Editor: Thơ Thơ
"Chúng ta người sáng mắt cũng không nói vòng vo, nói thiệt cho ngươi biết, cho dù là phò mã, cũng có thể dựa vào ăn gian mà có được, công chúa tự mình giá lâm nơi đây, là đặc biệt tới nói cho ngươi biết phương pháp ăn gian, cho nên ngươi cũng phải cố gắng một chút, ngàn vạn lần đừng cô phụ tấm lòng thành của công chúa."
Nghe vậy, lòng của Thẩm Mộ Thu, rút mạnh một phen, vội vàng nói: "Công công có hiểu lầm hay không? Mộ thu tham gia tranh cử phò mã khi nào?"
Tiểu An Tử hắng cổ họng, bịa chuyện nói: "Về người được đề cử phò mã, bình thường là bản thân không thông suốt, thuần túy là vì tuyệt tác xảy ra tình huống lừa đảo, vả lại vì có thể quan sát chính xác nhân phẩm của đối phương, tránh cho đối phương ngụy trang làm ra vẻ, ngươi có thể có được thông báo, đã là chiếm tiện nghi cực lớn rồi, còn không mau một chút tiến lên tạ ơn?"
Gương mặt Thẩm Mộ Thu âm trầm, thở dài nói: "Tạ công chúa nâng đỡ, chỉ là, thảo dân tính toán lợi dụng quan hệ với Ninh Vương, xoá tên Thẩm mỗ trên danh sách người được đề cử làm phò mã."
"Không được!" Trường An vội vàng nói: "Ngươi không thể xoá tên!"
Tiểu An Tử nhỏ giọng nhắc nhở: "Công chúa chớ vội, trên thực tế là không có danh sách!" Thotho_
Trường An tự nhiên phục hồi tinh thần lại, đúng vậy, mới vừa rồi tất cả đều là nói bậy nói bạ, ở đâu tới danh sách tuyển phò mã?
Nàng ngước mắt nhìn Thẩm Mộ Thu, nhỏ giọng hỏi: "chẳng lẽ Thẩm công tử không muốn làm phò mã sao? Làm phò mã, cả đời ngươi có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, từ đó thân phận tôn vinh........ Còn nữa, triều đình cho rất nhiều lễ ngộ đặc biệt."
Thẩm Mộ Thu nghiêm mặt nói: "Thảo dân vô ý với con đường làm quan, được công chúa quá yêu."
Chân mày Trường An nhíu lại thật chặt, lôi kéo Tiểu An Tử, nhỏ giọng hỏi: "Hắn cự tuyệt bổn công chúa, nên làm cái gì bây giờ?"
Thấy công chúa bị cự tuyệt, Tiểu An Tử tức giận nói: "Tên kia cậy vào sắc đẹp của mình, đây là đang vênh váo lên mặt, Hừ! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt......., mềm không chịu, mạnh bạo rồi! Công chúa, lúc này phải lấy uy phong hoàng tộc ra! Ngươi hãy nói muốn chém đầu hắn, để cho hắn bị sợ đến mức quỳ xuống đất cầu xin tha thứ trước, tốt nhất là khóc lóc nức nở, chúng ta mới trấn an hắn, hơn nữa thuận thế chỉ cho hắn một con đường sống, bước về phía hoạn lộ thênh thang."
Trường An nghe xong, cảm giác được có đạo lý. Lập tức ra vẻ tức giận vỗ lên bàn, quát lớn tiếng: "thảo dân lớn mật, ngươi dám không nghe lệnh sao? Bản công chúa chém đầu của ngươi!" Thotho_
Công chúa phát uy. Thẩm Mộ Thu cũng không nhanh không chậm vung lên tay áo, quỳ trên đất, trầm giọng nói: "Thảo dân chọc giận công chúa, hi vọng nghe phán."
Thậm chí chết còn không sợ.
Thấy hắn uy vũ không thể khuất phục, Trường An nhất thời lại không có chủ ý. Không thể làm gì khác hơn là quay đầu nhìn Tiểu An Tử lần nữa.
Nhưng thấy Tiểu An Tử nói nhỏ một tiếng: "Mẹ nó! Người này đúng là tảng đá cứng rắn." Nói xong, con ngươi động đậy một chút, nói với Trường An: "Chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu rồi, đối với thứ không sợ chết, không thể cứng đối cứng, bỏ xuống thân phận công chúa. Trực tiếp biểu lộ hỏi hắn, vì sao không thể tiếp nhận ngươi chứ?"
"Ừ, cứ làm như thế."
Trong nháy mắt Trường An lại thay đổi thái độ. Đổi thành vẻ mặt ôn hòa giơ tay về phía Thẩm Mộ Thu nói: "Thẩm công tử xin đứng lên đi."
Thẩm Mộ Thu từ dưới đất đứng dậy, lại vẫn đứng xuôi tay.
Trường An cố ý vui vẻ mỉm cười, nói tiếp: "Hiện nay, trong nhà không có những người khác, ngươi đừng xem Trường An là công chúa. Chỉ cần coi như một nữ nhân bình thường, vô luận hôm nay ngươi nói cái gì, làm cái gì, cũng không có quan hệ, hiện tại ta nói thực cho ngươi biết, ngươi....... Phải như thế nào mới có thể thích Trường An?" Thotho_
Nghe vậy, Thẩm Mộ Thu giơ tay lên nói: "Thẩm mỗ, không thích nữ nhân!"
"Nói bậy!" Tiểu An Tử liếc nhìn hắn nói: "Ngươi là nam nhân, ngươi không thích nữ nhân sao? Như vậy ngươi thích gì? Chó con và mèo con sao?"
Trường An nói: "Nam nhân đều ưa thích nữ nhân, xin Thẩm công tử nói thẳng, đến tột cùng ngươi thích chính là dạng nữ nhân gì?"
"Nếu công chúa cần phải hỏi đến cùng........" Thẩm Mộ Thu từ từ mở miệng nói: "Không phải là Thẩm mỗ khoe khoang, ta không những có dung mạo xuất sắc, võ công trác tuyệt, mà còn thêm một tay cất rượu ngon, hiểu biết buôn bán, cuộc sống coi như giàu có và sung túc, lấy điều kiện như vậy, cầu nữ nhân nào mà không được. Nữ nhân có thể làm cho Thẩm mỗ thích, không cầu xuất thân, nhưng nhất định phải có đặc điểm có thể làm cho Thẩm mỗ khuynh tâm."
Trường An vội vàng hỏi: "Ngươi yêu cầu đặc điểm gì?"
Thẩm Mộ Thu nói: "Nếu công chúa chủ động theo đuổi, như vậy dung cho thảo dân lớn mật, để cho thảo dân suy xét cân nhắc, có thích hợp hay không, xin công chúa trước tiên hãy nói một chút về mình có ưu điểm gì?"
Lại là hỏi ưu điểm của công chúa Trường An sao?
Tiểu An Tử bị vấn đề này làm chấn kinh đến lùi lại liên tiếp mấy bước, vẻ mặt hắn sợ hãi, hô nhỏ một tiếng nói: "Mẹ nó, thật ác độc nhé! Người này thật đúng là con mẹ nó ác độc, lại có thể hỏi một vấn đề ác độc như vậy, đơn giản là không cho người ta sinh lộ." Thotho_
Gương mặt Trường An lo sợ không yên, dắt Tiểu An Tử, lúng ta lúng túng nói: "Chẳng lẽ...... Hắn đã nhìn ra, cái gì ta cũng không biết, ta nên đáp lời như thế nào?"
"Công chúa, người này có lòng dạ độc ác, hắn đã cực kỳ lợi hại phát hiện ra, công chúa không hề có ưu điểm, cho nên mới cố ý hỏi như thế, hắn muốn gây khó khăn cho ngươi!"
Trường An ngẹo đầu, suy nghĩ một chút nói: "Ta là công chúa, chẳng lẽ, cái này không tính là ưu điểm sao?"
"Người này theo chân Ninh Vương lăn lộn đấy, cũng không quan không chức, chỉ là mở tửu lầu, có thể thấy được là một người xem thường danh lợi, mới vừa rồi không phải hắn nói rõ, vô ý với con đường làm quan sao? Thân phận của Công chúa đối với hắn mà nói........, chỉ coi là khuyết điểm!"
"Như vậy đối với Thẩm Công Tử mà nói, ta chỉ có khuyết điểm, không có ưu điểm sao?" Khuôn mặt Trường An hốt hoảng.
Tiểu An Tử gật đầu nói: "Trước mắt xem ra là như thế không sai."
"Vậy...... Nên làm cái gì bây giờ?"
"Chỉ còn dư một chiêu cuối cùng, lập quan hệ!" Tiểu An Tử bĩu môi nói: "Gã này ác độc lại không thích danh lợi quan hệ với Ninh Vương vô cùng tốt, mặc dù khiến ngươi tìm nơi địch quân nương tựa, làm cho người khác vô cùng đau đớn, chỉ là, vì công chúa có thể có được chỗ yêu này, công chúa phải xuống tay từ trên người Ninh Vương rồi." Thotho_
"Như vậy, hôm nay dừng ở đây hả? Không còn phương pháp nào sao?"
"Phải trở về bàn bạc kỹ hơn!"
Thẩm Mộ Thu nhìn chằm chằm chủ tớ hai người trước mắt, xúm lại, cúi đầu xì xào, không ngừng bàn luận xôn xao.
Hắn chỉ là thuận miệng hỏi một vấn đề, vốn tưởng rằng công chúa sẽ đáp cầm kỳ thư họa những thứ không thú vị gì đó, hắn sẽ phản bác từng cái, để cho nàng biết khó mà lui. Không ngờ, bọn họ cũng đang kế hoạch những thứ gì?
Lúc này, thấy hai người đã kết thúc hội nghị, Trường An quay người lại, ngước mắt nhìn hắn, cất giọng nói: "Bản công chúa có rất nhiều ưu điểm, chỉ là tạm thời chưa được khám phá ra, chờ khám phá ra, sẽ đi trả lời Thẩm Công Tử."
Ý là, nàng sẽ còn quay lại dây dưa hắn sao?
Sắc mặt Thẩm Mộ Thu nhất thời trầm xuống, thầm nghĩ, thay vì bị nữ nhân dây dưa, hắn tình nguyện liều chết thoát khỏi.
Hắn quyết ý vào chỗ tử cầu sinh, tính toán tức thay nàng, liền lạnh nhạt nói: "Thì ra công chúa hẳn là người điên khùng, làm việc quái đản không nói, giở tay nhấc chân, không có một chút uyển chuyển hàm xúc mềm mại mà nữ nhân nên có, tiến lùi mất quy củ, xem ra vừa ngốc vừa nát, trên thực tế chính là như thế." Thotho_
Nghe được quở trách lần này, Trường An trợn to hai mắt, giậm chân một cái, không chịu thua cất giọng nói: "Nói bậy! Ngươi mắng ta, đó là bởi vì ngươi hoàn toàn không hiểu biết nguyên nhân của ta!"
"Sao?" Thẩm Mộ Thu nhướng mày lên nói: "Nếu như ta nói hiểu ngươi thì sao?"
"Ngươi nhất định sẽ muốn đánh nàng!" Tiểu An Tử lập tức bật thốt lên: "Ngươi mắng nàng, là bởi vì hoàn toàn không hiểu biết nàng, chờ ngươi thật sự hiểu biết nàng rồi, nhất định sẽ muốn đánh nàng........ Ách! Không, ngươi nhất định sẽ muốn yêu thương công chúa chúng ta."
Lúc này, chợt thấy một tiểu thị vệ chạy vào, nói: "Thẩm lão bản, Thái phu nhân và thiếu phu nhân đến rồi!"
Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Mộ Thu biến hóa, nhỏ giọng nói: "Không phải thiếu phu nhân có thai rồi sao? Họ không đợi ở Giang Nam, chạy tới nơi này làm gì?"
Lúc này, hoàng thượng vì Đại Tư Mã của mình, mất lòng quần thần, dẫn tới chỉ trích, vào thời khắc này, Thái phu nhân cũng không kiêng kỵ mang theo thiếu phu nhân một đường bôn ba tới, nhất định là muốn nhân cơ hội thay Ninh Vương tranh thủ địa vị hoàng tử. Thotho_
Tiểu thị vệ nói: "Các phu nhân đã tới rồi! Xe ngựa đang dừng ở trước cửa, ngươi nhanh đi nghênh đón đi, ta lập tức đi đến cửa đối diện tìm Ninh Vương Điện hạ trở về."
Thẩm Mộ Thu chắp tay thi lễ nói với Trường An: "mẫu thân và thiếu phu nhân Ninh Vương tới, thảo dân phải đi nghênh đón, thỉnh công chúa chờ trong chốc lát!"
Trường An vội vàng nói: "Là hoàng bá mẫu ta tới, ta và ngươi cùng đi ra ngoài nghênh đón."
Lời vừa mới xong, Tiểu An Tử lập tức kề tới, nhỏ giọng nhắc nhở ở bên tai nàng: "Công chúa, không thể trì hoãn nữa rồi, chúng ta cũng cần phải trở về, thời điểm không sai biệt lắm, đừng quên, chuyện ngươi đồng ý với quận quân Thừa Ân, nếu không phải nàng giúp ngươi cầu cạnh, còn ra ngoài cùng với ngươi, hoàng thượng sẽ không dễ dàng đồng ý cho ngươi xuất cung như vậy, quận quân đồng ý cho ngươi lén lút chạy tới, không phải muốn để lại tình cảm và thể diện cho ngươi, đó là bởi vì nàng tin tưởng, ở phủ Ninh Vương, không xảy ra nhiễu loạn, vượt quá thời giờ, nàng nhất định sẽ tới được."
Nếu như bị quận quân Thừa Ân phát hiện, nàng không phải đến tìm đường huynh, mà là đặc biệt tới cưa nam nhân, nàng ấy tuyệt đối sẽ không giúp nàng như vậy nữa.
Nhớ tới mình xuất cung không dễ, Trường An liếc Thẩm Mộ Thu một cái, rất thất vọng nói: "Như vậy, Trường An cũng nên hồi cung rồi." Thotho_
Nghe được hai chữ『 hồi cung 』, Thẩm Mộ Thu Tâm vui mừng một hồi, lập tức vui vẻ chắp tay thi lễ nói: "Thảo dân, cung tiễn công chúa."
*
Trường An đi ra khỏi phủ đệ, đúng lúc chạm mặt Thái phu nhân và Tào Mộng Bình ở cửa ra vào, hàn huyên mấy câu, không bao lâu sau, quả nhiên chạy tới một chiếc xe ngựa trong cung, là quận quân Thừa Ân tới đón nàng, nàng và Tiểu An Tử nhanh chóng lên xe, vừa mới ngồi vào chỗ của mình, vén rèm xe lên, tùy ý thoáng nhìn ngoài cửa sổ, lúc này lại liếc thấy Ninh Vương và Đổng Tư Mã, cùng nhau bước ra từ cửa Đổng phủ.
Tiểu An Tử nhìn thấy bóng dáng của Đổng Khanh, sắc mặt đột biến, lập tức hô nhỏ một tiếng nói: "Công chúa mau buông rèm xuống, ngàn vạn lần đừng để Đổng đại nhân phát hiện chúng ta ở trên xe."
Trường An nghe vậy, quả thật nhanh chóng để rèm xuống, lộ ra bộ dáng có tật giật mình.
Ngược lại Lâm Dương nhi lại vén rèm lên, liếc ngoài cửa sổ một cái, nở nụ cười nói: "Là ta và công chúa xuất cung, công công cần gì lo lắng bị Đổng đại nhân nhìn thấy chứ? Chẳng lẽ Lâm Dương nhi ta xuất thân đê tiện, đảm đương không nổi làm bạn với công chúa sao?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK