Editor: Thơ Thơ
Lâm Dương, Lâm thị là dương nữ hoàng hậu trong truyền thuyết, quả nhiên đuổi theo bước chân hoàng thượng tới đây.
Lâm Dương nhi rưng rưng nói: "Số mạng Lâm Dương nhi và Đổng Uyển tiểu thư là tương khắc sao? Ta chậm chạp không cách nào được tiên đế nhận vào trong cung, chính là bởi vì tiên đế nhìn trúng tiểu thư Đổng gia, muốn cho nữ nhi của Đổng lão Tư Mã chiến công hiển hách lên làm thái tử phi, từ đó lên làm hoàng hậu; nhưng Đổng tiểu thư lại chậm trễ không được sắc lập, nguyên nhân, chính là cố Hoàng thái hậu đã cho rằng Dương nhi và hoàng thượng có nhân duyên thiên định, từ trong ngăn trở......."
Hai người bọn họ chưa từng quen biết trước đó, lại giống như là trời sanh khắc tinh, khắc lẫn nhau.
Đổng Khanh lạnh lùng nói: "Vậy thì sao? Tin rằng ngươi đã nghe nói, hoàng thượng đã hạ chỉ, tính toán sắc lập nữ nhi của Đậu thừa tướng là hoàng hậu, nếu thật ngươi có thiên mệnh, tự nhiên sẽ tương phùng với hoàng thượng, nếu ngươi không có Thiên Mệnh, nôn nóng như thế, chỉ là hao phí tâm tư." Thotho_
"Quả nhiên Đổng đại nhân không tin truyền thuyết?" Lâm Dương nhi rũ mắt xuống, nói thật nhỏ: "Nói cũng phải, Đổng đại nhân là một người vô cùng thông tuệ, làm sao tin tưởng những lời nói vô căn cứ đó? Ban đầu ngay cả chính ta cũng không tin, gia phụ lại tin tưởng tuyệt đối, mỗi ngày ông mong ngóng, buồn tẻ chờ trong cung phái người tới, chờ mãi, rốt cuộc ông ngã bệnh, khi đó rốt cuộc ta hết hy vọng đối với Thiên Mệnh hoàng hậu, ông lo lắng ngày sau ta không chỗ nương tựa, thuận tiện hạ quyết tâm, làm chủ hôn nhân, gia thế đối phương không tệ, nhìn thấy ta bát tự cực tốt, liền lập tức muốn cưới làm vợ, sau khi nhanh chóng hạ sính lễ, tiểu công tử của gia đình kia lại vô cớ chết non, vì vậy phụ thân ta lại chuẩn bị cho ta một mối hôn sự khác, vừa mới định xuống, nhi tử đối phương lại gặp chuyện ngoài ý muốn, vì vậy phụ thân ta ôm hận mà chết........"
Cố Tử Khâm nghe đến đó, lập tức hỏi "Nhớ lúc mới quen Phù lão bản nói ngươi là người có chồng, trượng phu của ngươi đâu? Không phải đợi ở quê nhà sao?" Thotho_
"Thật ra thì ta cũng không lập gia đình, sau khi phụ thân ta đã khuất núi, không biết Phù lão bản nghe được chuyện dương nữ hoàng hậu từ nơi nào tới. Liền dẫn mấy đạo sĩ, không quản ngàn dặm đi tới nhà ta, ông biết được gương mặt và bát tự của ta cực tốt, muốn ta gả cho con của tộc huynh ông ta, bởi vì ta không chỗ nương tựa nên đồng ý, vì vậy đi theo ông ta về tới quê nhà, vừa mới nhắc tới việc kết hôn ở trong gia tộc, tiểu tử hôn phối cùng ta lại có thể vô duyên vô cớ bị bệnh, đạo sĩ nói bát tự ta tôn quý khác thường, người bình thường không xứng với ta. Vì vậy mới có thể xảy ra chuyện, vì vậy, chúng ta liền ước định hủy hôn. Giữ được mệnh cho tiểu tử kia."
"Hôn sự không thành, ta vốn nên về nhà, Phù lão bản lại cho là số mệnh ta cực tốt, có thể giúp hắn buôn bán, liền dẫn theo ta ở bên người. Mà ta và Phù lão bản vô thân vô cố, đi theo bên cạnh ông ta hình như là không ổn, vì vậy ông ta liền tuyên bố với bên ngoài, ta là cháu dâu của ông ta. Từ đó bôn ba khắp nơi, đi theo bên cạnh ông ta mấy năm, không biết là duyên cớ gì. Phù lão bản buôn bán càng làm càng phát, nhanh chóng tích lũy được tài sản kếch xù, ông ta cho rằng là ta mang tới may mắn. Vì vậy đối đãi với ta cực tốt, chi phí ta ăn mặc, tin tưởng các ngươi cũng đã nhìn thấy." Nói tới chỗ này, nàng ngước mắt nhìn Đổng Khanh nói: "Bởi vì Dương nhi số mệnh đặc biệt, hôn sự chậm chạp không thấy đâu. Nữ nhân không chỗ nương tựa, muốn có hậu duệ để tế bái cũng không có. Trong lòng của ta rất không cam lòng, vì vậy ta không thể không đến đây tìm kiếm Thiên Mệnh của mình, ta muốn hoàn toàn hiểu rõ, đến tột cùng mình có phải Thiên Mệnh trong truyền thuyết hay không?" Thotho_
"Nếu thiên mệnh của dương nữ chính là hoàng hậu của hoàng thượng, ngươi không đi đế đô nghĩ biện pháp xâm nhập vào cung, đi gặp mặt hoàng thượng, ngươi đi tới Giang Nam làm cái gì? Đừng nói là đến với Ninh Vương chứ? Đến tột cùng ngươi có ý gì?" Đổng Khanh lạnh lùng nói.
"Làm sao ta chưa từng đi đế đô chứ? Nơi đó quan lại tụ tập, quan lại quyền quý tụ tập, cũng là thiên hạ của Đậu thừa tướng và Đổng Tư Mã, vì thế Phù lão bản bỏ xuống không ít ngân lượng, nhưng thủy chung không cách nào đả thông các khâu then chốt, bọn quan lớn kia nghe nói chuyện dương nữ hoàng hậu, mọi người nhất trí nói, hoàng hậu tương lai không phải họ Đổng, chính là họ Đậu, ở đâu tới chỗ cho dân nữ dung thân? Không người nào nguyện ý chọc phải phiền toái, ta không thể làm gì khác hơn là chán nản rời đi, trải qua ba năm, sau lại nghe nói Ninh Vương đã nhiều lần cầu hôn với Đậu thừa tướng, Đậu thừa tướng cự tuyệt hắn, ngược lại hoàng thượng hạ chỉ, tính cưới Đậu tiểu thư, vì vậy chúng ta liền đến Giang Nam, trăm phương ngàn kế muốn làm quen Ninh Vương."
Đổng Khanh thầm nghĩ, tâm tư Lâm Dương nhi kín đáo, giỏi suy nghĩ biện pháp, tính toán lợi dụng Ninh Vương, lên làm Hoànghậu.......
Nếu Ninh Vương thật chung tình với Đậu tiểu thư như lời đồn đãi, sẽ lợi dụng quan hệ bản thân là hoàng thân, dẫn dương nữ hoàng hậu vào hoàng cung, cố ý chơi đùa một phen, quấy rối hôn sự hoàng thượng và Đậu Nguyên Nguyên, đoạt lại người trong lòng. Thotho_
Vì vậy dương nữ hoàng hậu liền thuận theo Thiên Mệnh, gả cho hoàng thượng, Ninh Vương ôm Đậu mỹ nhân về, hai bên đắc lợi.......
Có được Ninh Vương tương trợ, so với ở đế đô rắc bạc, làm quen quan viên các nơi hữu hiệu hơn nhiều.
Lâm Dương nhi chính là tính toán như vậy sao? Nàng có nghe thấy Ninh Vương Lưu Ký phong lưu đa tình, duy chỉ không biết hoàng quyền bởi vì thân thế của hoàng thượng, ở trong đáy lòng đã lâm vào phân tranh.
Hiện nay, giữa lúc hoàng quyền đang hỗn loạn, tranh đấu gay gắt, tranh nhau quyền thế, từng bước mạo hiểm, nàng không thể để cho cái gì Thiên Mệnh hoàng hậu chạy đến làm rối. Thotho_
Chủ ý nhất định, thần sắc nàng cứng lại, nói: "Nếu ngươi là Thiên Mệnh hoàng hậu, như vậy nhất định ông trời sẽ an bài thay ngươi, ngươi cần gì phải dùng trăm phương ngàn kế chứ? Nếu ngươi không chịu giao trả binh phù, như vậy đừng trách ta vô tình, Bổn quan không thể làm gì khác hơn là sử dụng biện pháp mạnh, ta coi như dò xét phủ đệ của ngươi, đào sâu ba thước, cũng chắc chắn tìm ra binh phù! Ngươi đừng mơ tưởng cầm binh phù, uy hiếp bổn quan dẫn ngươi hiến cho hoàng thượng, ngươi muốn gặp hoàng thượng, chỉ dựa vào ngươi có cái gọi là Thiên Mệnh đi!"
Nàng cho thấy không thể không dùng thái độ cứng rắn.
"Dĩ nhiên là phải trả binh phù, Dương nhi cũng không muốn trở thành cừu địch với Đổng Tư Mã. Càng không nghĩ cầm nó tới uy hiếp Đổng đại nhân, là thù hay bạn, thường chỉ ở trong một ý niệm, ta còn không đến nỗi ngu xuẩn như vậy.........." Lâm Dương nhi lấy ra binh phù từ trong ống tay áo, đưa ra ngoài, nhỏ giọng nói: "Tìm kiếm Thiên Mệnh của mình, là sở cầu duy nhất của Dương nhi, chỉ là Đổng Tư Mã nhấc tay một cái, hi vọng đại nhân thành toàn."
Lâm Dương nhi này quả nhiên vô cùng thông minh.
Đổng Khanh đang muốn chìa tay ra lấy, bỗng nhiên, đột nhiên bên cạnh đưa ra một cái tay, nhanh chóng đoạt mất binh phù. Thotho_
Nàng cả kinh, đang muốn lớn tiếng trách móc, quay đầu định thần nhìn lại, lại là Anh vương!
Thấy được hắn, sắc mặt Đổng Khanh chợt biến.
Anh vương Lưu Hâm cầm binh phù ở trên tay, nhếch mi một cái, nhìn như không để ý cười nói: "Thì ra là 60 vạn đại quân của hoàng huynh lại có thể bị Đổng đại nhân nắm ở trên tay, hắn thật là tin tưởng ngươi rồi, vật này hắn vốn định cho ta, để cho ta nắm giữ, ta cũng không dám nhận lấy, nếu mẹ ta biết được, khẳng định lại mắng ta không có tiền đồ, chỉ lo vui đùa........"
Đổng Khanh biến sắc, thở dài nói: "Điện hạ, vật này cũng không phải lấy ra chơi, xin trả cho hạ quan đi!"
Lưu Hâm liếc nàng một cái, cười đầy ngụ ý nói: "Nếu ngươi cầm 60 vạn đại quân đi góp sức cho Ninh Vương, đại khái hoàng huynh phải giơ đao tự vận rồi."
Nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hoàng thượng, Anh vương giấu giếm tâm tư gì, nàng há có thể không biết sao? Đổng Khanh nén tức giận, nở nụ cười nói: "Nếu Điện hạ lén lút nắm giữ, hoàng thượng cũng phải giơ đao tự vận rồi."
Ánh mắt Lưu Hâm khẽ biến, lạnh lùng nói: "Đổng Tư Mã đang hoài nghi ta bất trung đối với hoàng huynh sao? Nếu Lưu Hâm ta có lòng riêng, ban đầu đã sớm cầm binh phù rồi, há có thể cho phép ngươi không phải là hoàng tộc Lưu thị cầm trọng binh trong tay sao? Ta nào biết rốt cuộc ngươi có từng dị tâm hay không đấy?" Thotho_
"Hạ quan, tuyệt đối không dám hai lòng." Đổng Khanh thở dài nói: "Thân thể Hoàng thượng đã không việc gì, vi thần đang định trả lại binh phù cho Hoàng thượng đấy."
"Đổng Tư Mã quả thật là người thông minh, không phải là họ Lưu mà cầm trọng binh, sinh mệnh chắc sẽ không kéo dài." Lưu Hâm mang giọng cảnh cáo, cười lạnh trả binh phù lại cho nàng.
Lúc nào thì nên cầm binh phù, lúc nào thì nên xin trả, là một môn học vấn cao thâm, trong đó liên lụy cực lớn, một khi không có chuẩn bị xong, rất nhanh sẽ gặp đại họa lâm đầu rồi.
Nắm binh phù trong tay, phải có trọng binh, nhìn như uy phong, nhưng cũng không nhất định là chuyện tốt, chư vương họ Lưu phải có đất phong quân đội của mình, mỗi người kiềm chế, dưới tình trạng này, không có danh nghĩa, trong tay lại nắm đại quân triều đình rất dễ dàng gặp nghi kỵ, trở thành đối tượng cho mọi người chỉ trích, Anh vương biết rõ quan hệ lợi hại trong đó, cho nên lúc ban đầu không dám mạo hiểm đón lấy.
Nàng Đổng Đại Tư Mã và Đậu thừa tướng thế lực ngang nhau, tung hoành giữa triều đình cũng không phải một sớm một chiều, cũng không phải ngu ngốc không hiểu được thời thế.
Chỉ là, mặt ngoài vẫn phải làm xong, Đổng Khanh nhận lấy binh phù, vội vàng thở dài nói: "Hạ quan, đa tạ Anh vương chỉ điểm." Thotho_
Lúc này, đột nhiên Lưu Hâm chú ý tới Lâm Dương, một đôi mắt đen nhìn chằm chằm cô nương quỳ dưới đất, cười nói: "Ah, cô nương ở đâu tới, hình như ta mới vừa nhìn thấy nàng đem binh phù đưa cho ngươi, vật trọng yếu như vậy, sao ở trên tay của nàng?"
Lâm Dương nhi không biến sắc, vẫn lẳng lặng đợi ở một bên, nghe Đổng Tư Mã gọi vị nam nhân trẻ tuổi là Anh vương, tất nhiên người này là Ngự Đệ Anh vương Lưu Hâm rồi, không hiểu tính tình, nàng không dám mạo hiểm lỗ mãng, cộng thêm một lòng muốn giao hảo với Đổng Khanh là cận thần của hoàng thượng, không muốn vì vậy phá hư quan hệ với nàng, vì vậy giải thích: "Ta tên là Lâm Dương, quen biết với Đổng đại nhân bên trong tửu quán, bởi vì cảm thấy hết sức tò mò đối với binh phù, cho nên mới vừa rồi lớn mật mượn nàng coi trộm một chút, đúng lúc Điện hạ ra ngoài nhìn thấy......."
Lưu Hâm cười nói: "Đổng Đại Tư Mã nắm trong tay trọng binh của hoàng đế, chuyện này đừng nói là Bổn vương, dù Thái hậu cũng không biết, sao ngươi lại biết được? Xem ra các ngươi quan hệ không cạn thì phải? Ngươi là người phương nào? Nhà ở chỗ nào?" Thotho_
Lâm Dương nhi xem thời cơ sẽ khó có được, liền chân thành nói tới, "Lâm thị nhà Giang Nam, khuê danh Dương nhi, sinh ngày dương, tháng dương, năm dương."
"Dương nữ?"Lưu Hâm nghe vậy hơi kinh ngạc, một lát sau, ánh mắt nhanh chóng thoáng qua một tia âm trầm.
"Càn rỡ! Điện hạ cũng chỉ hỏi ngươi là người phương nào, có hỏi sinh nhật ngươi rồi sao?" Đổng Khanh có chút không vui. Rõ ràng Lâm Dương nhi cố ý, nói rõ cho Anh vương, nàng chính là dương nữ hoàng hậu mà dân gian đồn đại xôn xao.
"Đừng trách nàng." Lưu Hâm gợi lên nụ cười lạnh lẽo với Lâm Dương nhi: "Ngươi tới vừa đúng lúc rồi, không giấu ngươi, chính lúc này hoàng huynh đang làm khách ở bên trong phủ Ninh Vương, nếu ngươi hữu duyên tới đây, thì theo Bổn vương cùng nhau vào bên trong bái kiến thánh giá!"
Hoàng thượng lại có thể ở Ninh Vương phủ sao?
Tâm nguyện nhiều năm của Lâm Dương nhi rốt cuộc đã được như ý, nhất thời trong lòng mừng rỡ một hồi, nàng lại cố ý che dấu tâm tư, không tỏ ra vui mừng, mặt vô thần chậm rãi hạ bái nói: "Dân nữ, tuân lệnh."
Xem thêm...