Editor: Thơ Thơ
Tào Mộng Bình nghe Đổng Đại Tư Mã ở cửa đối diện tới, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Thái phu nhân quay đầu hỏi nhi tử: "Bốn mươi chín, tại sao Đổng Tư Mã đột nhiên tới đây? Còn nữa, làm sao ngươi biết nàng nhất định sẽ tới đây?"
Lưu Ký cười nói: "Hôm nay ở vùng ngoại ô may mắn săn được một con chim quý hiếm, khi trở về, ta phái gã sai vặt đưa đến cửa đối diện cho nàng rồi."
Nghe vậy, Tào Mộng Bình lạnh lùng nói: "Được một con chim ngu ngốc bị đánh rớt có là gì? Nàng cần gì phải lao tâm lao lực như thế, đích thân tới cảm ơn sao? Đại Tư Mã là trọng thần triều đình, không phải nhật lý vạn cơ (mỗi ngày bận rộn) sao? Làm sao sẽ rãnh rỗi như vậy? Hôm nay cũng chỉ là đưa con chim, nàng tới đây; ngày mai đưa con vịt qua, nàng cũng qua cảm tạ sao? Hôm nào mượn miếng nước tương, nàng cũng phải đích thân tới cảm tạ hả? Tuy nói chỉ là cửa đối diện, nàng cứ như vậy thích thường xuyên phản hồi sao? Không chê phiền sao? Loại chuyện nhỏ này, vì sao không phái hạ nhân tới đây thì tốt rồi?"
Mắt thấy biển ghen nổi sóng, Thẩm Mộ Thu tiến vào bên người nàng, nhíu mày, ranh mãnh nói: "Thiếu phu nhân, chớ nhỏ mọn, coi chừng động thai khí, vấn đề xuất hiện ở trên thân nam nhân ngươi kia, cũng không phải là Đổng Tư Mã. Ngươi không có làm quan qua, không hiểu quy củ, nam nhân của ngươi là người bình thường sao? Là Điện hạ, ngươi cũng đừng quên, người ta là vương gia, Đổng Tư Mã chỉ là hạ quan, khi vương gia ban thưởng chim quý hiếm mà mình tự tay săn được, cái này gọi là ban ân, một người làm quan, coi như ngại con chim quý hiếm kia dáng dấp xấu xí, trong lòng sẽ không thích, vẫn phải tự mình đến trước mặt vương gia khấu tạ, cái này gọi là tạ ơn." Nói xong, lắc đầu một cái, thở dài nói: "Đến tột cùng là người nào lợi dụng thân phận địa vị của mình, đang dây dưa người nào, cũng không làm rõ được, hạ phong!" Thotho_
Chốc lát sau, quả thật thấy Đổng Tư Mã thận trọng phủ một thân quan bào, không nhanh không chậm bước vào cánh cửa.
Tào Mộng Bình lạnh lùng liếc nàng một cái, nhìn nàng lộ ra bộ dáng ngụy nương Bất Nam Bất Nữ, nàng thật không rõ. Vì sao đại mã tư có thể làm nam nhân của nàng thần hồn điên đảo, trong lòng toàn tâm toàn ý chỉ có nàng?
Lưu Ký thấy Đổng Khanh tới, lập tức cười đi ra ngoài nghênh đón, nàng chưa kịp quỳ xuống đất lễ bái, liền đưa tay nâng, khóe miệng chứa đựng nụ cười nói: "Ngươi đến rất đúng lúc, chúng ta đang định uống rượu đấy."
*
Bên trong thư phòng, mùi rượu lan tỏa bốn phía.
Trên cái bàn lớn bày đầy các thức điểm tâm cùng quả vỏ cứng ít nước. Sau khi vội vàng một hồi, bọn người hầu rối rít lui ra ngoài phòng, ở cửa ra vào xếp thành hai hàng đợi lệnh.
Lưu Ký, Đổng Khanh, Thẩm Mộ Thu, Trường An và Tiểu An Tử đều ở bên trong thư phòng.
Thẩm Mộ Thu mở ra từng cái gọi là rượu ngon tuyệt phẩm. Cẩn thận thưởng vị. Lưu Ký còn có dụng ý khác, nằm bên cạnh Đổng Khanh, tùy ý nghiêng một bình rượu uống. Thotho_
Đổng Khanh cẩn thận nhìn bình rượu ngon do công chúa mang đến. Trong đó cũng không có cái loại hoa tửu của ba năm trước, nàng triệu Tiểu An Tử đến bên cạnh, cố ý mang ra ngoài thư phòng tán gẫu một phen, lúc này mới nhân cơ hội nhỏ giọng hỏi Tiểu An Tử: "Hoàng thượng đi dạo trên sông rồi, sao ngươi không đi theo lên thuyền?"
Tiểu An Tử nhỏ giọng nói: "mấy ngày nay sắc mặt Hoàng thượng có bao nhiêu khó coi. Đổng đại nhân không biết sao? Thái hậu nhìn chằm chằm hắn, buộc hắn mang theo Đậu tiểu thư lên núi thưởng gió, nước vào sông, hắn không thoát thân được, bèn không cho ta theo rồi, muốn ta nhân cơ hội xuất cung. Nói với ngươi một câu........" Nói xong, lại gần bên tai nàng nói: "Hoàng thượng dặn dò, vào nửa đêm ngươi nhất định phải trở về phủ. Đợi ở trong phủ."
Đổng Khanh nghe vậy, sắc mặt khẽ biến thành kinh ngạc, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng có ý tứ gì?"
Tiểu An Tử nhún vai nói: "Lần này, ta thật sự suy nghĩ không ra rồi."
Đổng Khanh hỏi tiếp: "chuyến này xuất cung, công chúa có đi Đậu phủ không? Hôm nay mang rượu đến. Là rượu lấy được từ nơi đó sao?"
Tiểu An Tử nói: "Công chúa không có đi Đậu phủ, sau khi đi Anh vương ngồi tạm. Liền trực tiếp tới đây, đương nhiên rượu là trân quý trong cung, công chúa vì muốn mỹ nam tử vui vẻ, đi theo hoàng thượng đòi hỏi không ít trân quý đấy."
Lúc này, xuyên qua cánh cửa, thấy Lưu Ký uống một bình rượu, ngước mắt hỏi "Trường An, hôm nay làm sao xuất cung? Hoàng thượng mang theo Đậu tiểu thư đi dạo trên sông rồi, ngươi làm thế nào xuất cung được?" Thotho_
Trường An nói: "Là Thái hậu làm chủ cho Trường An xuất cung, Anh vương Hâm ca ca té từ trên ngựa xuống, bị thương nhẹ, ta liền chờ lệnh Thái hậu xuất cung thăm hắn, Thái hậu nói rồi, huynh muội như tay chân, nên thăm một chút."
"Anh vương té từ trên ngựa xuống sao?" Thẩm Mộ Thu cười nói: "Nghe nói Anh vương sưng mặt sưng mũi, tránh không tiếp khách đấy. Tối hôm trước bị tập kích, người nọ lại không làm bị thương tính mạng hắn, cho nên căn bản không phải thích khách; vật trân quý trên người của hắn, không mất thứ nào, người kia cũng không lấy tiền bạc, càng không phải là thổ phỉ; chỉ là hung hăng đánh hắn một trận........, trong mắt của ta, là bị nữ nhân đánh cho, còn là một nữ nhân hết sức cường hãn, trong lòng Anh vương có tính toán, hắn sợ mặt mũi không nhịn được, vì vậy liền giả nói té từ trên ngựa xuống."
Lưu Ký cười nói: "Ở đế đô hoàng thân quốc thích quá nhiều, Anh vương muốn tránh thích khách thật sự là quá khó khăn, nếu không hắn nên sớm nghĩ trở lại đất phong đi, sao không tới dì của mình mượn chỗ? Đậu thừa tướng có một tòa nhà lớn ở ngoại ô, đất đai cực kỳ rộng lớn, có sông có núi có hồ, thích hợp tĩnh dưỡng nhất."
Nghe vậy, trong lòng Đổng Khanh kinh hãi mãnh liệt, nàng không biến sắc trở lại bên trong thư phòng, ngồi xuống bên cạnh Ninh Vương Lưu Ký đang nằm, ra vẻ thờ ơ nhàn nhạt nếm thử một miếng rượu, lúc này mới nhỏ giọng hỏi: "Đậu thừa tướng có một tòa nhà lớn ở ngoại ô, chuyện này sao ta chưa nghe nói qua? Ngay cả hoàng thượng cũng không rõ đấy?"
Lưu Ký nói: "tòa nhà này diện tích cực lớn, tự nhiên không ở trong thành, tọa lạc ở phía tây Hoàng Thành ngoài mười dặm, tên gọi Sơn Trang Ngưỡng Thiên, Đậu thừa tướng đã từng chiêu đãi Bổn vương vào ở một đoạn thời gian, là sản nghiệp của ông cậu, trên thực tế, tất cả cũng thuộc về Đậu gia, Đậu gia luôn luôn ở trong hoàng thành, làm việc khiêm tốn, sơn trang kia, ngay cả Đậu thừa tướng cũng cực ít qua đấy." Thotho_
Sản nghiệp nhà mình, lại cố ý mang danh nghĩa của ông cậu? Xem ra, tòa Sơn Trang Ngưỡng Thiên này rất có ẩn ý.
Nàng cần thiết tìm một cơ hội, quang minh chánh đại đi vào, trước mắt, cơ hội tốt nhất chính là tìm biện pháp khiến Anh vương vào ở dưỡng thương, mà Đại Tư Mã nàng có thể lấy lý do cùng đi với Quận chúa Phong Nguyên, vị hôn thê của Anh vương, thuận nước đẩy thuyền đi thăm.
Nhưng mà, đêm khuya gặp tập kích, bị đánh một trận, chuyện này huyên náo xôn xao, Anh vương mặt mũi không còn ánh sáng, hắn cũng sẽ không ở lại đế đô nữa rồi, rất có thể sẽ trực tiếp trở về đất phong.
Bên trong đại sảnh, Trường An nâng má phấn, một đôi mắt hạnh mang mối tình thầm kín lặng lẽ nhìn Thẩm Mộ Thu, khóe miệng khẽ nhếch cười.
Lại thấy Thẩm Mộ Thu cầm một bình rượu lên ngửi tới ngửi lui nói: "Trước kia ta cất qua một loại rượu, có chút tương tự rượu này, ta phải đi vào trong nhà lấy tới xem một chút."
Nghe vậy, Đổng Khanh phục hồi tinh thần lại từ trong mạch suy nghĩ, ngước mắt nhìn hắn hỏi: "Thẩm lão bản có từng nghe qua Mạn Đà La Hoa chưa, hoa này có thể dùng để chưng cất rượu sao? Gây thành rượu có khó khăn không?" Thotho_
Thẩm Mộ Thu cười nói: "Không khó, ta đã từng uống qua rượu do Mạn Đà La Hoa cất, rượu này làm cho người cười, làm cho người múa, thích hợp uống trong bữa tiệc, chỉ là, hoa này chế rượu không chỉ có ít ỏi, hơn nữa quá trình chế phải hết sức cẩn thận, Mạn Đà La Hoa sử dụng lượng nhỏ chính là rượu ngon tuyệt phẩm, sử dụng quá liều cũng là có độc, nhất là hạt giống cùng Diệp Tử, phải tránh lên men vào trong rượu, nghe nói hoa này quá liều sẽ độc, làm cho người ta động tình, thậm chí có lẽ cũng sẽ khiến người ta mất hết ý thức, thậm chí điên khùng."
"Nếu như là dùng Mạn Đà La cho chỗ khác thì sao?"
"Tự nhiên cũng sẽ như thế. Mạn Đà La quá liều, ác độc lấy ra hại người."
Đổng Khanh cúi đầu tỉ mỉ suy nghĩ, ban đầu nàng ở Phủ Ninh Vương thì đã từng bị Đậu Nguyên Nguyên hãm hại, dùng một trục sáp để cho nàng động tình, có thể thấy được ba năm trước đây Mạn Đà La Hoa cũng không bị tiêu hủy, nếu có thể tìm ra hoa này ở Đậu gia, chính là chứng cớ cứng như thép.
"Ngươi đang suy nghĩ gì? Đều đã xuất thần rồi?" Lúc này, Lưu Ký bên cạnh đột nhiên kề qua hỏi.
Đổng Khanh ngước mắt nhìn thẳng vào mắt hắn, lại đột nhiên phát hiện trong con ngươi hắn tối tăm lại có một vẻ kỳ lạ không nói được, trong kỳ lạ này còn mang theo thâm trầm theo dõi.
Chuyện nàng trúng độc tình ở trong phủ Ninh Vương, Ninh Vương biết, chẳng lẽ, hắn biết đó là độc Mạn Đà La Hoa? Thotho_
Nàng nhỏ giọng hỏi: "Điện hạ có biết ban đầu Đổng Khanh ở Phủ Ninh Vương bị trúng loại độc tình nào không?"
Nghe vậy, sắc mặt Lưu Ký biến hóa, cũng trong nháy mắt cố ý ẩn dấu đi, nhanh chóng khôi phục lại bình thường, nếu không phải nàng hết sức chuyên chú, chắc chắn bỏ lỡ vẻ mặt hắn khuynh khắc biến hóa.
Xem thế này, nàng càng xác định. Đổng Khanh cắn răng một cái nói: "Vì sao thân Đổng Khanh bị trúng độc tình, là người phương nào gây nên, trúng độc nào, Điện hạ biết chứ?"
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn, đang chờ hắn mở miệng lừa gạt nàng.
Lại thấy Lưu Ký từ từ mở miệng nói: "Từ khi chúng ta quen biết đến nay, Lưu Trường Phong ta chưa từng lừa gạt qua ngươi bất cứ chuyện gì, cũng sẽ không lừa gạt ngươi."
Sau đó, hắn liền trầm mặc lại.
Hắn không muốn lừa gạt nàng, vì vậy lựa chọn lặng im.
Đổng Khanh thấy thế, trong lòng thực giận, liền giơ tay lên thở dài nói: "Thời gian đã không còn sớm, hạ quan cáo lui."
Dứt lời, liền đứng dậy đi ra ngoài, đi ra khỏi cửa lớn của thư phòng.
Lưu Ký lại nhanh chóng đuổi theo, ở sau lưng nàng gọi liền mấy tiếng, "Uyển Nhi, Uyển Nhi!", thấy thái độ nàng lạnh nhạt, không chịu quay đầu lại, hắn bước nhanh tiến lên, lập tức kéo lấy nàng tới cây hoa. Thotho_
"Điện hạ, xin buông tay đi, lôi lôi kéo kéo tính là gì?" Nàng tức giận nói.
Lưu Ký cau mày nói: "Dừng tay đi, mặc dù ta không biết đến tột cùng ngươi muốn làm cái gì, mà ta ngửi được hơi thở nguy hiểm rồi, ngàn vạn lần ngươi đừng đi trêu chọc Đậu thừa tướng, rất nhiều chuyện ngươi cũng không hiểu biết, ngươi cũng không chân chính hiểu hắn đến tột cùng là một người đáng sợ như thế nào!"
Nàng cắn răng nói: "Đậu thừa tướng? Làm sao ngươi biết ta đang điều tra Đậu gia? Điện hạ quả nhiên là biết chuyện Mạn Đà La Hoa?"
Mày kiếm hắn nhíu chặt, trầm giọng nói: "Ta chỉ là lo lắng an nguy của ngươi!"
Nàng ngước mắt, lạnh lùng trào phúng: "Như vậy, xin Điện hạ nói cho ta biết, Đậu lão tặc là đáng sợ như thế nào? Hạ quan mới có thể quyết định có cảm thấy sợ hãi đối với hắn hay không, từ đó tránh xa hắn à?"
Lưu Ký ngưng mắt nhìn nàng, nhíu mày, trù trừ hồi lâu, mới quyết định mở miệng nói: "Ta ở lại Hoàng Thành, lần lữa không trở lại đất phong, chính là vì làm một đại sự quan trọng, chuyện lớn kia, sự tình liên quan trọng đại, ta tạm thời không cách nào tiết lộ cho ngươi......."
"đại sự quan trọng sao?" Nàng hít vào một hơi, "chẳng lẽ ngươi?"Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK