Đổng Khanh thoải mái phóng khoáng xoay người, ngồi xuống đối diện với nàng ấy, cầm lấy quân trắng, hạ một nước, rồi cười nói: "Tào cô nương, cô cũng biết Đổng Khanh đã có vị hôn phu chưa cưới chưa hả ? Hơn nữa còn là do hoàng thượng ban hôn?"
Nàng đi thẳng vào vấn đề, nói trắng ra với nàng ấy, nàng tuyệt đối không có khả năng tranh Ninh vương cùng nàng ấy.
"Cô đã có hôn ước? Việc này là thật sao ?" - Tào Mộng Bình vẫn nhìn nàng giống như đề phòng kẻ cướp.
"Hoàng thượng khâm ban cho thánh chỉ, việc này kiểm tra không khó, nếu cô không tin, tùy tiện phái một người đến đế đô hỏi một câu về việc đám hỏi của hai nhà Đổng Vệ, tất cả dân chúng đều nghe được, nếu lo lắng, cô cũng có thể mời cha của cô đi thăm dò xem triều đình có ban xuống đạo thánh chỉ này hay không."
Việc thánh chỉ khẳng định là không giả được.
Tào Mộng Bình nghe xong việc này, quả nhiên tươi cười rạng rỡ, thái độ cũng thân thiện hơn, chủ động rót ly trà nhỏ cho nàng.
Đổng Khanh lại nói tiếp: "Ta chính là trọng thần triều đình, Ninh vương là hoàng tộc họ Lưu, mời bữa trưa, hẳn là có chuyện quan trọng muốn thương thảo, Tào tiểu thư đừng để trong lòng."
Giữa Đổng Khanh nàng và Ninh vương, trừ bỏ công việc, cũng sẽ không có chuyện gì.
Tào Mộng Bình rất xấu hổ, lúng túng nói: "Đại nhân không cần quá đa tâm, Mộng Bình không phải là người có tầm nhìn hạn hẹp như vậy."
Đổng Khanh đánh giá tổng thể nàng ấy một lúc, cười nói: "Tào tiểu thư dung nhan mỹ lệ, nếu như thêm chút trang điểm, nhất định là càng thêm động lòng người đó."
Tào Mộng Bình nói: "Cô cảm thấy Mộng Bình thường ngày trang điểm khó coi hả ?"
Đổng Khanh cười nói: "Tào tiểu thư trời sinh có dáng vẻ xinh xắn, ta làm đàn ông ba năm, hiểu rất rõ đàn ông thích dạng nữ nhân gì, Tào tiểu thư thanh khiết hoàn mỹ, năm đã 16 hả? Nhưng toàn thân lại vẫn trang điểm như tiểu cô nương, đàn ông trưởng thành sẽ xem cô như là em gái, chứ không phải là trở thành nữ nhân để đối đãi."
Nghe nói đến việc này, Tào Mộng Bình vội vàng hỏi: "Đàn ông thích dạng con gái như thế nào ?"
Nói xong, hai gò má phút chốc trở nên ửng hồng, mắt buông xuống, mềm mềm yếu yếu nói: "Cô cảm thấy. . . kiểu đàn ông giống Ninh vương thích dạng nữ nhân gì?"
Đổng Khanh cười nói: "Ta cũng không biết điều này, ta và Ninh Vương chẳng qua mới gặp, không tính là người quen. Lại nói đến việc này, Tào cô nương có khuôn mặt thon nhọn, toàn bộ tóc đen buộc lên sẽ có chút trong trẻo dịu dàng, thoạt nhìn sẽ không còn trẻ con như vậy nữa, cô còn có làn da trắng sáng, tốt nhất nên mặc xiêm y hồng nhạt, có thể tôn lên màu da. . ."
Lời còn chưa nói xong, Tào Mộng Bình đã vụt đứng dậy, tóm lấy tay nàng nói: "Sương phòng của Mộng Bình ở ngay sát vách, không bằng xin chị hảo tâm chọn một kiện xiêm y đẹp đẽ giúp em đi."
***
Gió nhẹ chầm chậm, cảnh xuân vô hạn, đầu cành đào mận đua thắm, những đóa hoa đẹp tươi mỹ lệ, bóng liễu đu đưa sinh động, bên tai tiếng chim oanh hót thánh thót, mắt nhìn khắp nơi trăm hoa nở rộ, một vùng ý xuân dạt dào.
Cố Tử Khâm bị cảnh trí xuân sắc mỹ lệ trong vương phủ mê hoặc, lững thững đi trong vườn, chợt thấy phía sau rừng mơ có một cung điện, xà nhà trạm trổ hoa xoan, hoa lệ nguy nga, chợt bất động mà mê mẩn, không nhịn nổi mà kinh thán một tiếng, nói: "Mẹ kiếp, nơi này là chỗ bí mật của hoàng tộc hả? Ước chừng hoàng cung trong truyền thuyết cũng chỉ to lớn tráng lệ như thế này đi ?"
Bên cạnh cổng vòm của cung điện, tất không thể thiếu hai tên tôi tớ đứng canh.
Lòng hiếu kỳ trào dâng, gã không kìm chế được tâm tư muốn tìm tòi bí mật đang nóng lòng rục rịch trong người, vì thế liền thừa lúc thủ vệ tôi tớ không lưu ý, lén lút đi vào từ một bên hốc nhỏ.
Chỉ thấy trong đại điện, rường cột chạm trổ, tráng lệ, mỗi một dạng đồ vật đều cực kì sang trọng, tinh tế xảo diệu không thể nói, màn trướng màu vàng nhè nhẹ hơi hơi phiêu theo gió, lư hương trong phòng từ từ tỏa ra làn khói mỏng màu trắng.
Ngoài điện thanh u, trong điện rộng lớn.
Cố Tử Khâm bất chợt cảm thấy ở nơi này, bản thân giống như đang ở hoàng cung, nhất thời được mở rộng tầm mắt, liên tục không ngừng kinh thán, lưu luyến quên về. Lúc này, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm hai người đàn ông nói chuyện với nhau, gã miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, tìm theo hướng âm thanh mà nhìn đến, thấy đúng là bóng dáng của Ninh vương và Thái phó vừa đi vừa nói chuyện với nhau dọc con đường, mắt thấy hai người đó đã sải bước đến bậc cửa ngoại điện, gã muốn trốn cũng không có chỗ để trốn, sớm bị dọa chảy ra một thân mồ hôi lạnh, nghĩ thầm mình không mời mà tự đến, trong điện lại xa hoa như thế, nếu bất hạnh bị bắt gặp, há chẳng phải rơi xuống cái danh nát là ăn cắp sao ? Họ Cố nhà gã đâu còn có thể nhấc nổi mặt lên được. Vì thế chơi liều, liền nhanh chóng trốn vào phía sau một ngăn tủ to, nhanh chóng ẩn núp bản thân đi.
"Hoàng thượng đột nhiên giá lâm, lại bất ngờ bị bệnh, việc này có chút kỳ quái, chúng ta phải đề phòng, có phải là quỷ kế của hắn không?" - Từ cửa truyền đến giọng nói có hơi chút già cả của Thái phó, ngay sau đó là hai bóng dáng từ từ đi vào trong điện.
"Cậu à, cậu quá đa tâm rồi, hoàng thượng đột nhiên giá lâm đương nhiên là có nguyên nhân, hắn sẽ không vô cớ mà chạy tới phủ Ninh vương . . , tuy nhiên, bị bệnh ngoài ý muốn đại khái là thật, đại phu đã cẩn thận xem qua, quả thật là hơi bị cảm lạnh, may mà không có gì đáng lo, nếu hoàng thượng có gì sơ xuất ở phủ Ninh vương, chỉ sợ toàn bộ vương phủ đều phải chịu tội theo rồi."
"Việc này phải căn dặn tổng quản cẩn thận một chút, đồ ăn uống thuốc dùng của hoàng thượng không được phép khinh suất! Vạn nhất thực sự có sơ suất, khi không lại để kẻ gian có cơ hội lợi dụng sao? Hoàng thượng khỏe hay không khỏe, không tránh khỏi bị bịa đặt, thêu dệt tội danh. . . , suy nghĩ kỹ, hắn quả thực chính là ngầm vi hành đúng không? Thái hậu không biết hắn ở phủ Ninh vương hả? Ta thấy trong khoảng thời gian này, toàn bộ triều đình đều giống như Sài Lang(*), chú mục nhìn vào phủ Ninh vương, chỉ cần thánh giá ở lại trong lãnh địa của Ninh vương, vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi có liên can, không cẩn thận, điện hạ sẽ rất dễ dàng bị gán cho tội danh, vẫn là cẩn thận càng phải thêm cẩn thận."
(*) Sài ( 豺 ): sói lửa/ sói đỏ, Lang ( 狼 ): sói xám. Sài lang dùng theo nghĩa ẩn dụ chỉ kẻ ác độc
"Cậu yên tâm đi, mặc kệ hắn là thực sự vi hành, hay giả vi hành, binh đến tướng chặn là được."
Thế rồi, Tô Thái phó dùng đôi mắt sắc bén cẩn thận đảo qua bốn phía, xác nhận bốn bề vắng lặng, lúc này mới thấp giọng nói: "Lần này ngài đi tìm người đàn bà họ Kim đó, hoàng thượng lại đột nhiên xuôi nam xuống Giang Nam, đến phủ Ninh vương, sự tình quá mức trùng hợp, Thái phu nhân vừa hoảng vừa sợ, bèn lấy lý do ngài đến phía Nam tính toán thiên tai, cho có lệ mà qua, hoàng thượng . . . Hắn đã biết chuyện Kim thị đó rồi hả ?"
Lưu Ký thở dài một cái: "Cái này rất khó nói."
"Bất luận như thế nào, chúng ta phải tìm được người kia nhanh hơn một bước so với Thái hậu, mười mấy năm qua, Thái hậu luôn luôn muốn giết bà ấy để diệt khẩu, nhưng Kim thị này trái lại ẩn núp cũng rất tốt, mặc cho ai đều tìm không ra." - Thái Phó nói tiếp: "Kim thị này lại là mẹ ruột của hoàng thượng, chỉ cần tìm được người, là có thể chứng minh đương kim hoàng thượng chẳng phải huyết mạch của tiên đế Lưu Khang, không phải là hoàng tộc họ Lưu, hắn sẽ không có tư cách đi lên cửu ngũ chí tôn, ngồi trên ghế rồng. Chỉ cần có Kim thị trong tay, Điện hạ liền có thể thoải mái liên hợp chư vương họ Lưu, phế đi ngôi vua của Lưu Lăng. Huyết thống hoàng tộc quan trọng xiết bao, không chỉ có chư vương họ Lưu, toàn bộ văn võ bá quan triều đình đều sẽ ủng hộ Điện hạ, ngài đích xác là huyết mạch của Huệ Đế, chân chân chính chính là hoàng tộc họ Lưu chính thống, vị trí kia cũng nên để Điện hạ đăng cơ mới là chính thống."
Lưu Ký thần sắc đăm chiêu, trở nên trầm mặc, y vắt tay ra sau lưng, thong thả đi đi lại lại ở trong phòng, nhưng lông mày lại nhíu chặt, ánh mắt thâm thúy sâu thẳm mà phức tạp, làm người ta đoán không ra tâm tư.
Thái phó cẩn thận nhìn y, nói: "Điện hạ, ngài đang suy nghĩ gì vậy?"
"Vì cái vị trí kia của phụ hoàng ta, chúng ta đã làm bao nhiêu việc rồi ? Liệu chúng ta có thật sự đã làm đúng hay không hả?" – Trên mặt Lưu Ký lộ vẻ bối rối, trầm thấp lên tiếng, nói: "Phụ hoàng của ta mất đi không có quan hệ với Đổng Bá Trung, ông ta vô tội !"
"Chỉ bằng một câu nói của lão thái y đã cáo lão hồi hương ở trước khi chết đã nói sao?"
Thái phó bất giác nhớ tới năm đó khi đi cùng Thái phu nhân ôm đứa con trai vừa sinh rời khỏi hoàng cung, ở trên đường gặp một lão hòa thượng, lão hòa thượng đó nhìn tướng mạo của Ninh vương, đã nói đứa bé có tướng đế vương, nhưng không có mệnh Đế vương, trong mệnh của y khuyết Kim (). Đối với lời nói phương thuật (*) đó, từ trước đến nay ông đều không để tâm, vận mệnh của một người là nắm giữ ở trong tay mình, không phải là do ý trời, nhưng Ninh vương sau khi lớn lên lại có tính cách phóng khoáng, phong lưu đa tình. . . Hoàn toàn không có tính cách âm trầm, ngoan độc, vô tình của kẻ mưu đồ nghiệp lớn nên có.
(*) Kim: 1 hành tố trong 5 hành: Kim, Thủy, Mộc, Hỏa, Thổ theo quan điểm triết học cổ đại của Trung Hoa. Học thuyết Ngũ hành diễn giải sự sinh hoá của vạn vật qua hai nguyên lý cơ bản (生 - Sinh) còn gọi là Tương sinh và (克 - Khắc) hay Tương khắc. 5 hành tương sinh cân bằng thì mọi sự tốt đẹp, người có mệnh (tứ trụ: năm tháng ngày giờ sinh) như vậy thì sẽ làm vua.
(**) Phương thuật: nghĩa gốc là phương pháp, cách, nghề có chuyên môn nghiên cứu, nhưng “thuật” còn có nghĩa là đi trên đường, dẫn đạo, nên phương thuật còn mang nghĩa những người đi lang thang làm nghề dạo. Do đó, phương thuật còn dùng để chỉ các đạo sĩ, thuật sĩ, hay những thứ thuộc về huyền học như tử vi lý số, bói toán. Bởi ngày xưa các đạo sĩ thường đi lang thang để mưu sinh và truyền nghề.
Nếu y có thể giảo hoạt một chút, thì thật tốt biết bao.
Thái Phó thở dài, nói: "Từ sau khi đi gặp ông ta, Điện hạ lại thay đổi, tinh thần trở nên sa sút, trước kia hùng tâm vạn trượng nhưng lại biến thành giang hồ hạ tiện lấy rượu làm vui, lãng tử đi trong bốn bể hành vi phóng đãng, ngài lang thang ở bên ngoại, rốt cuộc đã bao lâu không trở về vương phủ rồi hả? Nếu không phải là hoàng thượng đột nhiên giá lâm, Thái phu nhân khẩn cấp triệu hồi ngài, ngài còn phải bao lâu nữa mới có thể trở về? Cái lão già đó chỉ với một câu vô nghĩa liền làm hỏng ngài, làm cho cậu không thể không tin tưởng, đó là cái bẫy, nói không chừng là Thái hậu giảo hoạt thiết lập vì muốn đả kích ý chí của Điện hạ, ngài quá mức tự phụ, mới có thể trúng gian kế của kẻ địch, không thể chịu được mà suy sụp. Chẳng lẽ ngài đã quên người cha Huệ Đế của mình băng hà như thế nào rồi sao? Thái phu nhân đã phải âm thầm chịu đựng bi thống, cắn răng sinh hạ ngài như thế nào sao? Chẳng lẽ ngài cam nguyện đem giang sơn của tổ tông, không công chắp tay tặng cho một kẻ không hề có quan hệ huyết thống với hoàng tộc họ Lưu sao?"
Từng câu từng chữ của Tô Thái phó khiến Lưu Ký lại một lần nữa trầm mặc.
Quả thật trong khoảng thời gian này, tinh thần của y quá mức sa sút rồi.
Thái Phó tiếp tục nói: "Năm đó Huệ Đế chỉ là nhiễm phong hàn, lại trong vòng mấy ngày ngắn ngủi bệnh tình nặng lên, tiếp đó băng hà, việc này cực kì không hợp lí, có thể nào không khiến người ta nghi ngờ cho được ? Đậu thừa tướng chủ trương ngầm không phát tang, trước làm rõ nguyên nhân Huệ đế chết, rồi tính toán sau, Đổng Tư mã lại nỗ lực chống lại ý của đám đông, lấy cờ hiệu ‘nước không thể một ngày không có vua’, dẫn đầu vây cánh của hắn, gióng trống khua chiêng ủng lập Lưu Khang làm vua. Quả nhiên, ủng đế công đầu, tiên đế Lưu Khang trọng dụng Đổng Tư mã, vượt qua dài dài chư vị đại thần, cơ hồ là nói gì nghe nấy, Đổng gia không phải hoàng thân, cũng không phải quốc thích, quyền bính thế lực lại cực kì hiển hách, ngay cả con gái của hắn ta cũng theo đó mà bay vào hậu cung, kém một chút thì lên làm phượng hoàng, nếu không phải xảy ra điểm ngoài ý muốn, con gái dòng trưởng của họ Đổng hiện thời đã là hoàng hậu chí tôn rồi."
Nhắc tới con gái của Đổng Bá Trung, khóe miệng Lưu Ký đột nhiên gợi lên một nét cười nhu tình, nói: "Cậu có từng gặp qua Đổng Uyển kia chưa? Ta có thể kết luận, tiên đế chỉ nàng làm thái tử phi, chẳng phải bởi vì nàng là con gái của Đổng Bá Trung, mà là vì nàng là Đổng Uyển."
"Đổng Uyển?" - Thái Phó vuốt râu, từ từ nói: "Tiên đế cảm niệm công huân của Đổng Bá Trung, không ngại phá lệ để con nối dòng của hắn ta kế tục chức vị Đại Tư mã, Đổng Chiêu - con trai trưởng của họ Đổng tuổi quá nhỏ, trưởng nữ đã thành niên, nữ vào triều làm quan, thật chưa bao giờ nghe thấy, Đổng Uyển liền đổi tên là Đổng Khanh, mặc vào quan phục của nam. . . Nhưng mà, nghe nói nàng ta tính háo sắc, dâm thi diễm khúc, thanh sắc khuyển mã, không gì không giỏi, kết giao mật thiết cùng nhóm tử đệ danh sĩ của triều đình, vậy mà không nghĩ tới thế lực của Đổng gia càng thêm được củng cố không vì Đổng Bá Trung chết mà có một chút tan rã, thực sự làm người ta không tưởng được, lực ảnh hưởng của nhóm danh sĩ đó quả thực không thể khinh thường. Nói đi nói lại, đàn bà con gái sao lại có tình háo sắc như thế? Có lời đồn, Đổng Khanh cũng không phải là Đổng Uyển, mà là con riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng của Đổng Bá Trung, mạo danh thế thân trưởng nữ. . ." - Nói tới đây, ông ta nhíu mày nói: "Đổng Khanh có dung nhan tuyệt đẹp, hành vi cử chỉ lại nhìn không ra rốt cuộc có đúng là nữ hay không, chẳng phải nam chẳng phải nữ, nhưng cực kỳ giống mấy kẻ theo đuổi trào lưu giả gái ở đế đô, cái tên Cố Tử Khâm kia chẳng phải cũng là kẻ ẽo ợt sao, thật sự là vật họp cùng loài."
Cố Tử Khâm?
Đây không phải là gã sao?
Đang nấp ở phía sau ngăn tủ, Cố Tử Khâm nghe thấy tên của chính mình, trong lòng lập tức trào dâng sự căng thẳng, run cầm cập, theo bản năng co rụt lại thân mình, lại không thận đụng đổ bình hoa to ở bên cạnh, phát ra tiếng vang vỡ vụn.
"Là ai? Ai ở đó?"
Nháy mắt, phía trước ngăn tủ lập tức truyền đến một tiếng dò hỏi giận dữ, ngay sau đó vang lên tiếng rút kiếm ra khỏi vỏ, rạch không khí, lóe lên một ánh sáng trắng lạnh lẽo, ánh kiếm lóng lánh, một luồng kiếm khí rét lạnh trí mạng ép sát mà đến, chỉ trong nháy mắt, đã đâm thủng chiếc tủ tường gỗ Trắc Đỏ, Cố Tử Khâm nhìn thấy lưỡi dao trắng hếu đã đâm xuyên qua chiếc tủ đang đi đến, sợ tới mức đạp chân để chạy đi, gã liều chết nhảy ra bên ngoài, bản năng muốn sống khiến gã phát huy bản lĩnh trèo tường cưa gái trong nhiều năm qua đến cực hạn, động tác nhanh nhẹn phóng qua cửa sổ, rồi lăn một vòng trên thảm cỏ, sau đó liền một hơi lưu loát đứng dậy, chạy như điên ra bên ngoài.
Ở phía sau, kiếm khí lạnh thấu xương, đằng đằng sát khí, kinh hồn bạt vía ép sát gã, kiếm sắc nhọn vạch đứt không khí, thanh âm ngân vang của kiếm ‘ông ông’ ở phía sau gã, không ngớt bên tai, tiếng tiếng khiến gã tim đập chân run, hai bóng ảnh in nghiêng trên tường đang cấp tốc tiến về phía trước, ánh kiếm tiến tới gần, dưới ánh mặt trời chiếu xuống lóe lên ánh sáng trắng lạnh như băng. . .
Thân thủ của đối phương nhanh nhẹn như thế, khẳng định là gã phải mất mạng không sai rồi, nghĩ tới bản thân tuổi thanh xuân đang thịnh, tuổi nay mới hai mươi mùa hoa thơm, lại đoản mệnh như vậy, thực con mẹ nó. . . Trời ghen với hồng nhan mà.
Làm người đúng là không thể có dáng vẻ quá ưa nhìn, sẽ bị trời xanh đố kị.
“Hồng nhan bạc mệnh”, những lời này tuyệt đối là danh ngôn thiên cổ, ý tứ là . . , đàn ông bộ dạng quá đẹp trai sẽ bị chết đặc biệt sớm.
Dựa vào mĩ mạo kinh người như thế này của gã, khẳng định là đặc biệt đoản mệnh.
Trường kiếm ở phía sau giơ lên, mắt thấy một kiếm sắp vung xuống, sống chết lơ lửng mạng sống treo trên sợi chỉ, đột nhiên, gã thoáng nhìn thấy bóng dáng Đổng Khanh ở bên ngoài tường, lập tức điên cuồng gào thét một tiếng: "Đổng Khanh cứu ta!"
Xem thêm...