Mục lục
Buông Gian Thần Của Trẫm Ra
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Thơ Thơ

Một đại đội nhân mã lồng lộng hùng dũng từ trước mặt của nàng, mạo hiểm phong tuyết, dọc theo đường lớn đi tiến lên.

Nàng ẩn thân ở trong cỏ, nhìn lại nhìn, đột nhiên, ở trong đại đội nhân mã lại liếc thấy bóng dáng hoàng thượng, hắn cưỡi một con ngựa ô, dẫn đường đội ngũ phía sau đi theo, tuyết mịn ào ào bay xuống tới trên người của hắn, gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng âm trầm, có vẻ nặng nề, đi theo bên cạnh hắn một người nam nhân trung niên mặc một thân bào, nhìn kỹ, người cùng hắn đi ngang nhau hẳn là........ Triệu vương?!

Đổng Khanh thấy thế, lập tức giục ngựa "Giá" một tiếng, từ trong bụi cỏ chui ra ngoài.

Bọn thị vệ nhìn thấy có người thúc ngựa từ trong bụi cỏ bên đường lao ra, lập tức phòng bị bạt đao mình ra, nhanh chóng vây quanh.

"Là ai? Lớn mật như thế, dám va chạm thánh giá?"

Nàng đột nhiên từ trong bụi cỏ chạy ra, tự nhiên sẽ đưa tới một chút xôn xao.

"Là ta, Đổng Khanh!" Nàng vội vàng báo tục danh.

"Dừng tay!" Lưu Lăng nhìn thấy lại là nàng, lập tức quay đầu lại đối với tả hữu quát lên: "tránh ra!" Thotho_

Bọn thị vệ nghe thấy lệnh, rối rít thu hồi đao kiếm, lui về.

Lưu Lăng từ trong đội ngũ, giục ngựa đi tới trước mặt Đổng Khanh, ngước mắt nhìn chằm chằm nàng một hồi, cuối cùng trầm giọng nói: "tại sao ngươi ở chỗ này? Đêm qua Tiểu An Tử trở về, ngươi lại trắng đêm không về, đến tột cùng đã làm gì?"

Hoàng thượng một thân nhung trang anh tuấn, sắc môi của hắn vẫn mang theo vài phần tái nhợt, rõ ràng còn mang bệnh, lại mạo hiểm phong tuyết tự mình xuất quân mà đến.

Đổng Khanh liếc Triệu vương trong đội ngũ một cái, rất là phòng bị nhỏ giọng nói: "làm sao Triệu vương cùng hoàng thượng ở chung một chỗ?"

Như nàng đoán, Triệu vương quả thật trá hàng rồi, đây chính là cái cơ hội tốt, binh lực Anh vương lúc này yếu kém, là thời cơ công đánh hắn tốt nhất, tương kế tựu kế, khiến Triệu vương trá hàng biến thành hàng thật. Liền có thể nhanh chóng diệt Anh vương.

Lưu Lăng nói: " Ninh Vương không biết duyên cớ ra sao rút lui quân, Anh vương thấy hoàn cảnh có cái gì không đúng, liền vội vàng mang theo thân binh trốn. Trời còn chưa sáng, Triệu vương liền hạ cờ xuống hàng, nhận sai cùng trẫm, hắn nhất thời bị Anh vương đầu độc, đang định lấy công chuộc tội, đi theo trẫm hợp lực tấn công Ninh Vương."

Nghe vậy, Đổng Khanh cố ý lộ vẻ mặt kinh ngạc, vội vàng khuyên nhủ: "trước kia Triệu vương chịu đựng Ninh Vương. Nhưng sau lại ủng hộ Anh vương, hiện tại đột nhiên lại đầu hoàng thượng, người này thay đổi thất thường. Đứng núi này trông núi nọ, tuyệt đối không thể tin tưởng. Hoàng thượng ngài tuyệt đối không thể tin tưởng Triệu vương!"

"Đó, Triệu vương không thể tin, chẳng lẽ ngươi cũng đủ để cho trẫm tin cậy rồi hả?" Nàng không chỉ không trở lại cùng Tiểu An Tử, còn trắng đêm không về. Trong lòng hắn vừa tức vừa hận, đáy mắt lóe lửa giận hừng hực, cất giọng nói: "vô luận ra sao, trẫm cần phải diệt Lưu Ký trước!"

Đổng Khanh vội vàng khuyên nhủ: "hoàng thượng, Ninh Vương đã rút quân rồi, hắn sẽ không tiếp tục đối địch cùng hoàng thượng. Ngươi bây giờ kẻ địch lớn nhất chính là Anh vương! Muốn đánh cũng là tấn công Anh vương trước!"

Lưu Lăng thấy nàng liều mạng duy trì Ninh Vương, ghen ghét dữ dội, hắn ẩn nhẫn cực kỳ tức giận. Liếc nàng một cái, lạnh lùng nói: "lo lắng rồi hả? Ngươi lại đang khẩn trương cho hắn?"

Đổng Khanh nín thở trầm ngâm, nghiêm nghị nói: "hoàng thượng cử binh tấn công Ninh Vương, chính là trúng quỷ kế Anh vương. Anh vương chính là muốn lợi dụng tay hoàng thượng tới diệt trừ Ninh Vương, sau đó hắn liền........."

Nói tới chỗ này, Nàng đột nhiên trầm mặc không nói.

"Hắn liền cái gì? Lưu Hâm dám tạo phản, trẫm tự nhiên sẽ xử trí hắn." Lưu Lăng tiếp tục nói: "trẫm không biết ngươi đến tột cùng dùng phương pháp gì. Khiến Lưu Ký đột nhiên quyết định rút quân. Nhưng mà, đừng quên, hắn hưng binh làm loạn là sự thật, kỳ tội đương tru." Thotho_

Dứt lời, liền kéo dây cương, quay đầu ngựa lại, trở lại trong quân đội.

Hoàng thượng quả nhiên không chịu nghe nàng.

Chư Vương đối với Ninh Vương con côi của Huệ Đế từ trong bụng thân mẫu, luôn là nhiều phần quan tâm, huống chi hắn xuất binh là vì duy trì huyết thống hoàng tộc, Chư Vương nhất định sẽ đứng ở phía hắn. Hôm nay nếu Ninh Vương chủ động lui binh, hắn phải gánh chịu tất cả tội lỗi.

Lúc này Hoàng thượng đi trước tấn công đối với hắn không cái gì nguy hại Ninh Vương, hành động lần này chẳng khác gì là khiến Anh vương đắc lợi rồi, trúng ngay ý nguyện của Anh vương.

Nếu hoàng thượng khư khư cố chấp, chuyện này phải trước Chư Vương can thiệp, đánh nhanh thắng nhanh.

Triệu vương người này thành công vĩ đại, cá tính nhanh nhẩu, nàng cố ý trước mặt mọi người tranh chấp cùng hoàng thượng, Triệu vương thấy hoàng thượng một lòng bảo vệ cho hắn, cùng với quyết ý dẫn đầu tấn công Ninh Vương, chắc chắn buông lỏng xuống, hắn rất nhanh sẽ lộ ra chân tướng. Lúc này, hoàng thượng chắc chắn có điều cảnh giới.

Hoàng thượng tức giận, còn không đến mức mất phán đoán.

Những thứ khác thì phải nghe thiên mệnh. Thotho_

Sắc mặt Đổng Khanh nặng nề, đi theo vào trong đội ngũ trên đường đi, chốc lát, Tiểu An Tử và Cố Tử Khâm lại giục ngựa tới đây.

Tiểu An Tử cười theo nàng nói: " Đổng đại nhân, mặc dù ngươi có bản lãnh lớn khiến Ninh Vương đột nhiên rút lui quân, giải nguy cho chúng ta, nhưng chánh khí trong lòng hoàng thượng giận ngươi vô cùng, Ninh Vương cho thuốc, hắn không chịu dùng, hạ lệnh hết ném, hoàn hảo có Cố Tử Khâm ở đây, hắn cầm châm nhỏ, thay hoàng thượng ghim mấy châm, hôm nay tinh thần hoàng thượng không dễ dàng mới tốt một chút, có thể miễn cưỡng đứng dậy, thế nhưng hắn lại hạ lệnh toàn lực tấn công Ninh Vương. Ta cảm thấy được hoàng thượng có điểm hành động theo cảm tình, mặc dù Tiểu An Tử không biết cái gì quyền mưu chính trị, nhưng trong lòng lại mơ hồ cảm thấy hoàng thượng làm như vậy cũng không thỏa, ngươi suy nghĩ phương pháp khuyên hoàng thượng một lời đi."

Một bên Cố Tử Khâm nói tiếp: "chính ta ở trong doanh Ninh Vương giúp một tay thì từng nghe nói qua Chư Vương Lưu thị đã đến được Thôn Thanh Hà rồi, Chư Vương đều tới, cũng không một người xuất binh, bọn họ hiển nhiên không phải tới tham dự chiến tranh, hình như là tới thương nghị cái chuyện gì trọng đại.......... Chuyện này không quá tầm thường, ta theo hoàng thượng báo cáo qua chuyện này, thế nhưng hắn lại trả lời trong lòng mình đã sớm rõ ràng, Chư Vương tới, cũng không biết vì sao, thế nhưng hắn lại vẫn kiên trì dụng binh đối với Ninh Vương. Trong mắt của ta, hoàng thượng muốn chinh phạt Ninh Vương, nên liên hiệp Chư Vương trước chứ? Ninh Vương dám hưng binh tạo phản, thiên hạ trách phạt, sao hoàng thượng không dùng oai thiên tử, ra lệnh Chư Vương chinh phạt Ninh Vương, làm như vậy không phải sẽ khá thỏa đáng sao? Hoàng thượng cần gì vội vã tự mình xuất binh tấn công Ninh Vương, vả lại thương thế của hắn còn chưa lành mà."

Tiểu An Tử liếc Đổng Khanh một cái, bĩu môi nói: "Tiểu An Tử cho là Đổng đại nhân nên trấn an được hoàng thượng trước mới phải." Thotho_

Đổng Khanh thở dài một hơi nói: "rất muốn nhanh chóng diệt trừ, hoàng thượng hắn sẽ không nghe ta." Dứt lời, nàng rút ra một lá thư từ trong tay áo, đưa cho Cố Tử Khâm, qua đi, phân phó tỉ mỉ một phen.

Cố Tử Khâm cẩn thận cho mật hàm thu vào trong túi bên trong ngực, gật đầu với nàng một cái, cười nói: "ngươi yên tâm. Chuyện này không khó, ta sẽ làm xong."

Dứt lời, quay đầu ngựa lại nhanh chóng rời đi.

*

Đại quân của Hoàng thượng ngựa không ngừng vó, thẳng tắp công về phía doanh địa Ninh Vương đóng quân.

Đến nơi Ninh Vương đóng quân, cảnh vắng vẻ lại làm mọi người ngây dại.

Phóng tầm mắt nhìn tới, nơi đóng quân một mảnh hỗn độn, nồi lớn bát tô rơi xuống đầy đất, bên trong doanh trướng không có một bóng người, lộ ra cảnh tượng thê lương.

Hàn tướng quân thấy thế, liền thúc ngựa ở bên trong nơi đóng quân vòng vo một vòng. Rất nhanh, sau khi tự mình dò xét một chuyến, hắn trở lại trước mặt hoàng thượng. Bẩm báo nói: "trong doanh trại lửa mới dập tắt, có thể thấy được đối phương đi cực kỳ vội vàng." Thotho_

Lưu Lăng nhướng mi, lạnh lùng nói: "Lưu Ký cái tên kia chạy, thật sao?"

Triệu vương ngồi ở trên ngựa, ngước mắt nhìn nơi đóng quân trống rỗng. Quay đầu lại nói với hoàng thượng: "từ nơi đóng quân bốn phía phân tích tới, dấu vết trên tuyết hổn loạn đi dọc theo hướng tây, xem ra, Ninh Vương đi phải là hướng Tây nha."

Lưu Lăng cũng híp mắt suy nghĩ, ngưng mắt nhìn chỗ sâu cánh rừng phía nam, chậm rãi mở miệng nói: "đất phong Ninh Vương ở phía Nam. Vì sao hắn đi phía Tây? Huống chi phía Nam có một khu rừng, thích hợp nhất để tránh né truy kích cùng ẩn nấp."

Hàn tướng quân lập tức biểu đạt cái nhìn, không nhanh không chậm mở miệng nói: "khởi bẩm hoàng thượng. Theo thần phán đoán, dọc theo phía Tây dấu vết xốc xếch chỉ là thủ thuật che mắt, rút lui phía Tây chỉ là một bộ phận binh lực, cố ý dẫn chúng ta truy kích theo phía sai lầm. Bọn họ phải đi phía khác nha. Hành quân ở trong tuyết che giấu dấu vết cũng không khó, chỉ cần té đi. Vừa vuốt dấu vết lên trong tuyết, vừa lợi dụng tuyết rơi kéo dài giấu hành tung. Địch quân nhất định là lợi dụng phương thức ấy rút lui."

Triệu vương vuốt râu, từ từ nói: "ngược lại Bổn vương cảm thấy Ninh Vương đi phía tây, hắn đi gấp rút như thế, làm cái gì có thời gian dùng thủ thuật che mắt? Đất phong Ninh Vương ở phía Nam, theo lý nên đi về phía nam rút lui, vì vậy hắn liền cố ý đi phía tây, tạo thành chúng ta hoài nghi cùng ý kiến phân kỳ, hành động lần này hoàn toàn là vì trì hoãn, cùng trốn tránh truy tung của chúng ta."

"Không bằng, Bổn vương mang theo một đội mạnh đi phía tây đuổi bắt đi!" Nói tới chỗ này, Triệu vương xung phong nhận việc nói: "xin hỏi hoàng thượng, muốn hắn sống, hay là muốn hắn chết?" Thotho_

Triệu vương quả nhiên lộ ra dấu vết rồi!

Lưu Lăng chưa kịp đáp lời, Đổng Khanh liền vội vàng nói: "hoàng thượng, ta có ý kiến bất đồng, không như để cho Hàn tướng quân dẫn theo một đội quân đi phía tây truy kích, người ngựa còn lại đi về phía nam đuổi theo thôi."

Triệu vương nghe vậy, sắc mặt nhanh chóng xụ xuống.

Lưu Lăng thầm nghĩ, lời Đổng Khanh có lý. Hắn cũng không hồ đồ, Triệu vương người này không thể tin, huống chi hắn đột nhiên tới xuống, nay lại xung phong nhận việc đi trước tập kích Ninh Vương, có thể trong đó có trá, tuyệt không thể để cho hắn tìm được cơ hội đơn độc làm việc.

Hắn rất có thể sẽ liên hiệp Anh vương từ phía sau lưng đánh úp hắn.

Lưu Lăng mở miệng nói: "ái khanh đề nghị rất tốt! Hàn tướng quân, ngươi mang theo một đội quân đi phía tây truy kích, Triệu vương cùng người còn lại, đi theo trẫm đi về phía nam công kích."

Dứt lời, liền xuất quân đi về phía nam.

*

Thôn Thanh Hà trong rừng nam phương, tuyết vẫn rơi không ngừng, bầu trời bay đầy bông tuyết, từ không trung chậm rãi đáp xuống, đón gió, Tuyết trắng sáng ngời, che lấp cả vùng đất, bốn phía một mảnh trắng xóa, cảnh trí tuyết trắng không tỳ vết khiến trong trời đất xem ra hết sức hài hòa, nhưng không cách nào che trong rừng cây tiếng thảm thiết chém giết, mang đến bất kỳ một tia yên tĩnh.

Đổng Khanh bị hoàng thượng ra lệnh đợi bên ngoài rừng, không được bước vào trong chiến tranh trong rừng cây, nàng thấp thỏm một lòng, nhìn bên trong chiến đấu hỗn loạn tưng bừng, tiếng la cùng tiếng chém giết không ngừng truyền tới, nhiều tiếng chói tai..........

Tiểu An Tử theo nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, một con mắt hẹp dài mở mắt, nhìn chằm chằm vào trong rừng triền đấu, buồn bực nói: "tại sao hoàng thượng lại tự mình đi chém giết, nếu như lại bị chém thì làm sao bây giờ, hắn lại không nghe khuyên bảo."

Thị vệ phụng hoàng mệnh phụ trách lưu lại thủ vệ Đổng Khanh, quay đầu lại nói với Tiểu An Tử: "xin An công công yên tâm đi, Hàn tướng quân vẫn làm bạn ở bên cạnh thánh giá che chở hoàng thượng, huống chi hôm nay quân đội Ninh Vương không biết đến tột cùng là trúng cái gì tựa như tà, lực chiến đấu giảm nhiều, cơ hồ là một kích liền bại, hiện tại vừa đánh vừa lui, xem ra chỉ là giãy giụa, rất nhanh hoàng thượng sẽ đại hoạch toàn thắng rồi."

"Tốt nhất là như thế." Tiểu An Tử nhướng mày nói: "thật đáng chết, những hoàng tộc này thật không biết là chuyện gì xảy ra, cả ngày vội vàng đánh đánh giết giết........ Không phải là thúc bá huynh đệ mình sao? Sao cả ngày vội vàng đánh giết! Nếu đả thương hoàng thượng làm sao đây?"

Chân mày Đổng Khanh nhíu chặt, tâm phiền ý loạn nói: " ngươi nên an tĩnh một ít đi." Thotho_

"Đổng đại nhân, nô tài đây là lo lắng cho hoàng thượng, bên trong đã đánh nhiều canh giờ, người bận rộn sao đánh giặc, bụng cũng sẽ không đói à? Không biết hoàng thượng đói bụng chưa?" Tuyết càng rơi càng lớn, Tiểu An Tử híp mắt suy nghĩ, liều mạng nhìn chằm chằm trong rừng nói: "bên trong hỗn loạn, tuyết này rơi xuống, tầm mắt lại càng không sáng tỏ, đến tột cùng là đánh ra sao?"

Lời vừa mới dứt, lại nghe thấy bên trong truyền đến một tiếng hô vô cùng hưng phấn, cơ hồ xông phá Vân Tiêu.

"Bắt được Ninh Vương rồi!"

Nghe vậy, Đổng Khanh biến sắc, lập tức giục ngựa tiến vào trong rừng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK