Hâm nhi đang treo sợi tóc!" Thotho_
Không ngờ, Hoàng Thái Thúc cũng hung hăng đá hắn một cước, lớn tiếng nổi giận mắng: "Ngươi hưng binh làm loạn, tội không thể tha, ngươi để cho ta nên nói cái gì đây?"
Lưu Hâm nghe vậy, sắc mặt "sa sút" Một chút, ô ô a a nói: "Hoàng Thái Thúc, chẳng lẽ ngài nhẫn tâm nhìn Hâm nhi chết đi sao? Tuổi Hâm nhi còn chưa tới hai mươi! Ngay cả phụ hoàng ta còn trên đời, ông cũng sẽ không trơ mắt nhìn ta, buồn rầu lê bước về phía Hoàng Tuyền!"
Chân mày Hoàng Thái Thúc nhíu chặt, nếp nhăn trên mặt bởi vì vẻ mặt ủ rũ mà càng lộ vẻ già nua, hồi lâu, rốt cuộc ông thở thật dài nói: "Thôi! Thôi! Ngươi tức chết lão phu rồi!"
Dứt lời, ngẩng đầu nhìn Lưu Lăng nói: "Hoàng thượng, ngươi tính toán xử trí tiểu tử Lưu Hâm khốn kiếp này ra sao?" Nói tới chỗ này, cũng hơi có vẻ gian nan mở miệng nói: "Vô luận ra sao...... Hắn đều là thủ túc của ngươi!"
Hoàng Thái Thúc đúng là vẫn còn giúp cho hắn cầu tình rồi.
Bằng vào bối phận của ông, hoàng thượng không thể không nể mặt của ông.
"Cám ơn Hoàng Thái Thúc!" Lưu Hâm vội vàng dập đầu phía ông. Thotho_
Trong lòng Lưu Lăng sớm đã có định kiến, hắn từ từ mở miệng nói: "Lưu Hâm cử binh tạo phản, tội không thể tha, chỉ là, trẫm nể tình hắn là con của tiên đế, huynh đệ duy nhất của trẫm, lưu hắn một cái mạng. Cắt Vương tước của Anh vương Lưu Hâm, phế trừ phong hào, xuống làm thứ dân, tịch thu tất cả đất phong cùng gia sản, phát ra trở về hộ tạ, giam lỏng cả đời."
Nghe vậy, hai chân Lưu Hâm mềm nhũn, lập tức ngã trên mặt đất, hai mắt mất hồn, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Phế phong hào, xuống làm thứ dân, không có, ta cái gì cũng bị mất......"
Hoàng Thái Thúc liếc nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Ít nhất, còn bảo vệ được cái mạng nhỏ này, Hoàng thượng nhân hậu, ngươi còn không mau tạ ơn?"
Không! Hắn còn có một mẫu thân địa vị Thái phi cao quý, còn có binh mã của Triệu vương.
Lần này binh biến, Triệu vương ở bên trong lòng của Lưu Lăng đã có hiềm khích, Triệu vương làm sao không hiểu? Sau lần đó hắn nhất định hàng đêm không thể an ngủ......, sớm muộn hắn còn có thể phản nữa.
Binh mã của Triệu vương, rất nhanh sẽ để cho hắn sử dụng.
Lưu Hâm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, hướng tới Lưu Lăng, dập đầu thật thấp, buồn bực nói: "Lưu Hâm tạ ân hoàng thượng không giết."
Lúc này, lại thấy Vũ Thái phi đột nhiên tiến lên, thình lình "Phù phù" Một tiếng, lại quỳ gối trước mặt hoàng thượng và Chư Vương.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK