Editor: Thơ Thơ
Dứt lời, trực tiếp đứng dậy, đang định lui ra, ra ngoài thành. Đột nhiên, lại thấy Lưu Lăng vỗ mạnh lên bàn, cả giận nói: "Càn rỡ! Trẫm cho phép ngươi lui xuống khi nào? mấy ngày nay không được trẫm cho phép, không được rời khỏi tầm mắt trẫm! Trẫm, không cho!"
Tim Đổng Khanh không khỏi đập mạnh và loạn nhịp một hồi......... Giờ phút này, gương mặt tuấn mỹ của hoàng thượng tức giận quá độ, thái độ quá mức bất thường, rõ ràng hắn đã biết được chuyện Thái hậu lệnh nàng hôm nay ra khỏi thành thành hôn cùng Vệ Sùng Văn. Thotho_
Cho nên Tiểu An Tử mới có thể vội vàng chạy tới ngăn nàng lại.
Hoàng thượng, đến tột cùng là biết được chuyện này từ đâu?
Thái hậu tuyệt đối không thể nào để cho hoàng thượng biết, khẳng định sẽ giấu, Đậu Nguyên Nguyên hiển nhiên cũng cảm kích, cho nên mới phải mạo hiểm lợi dụng không biết chuyện Ninh Vương đến bức nàng nhanh chóng ra khỏi thành, nàng ta ước gì nàng lập tức gả cho người khác, tuyệt đối không thể nào để hoàng thượng biết được chuyện này.
Anh vương hiển nhiên cũng không rõ, cho nên mới vô ý chọc cho hoàng thượng giận dữ, còn hất miếng ngọc trong tay của hắn.
Như vậy đến tột cùng là ai biết được mật chỉ của Thái hậu, còn cố ý tiết lộ để hoàng thượng biết?
Lúc này, Đậu Nguyên Nguyên vội vàng nói: "bẩm Hoàng thượng, Vệ tướng quân đóng quân bên ngoài vương thành, hành động lần này rất là khiêu khích, vì để tránh khơi dậy chiến tranh, Thái hậu đặc biệt sai Đổng Tư Mã đi trước nhắn nhủ ý chỉ, khiến Vệ tướng quân rút quân trở về đế đô, chuyện này không trì hoãn được nữa, xin hoàng thượng lấy đại cục làm trọng."
Lưu Lăng phất tay áo nói: "Không phải lệnh Vệ Sùng Văn rút quân sao? Vậy có gì khó? Trẫm lập tức hạ một khẩu dụ để cho hắn rút quân hồi doanh là được."
Lưu Ký lạnh lùng nói: "Đổng Khanh là Đại Tư Mã triều ta, trông coi quan võ, để nàng tới gặp Vệ tướng quân truyền đạt ý chỉ của hoàng thượng rất thích hợp." Hắn theo sát không rời, rõ ràng là nổi giận thật, cố ý đối nghịch với hoàng thượng. Thotho_
Lưu Lăng híp mắt suy nghĩ, ánh mắt như muốn sắc lại ngay tức khắc, đôi mắt hắn sắc bén nhìn chằm chằm Ninh Vương cố ý đối nghịch cùng hắn. Lạnh lùng nói: "Trẫm xuôi Giang Nam nhiều ngày, không có cơ hội xuất ngoại thị sát phong thổ và dân tình nước ta, hôm nay trời trong nắng ấm, khí hậu tương đối tốt, thích hợp đi ra khỏi thành một chuyến, trẫm quyết định mang theo Đổng Tư Mã tự mình ra ngoài thành, khẩu dụ ra lệnh Vệ Sùng Văn rút quân, do trẫm tự mình đến hạ thôi."
Lưu Ký trầm mặt, không nhanh không chậm chắp tay thi lễ nói: "Tiểu vương thân là chủ nơi này, liên hệ tới an nguy hoàng thượng. Hoàng thượng đi tuần, Lưu Ký nhất định tự mình cầm kiếm hộ giá bên cạnh."
Mặc dù không có thái độ rõ ràng, thế nhưng hắn lại nhìn ra rất rõ ràng. Giữa Hoàng thượng và Ninh Vương, nhiều lần vì Đổng Khanh mà giương cung bạt kiếm, ai cũng không chịu nhường một bước, hai tên nam nhân này có quyền thế nhất, lại có thể cùng giành giật một nữ nhân. Hơn nữa còn là Đại Tư Mã đương triều, tình huống đâu chỉ có mâu thuẫn mà còn phức tạp. Chỉ cần có nữ nhân Đổng Khanh ở giữa bọn họ, hoàng thượng và Ninh Vương vĩnh viễn sẽ có khói lửa tràn ngập, chiến hỏa hết sức căng thẳng, Lưu Hâm xem thời cơ không thể mất, lập tức nói: "Hoàng huynh lên đường. Thần Đệ sao dám lười biếng, xin hoàng huynh cho phép Thần Đệ theo xe hầu giá đi."
Anh vương quá mức ân cần, thực không giống như hắn ngày thường buông thả. Lúc này rốt cuộc Đậu Nguyên Nguyên nổi lên lòng phòng bị, nhìn lom lom huynh đệ gia tộc, mở miệng nói: "Lưu Hâm, ngươi đi theo xem náo nhiệt gì vậy?" Thotho_
Lưu Hâm cười nói: "Hầu hạ hoàng huynh, tận hết chức trách Thần Đệ. Có thể là náo nhiệt gì?"
Đổng Khanh trầm thấp trong chốc lát, bệnh hoàng thượng chưa lành. Dùng thuốc Kim Thạch để nhìn bề ngoài hắn không việc gì, cũng là vô cùng thương tổn nguyên khí, ra ngoài mệt nhọc, chỉ sợ sẽ khiến cho bệnh tình nặng lên, Thái hậu đã tự mình đến Phủ Ninh Vương, bà không biết long thể hoàng thượng không khỏe, không tới hai ngày, nhất định sẽ yêu cầu hoàng thượng lên đường trở về đế đô, đường còn dài, thân thể hoàng thượng có thể chịu nổi hành trình trở về mệt nhọc hay không, vẫn chưa xác định, hiện tại quan trọng nhất là bảo đảm hắn nghỉ ngơi, có thể điều dưỡng một ngày tốt một ngày, huống chi Ninh Vương không biết chuyện gì xảy ra, lại rõ ràng trên cơ hoàng thượng, Anh vương cố ý đi theo, không thể thiếu khích bác sanh sự.......
Trải qua một phen cân nhắc, nàng tiến lên phía trước nói: "Hoàng thượng, hãy để cho vi thần đi một mình, thần đơn giản kị binh nhẹ, đi nhanh về nhanh, ước chừng trước bữa tối, liền có thể chạy về phục mệnh."
Nàng đặc biệt nhấn mạnh đi nhanh về nhanh, cũng bảo đảm trở lại trước bữa tối.
Lưu Lăng đưa ánh mắt kiên định nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn, bình tĩnh ngưng mắt nhìn nàng, nhíu mày....... Hồi lâu, rốt cuộc thở dài một cái: "Thôi, ngươi đi nhanh về nhanh đi."
Hắn không thể không nhượng bộ, hắn thật hiểu rõ, sự lo lắng của nàng không phải là không có đạo lý, thân thể hắn tạm thời còn không chịu nổi giày vò, độc trong người chưa thanh lọc hết, hơn nữa thuốc Kim Thạch gây tổn thương, giờ phút này, hắn cũng cầm không nổi kiếm. Thotho_
Hiển nhiên Ninh Vương cố ý, cộng thêm Anh vương cố ý khích bác, thân thể hắn như thế, nếu tự mình ra khỏi thành, tuyệt không phải là một ý kiến hay.
Trở về trước đêm, thời gian gấp rút như thế, nàng không thể nào có cơ hội thành thân với Vệ Sùng Văn.
Ngay sau đó hắn lại phân phó nói: "Bữa tối trở lại phục mệnh, trẫm chuẩn bị sẵn bữa tối chờ ngươi!"
"Vi thần, tuân chỉ."Đổng Khanh nói.
Lúc này, Lưu Hâm lại tiến lên thở dài, chủ động chờ lệnh nói: "Nếu hoàng huynh không yên lòng Đổng Tư Mã độc hành, xin hoàng huynh cho phép, để Thần Đệ cùng Đổng Tư Mã đi ra khỏi thành!"
Lưu Lăng khoát tay một cái nói: "Đổng Tư Mã ra khỏi thành, tự trẫm sẽ an bài mấy tên hộ vệ đi theo, trẫm có chuyện quan trọng khác phân phó ngươi........"Nói tới chỗ này, hắn quay đầu nhìn Lâm Dương nói: "Trẫm không tin thiên mệnh, Thái hậu cũng không tin, cho nên gả ngươi cho người khác, không ngờ, Chân Thế Đạo lại đột nhiên bỏ mình, chuyện này đối với ngươi không phải phúc, cũng là tai hoạ, mặc kệ có phải ngươi vô tội hay không, ngươi phạm vào đại kỵ, phải đoạn tuyệt truyền thuyết Thiên Mệnh hoàng hậu, ngươi phải rời khỏi trần thế......"
Quả thật là muốn nàng rời khỏi trần thế rồi!
Nghe vậy, Lâm Dương nhi bị sợ dẫn đến khuôn mặt nhỏ nhắn hóa trắng bệch, toàn thân phát run, run run dập đầu trước hoàng thượng, nén lệ, cầu khẩn nói: "Dân nữ có tội gì? Dân nữ vô tội, cầu xin hoàng thượng khai ân, tha cho tiểu nữ một con đường sống." Thotho_
Lưu Lăng cau mày nói: "Trẫm không phải muốn giết ngươi, trời xanh còn có đức hiếu sinh, trẫm tuyệt không giết người vô tội, trẫm có thể tha ngươi, Thái hậu lại không thể tha, nếu ngươi muốn mạng sống, thì phải rời khỏi trần thế, tuyệt trần duyên, tiến vào Phật Môn, cắt đứt lục căn....... Lâm Dương, ngươi có nguyện xuất gia làm ni không?"
Hoàng thượng quả thật là người nhân đức, hắn không đành lòng giết nàng, cũng không nỡ thấy nàng là người vô tội bị Thái hậu giết chết, vì vậy lệnh nàng xuất gia xuống tóc làm ni cô, làm bạn với Phật.
Thanh Đăng Cổ Phật, vô tình vô ái, không ham không muốn, quả thật thê lương, vì giữ được tánh mạng, chỉ có thể vào Phật Môn, cắt mái tóc dài. Tuyệt đi trần duyên.
Lâm Dương nhi hạ quyết tâm, rơi lệ nói: "Dân nữ cám ơn hoàng thượng."
Lưu Lăng cúi người xuống, tự tay nâng nàng dậy, dịu dàng nói: "Trẫm cũng không muốn ép ngươi làm ni, nhưng lại không thể không như thế, ngươi từ đây đợi trong phật tự, bình an sống qua ngày. Ngươi là phụng hoàng mệnh xuất gia, Sư Phụ trong Đại Phật tự không dám làm khó với ngươi, điều duy nhất trẫm có thể làm vì ngươi, chỉ có như thế." Dứt lời, ngước mắt nói với Lưu Hâm: "Người là ngươi dẫn vào vương phủ, vậy do ngươi phụ trách dẫn nàng đi Đại Phật tự cạo đầu làm ni thôi."
Nghe thấy lời ấy, sắc mặt của Lưu Hâm thay đổi một lần. Trong lòng nhanh chóng thoáng qua một tia kinh hãi, hoàng thượng đã biết dương nữ là hắn dẫn vào vương phủ, cho nên mới đặc biệt cho đòi hắn tới. Hắn liếc Đổng Khanh một cái thật nhanh, nhìn thấy nàng đang nhìn chằm chằm hắn, quả nhiên......... Là Đổng Khanh báo cho hoàng thượng chuyện này. Thotho_
Nàng ỷ vào hoàng thượng sủng ái. Lại dám bán hắn sao?
Hắn và Đổng Khanh luôn luôn không thù, không phải là địch không phải là bạn, nhất định bảo trì quan hệ không lạnh không nóng....... Lần này xem ra, Đại Tư Mã Đổng Khanh quyết tâm đối địch với hắn rồi.
Thái độ Hoàng thượng lạnh nhạt, trong lòng Lưu Hâm gấp gáp một hồi. Hắn vội vàng chắp tay thi lễ nói: "Hoàng huynh minh giám, Thần Đệ đối với Lâm cô nương cũng chẳng thân quen, không tính là quen biết. Thuần túy chỉ là ở cửa ra vào vô tình gặp nàng nói chuyện với Đổng Tư Mã, mới biết nữ nhân này, ta với nàng không quen không biết, làm sao dẫn nàng vào Đại Phật tự, nàng là một cô nương đơn độc lại cùng thần đệ kết bạn. Hiển nhiên không ổn........."
Lưu Lăng buồn bực nói: "Ngươi ở bên ngoài, chẳng lẽ không có tùy thân hộ vệ cùng người hầu hạ sao? Cũng không phải là cô nam quả nữ. Nếu như ngươi cảm thấy không ổn, mang thêm mấy ma ma đi theo, ý trẫm đã quyết, ngươi làm theo đi! Lập tức lên đường, Đại Phật tự cách đất phong ngươi quá gần, ngươi cũng nên đi về."
Đất phong sao? Hoàng thượng là muốn đuổi hắn trở lại đất phong.
Hoàng thượng lại có thể đuổi hắn là hoàng Ngự Đệ rời khỏi, chuyện này nếu truyền đi, tất cả người theo hắn, sẽ cảm thấy là Hoàng đế cố ý xa lánh hắn, đối với thanh thế hắn ảnh hưởng cực lớn. Thotho_
Lưu Hâm trầm mặt, thở dài nói: "Thần Đệ, tuân chỉ."
Lưu Lăng khoát tay một cái nói: "Đổng Tư Mã lưu lại, chư vị lui ra đi."
"Tuân chỉ."
Chốc lát, mọi người rối rít lui ra, trong nhà lập tức yên tỉnh trở lại.
Lưu Lăng đi vào phòng trong lấy một áo choàng màu đen ra ngoài, sau đó cẩn thận khoác lên trên người Đổng Khanh, tự tay buột dây giúp nàng, dặn dò lần nữa: "Đi tới đi lui ngoài thành, mặc dù đường xá không xa, vẫn còn lạnh, đi đường cẩn thận."
Đổng Khanh ngước mắt nói: "Hoàng thượng, Anh vương giấu giếm ý định, ngài phải cẩn thận, canh phòng nghiêm ngặt hắn!"
Chẳng biết tại sao, trong lòng của nàng có một dự cảm không nói ra được.
Lưu Lăng cười nói: "Không phải trẫm lệnh hắn trở về đất phong rồi hả? Hắn phải lập tức lên đường đấy. Trẫm tính toán từ đây xa lánh hắn, chuyện này chắc chắn sẽ ảnh hưởng thế lực của hắn, trẫm sẽ từ từ tước đất phong của Anh vương. Mấy ngày nữa đợi thân thể trẫm khá hơn một chút, sẽ khải giá trở về đế đô, tất cả sẽ không có chuyện gì. Ngươi đi thông báo Vệ Sùng Văn rút quân hồi doanh, trẫm chờ ngươi trở lại, Uyển Nhi, ngươi nhất định phải trở lại trước bữa tối, nếu ngươi dám làm chuyện trẫm không thể cho phép, trẫm sẽ lập tức thu hồi chức vụ Đại Tư Mã của ngươi." Thotho_
"Làm chuyện không thể cho phép?"
Lời nói vẫn còn chưa xong, lúc này, đột nhiên Lưu Lăng ôm nàng vào trong ngực, hai tay ôm chặt nàng, phía trên truyền đến, hắn nhỏ giọng cảnh cáo: "Nếu ngươi dám tự tiện thành hôn với Vệ Sùng Văn, chính là chuyện trẫm không thể cho phép."
"Hoàng thượng!" Đổng Khanh cắn răng một cái hỏi "Ngài làm sao biết được chuyện Thái hậu bí mật cho ta ra khỏi thành thành hôn với Vệ Sùng Văn?"
"Là Như Họa nói cho ta biết, tối hôm qua lúc mẫu hậu đến nói chuyện này với Đậu Nguyên Nguyên, nàng ta đang ở bên cạnh hầu hạ."
Thì ra là như vậy, Như Họa cũng không hy vọng Đậu Nguyên Nguyên được như ý nguyện lên làm hoàng hậu, cho nên cố ý tiết lộ cho hoàng thượng biết được.
"Coi như khó khăn, coi như hoang đường, coi như không bị mẫu hậu lý giải, trẫm cũng nhất định loại bỏ muôn vàn khó khăn, cưới ngươi làm vợ, sắc lập ngươi làm hoàng hậu. Uyển Nhi, coi như rất nhiều chuyện đã qua trẫm đã không còn nhớ nữa, nhưng trẫm rất xác định, cho tới nay, người ở bên trong lòng của Lưu Lăng ta chỉ có một mình ngươi."
Giọng điệu của hắn, buồn triền miên, nhỏ giọng nỉ non lại mang theo vạn phần kiên định.
Tâm thần Đổng Khanh khẽ suy sụp, đôi mắt đẹp lập tức mơ màng, nàng làm sao không hiểu tính toán trong lòng Thái hậu, thế lực Ninh Vương to lớn, Anh vương giương mắt hổ, hai vị hoàng tộc này ngẩng đầu nhìn đế vị, đều bởi vì hoàng thượng cũng không phải là con thân sinh của tiên đế, nếu hoàng thượng muốn ngồi vững trên đế vị, không chỉ có nắm giữ quyền to trong tay, hắn còn phải có một hoàng hậu có bối cảnh thế lực hùng hậu đến giúp đỡ, nếu không phải hắn bất kể hậu quả hối hôn, không kể thể diện của Đậu thừa tướng, nhất định sẽ lập tức đảo hướng Ninh Vương. Nàng âm thầm hạ quyết tâm, lặng lẽ lau đi không rơi xuống một giọt lệ tình, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng, ta phải đi."
Hắn cúi đầu, ngưng mắt nhìn nàng thật sâu, đưa tay nhẹ nhàng mơn trớn má phấn, nhu tình cười nói với nàng: "Đi đi, đi nhanh về nhanh, trẫm chờ ngươi trở lại cùng nhau dùng bữa."
Xem thêm...