Mục lục
Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cơ thể trẻ tuổi làm sao chịu được khiêu khích, huống chi lại được mình yêu khiêu khích, đôi tay Tần Mộc luôn bồi hồi bên hông Tiêu Dật cũng bắt đầu trở nên to gan hơn, chỉ trong chớp mắt đã bắt được điểm trước ngực của Tiêu Dật vào trong tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng khảy phần đỉnh, tay kia thì nắm lấy bên còn lại nhẹ nhàng vân vê, đồng thời cong chân lên, cọ vào giữa hai chân Tiêu Dật, nghe được Tiêu Dật hít vào một hơi, đáy mắt Tần Mộc bắt đầu bốc cháy, cười nhẹ nói:“Tiểu Dật, anh đây sẽ không khách khí.” Nói xong, ngẩng đầu lên, ngậm lấy đôi môi Tiêu Dật.

Kích thích đến quá mãnh liệt, Tiêu Dật vô thức xoay eo muốn tránh né, lại bị Tần Mộc ôm càng chặt, vốn dĩ đang có ưu thế phía trên lại bởi vì Tần Mộc ôm mà trở nên bị động, trong chốc lát không thể rút tay ra, nụ hôn của Tần Mộc trở nên kịch liệt, chiếc lưỡi linh hoạt một giây cũng không ngừng mà dây dưa, cảm giác tê dại từ xương cụt dâng lên.

Hai người đang quấn quýt hôn, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Tề Bân xông pha đi đầu:“Mệ muốn chết……Oa! Đông cung sống! Mau chụp mau chụp! Sau này bán kiếm tiền!”

Mặt Tiêu Dật đỏ lên, đang muốn đứng dậy, đã thấy Tần Mộc xoay người, đặt cậu ở dưới thân, căm giận ngẩng đầu:“Tiền Thụy! Còn không mau dẫn hắn ra ngoài!”

“Này này này! Giọng điệu cậu là sao.” Tề Bân cầm di động hướng vào trong phòng, bị Tiền Thụy ở phía sau giữ chặt. Tiền Thụy đem Tề Bân đang xù lông vào trong lòng, nhìn Tần Mộc nói:“Mượn cậu một căn phòng một chút có lẽ không thành vấn đề đi?”

“Không thành vấn đề! Mộ Dung Phong, dẫn bọn họ đi! Nhớ rõ đóng cửa phòng tôi lại!”

Đám người đi rồi, lúc này Tần Mộc mới chán nản cúi đầu, nhìn da thịt non mịn của Tiêu Dật, trong lòng âm thầm mắng chửi, không biết bị xem bao nhiêu rồi, sớm biết vậy hắn đã không cởi quần áo Tiêu Dật!

Tiêu Dật đẩy Tần Mộc:“Đứng lên.”

Tần Mộc cười cúi đầu, kề sát mặt Tiêu Dật, thân mật cọ cọ Tiêu Dật, cố ý thấp giọng:“Còn chưa có làm xong đâu!”

Nhìn đôi mắt xanh gần trong gang tấc của Tần Mộc phản chiếu ra khuôn mặt bản thân, trong lòng Tiêu Dật xuất hiện một chút thỏa mãn, từ nhỏ đến lớn, trong mắt người này trước sau chỉ có một mình cậu. Tiêu Dật cong khóe môi, nhìn Tần Mộc:“Sô pha không thoải mái, đi lên giường.”

Tần Mộc nhanh chóng suy nghĩ, đi lên giường, vậy trên dưới chia thế nào? Nguyên nhân hắn vẫn luôn án binh bất động với Tiêu Dật, chính là xoắn xuýt chuyện này, hắn muốn ôm Tiêu Dật, nhưng với tính tình cao ngạo của Tiêu Dật, sao có thể để cho người ta ôm? Thầm suy nghĩ trong chốc lát, Tần Mộc đã ném chuyện này ra sau đầu, mặc kệ nó, sờ đủ rồi nói sau! Tần Mộc lôi kéo Tiêu Dật đứng dậy, áo của hai người đã sớm bị cởi, quần cũng lỏng lẻo, cúi đầu liền có thể nhìn thấy cảnh xuân phía trước, Tiêu Dật yên lặng kéo quần, Tần Mộc thấy, lập tức cười khẽ, xoay người ôm lấy Tiêu Dật, thừa dịp cậu không chú ý, kéo rớt quần cậu, cắn lỗ tai cậu thấp giọng nói:“Dù sao cũng phải cởi, còn kéo cái gì?”

Không được quần che chắn, vật phía trong quần lót nhô cao rõ ràng hơn, Tiêu Dật mím môi, cũng kéo rớt quần Tần Mộc quần, sờ soạng, còn thuận tay nhéo một cái ở chỗ kia:“Cũng không phải anh không có.”

Tần Mộc nhịn không được rên rỉ, hôm nay Tiêu Dật làm sao vậy? Đột nhiên nhiệt tình như vậy! Lôi kéo Tiêu Dật nhanh chóng lăn lên giường, đôi tay không thành thật từ trên ngực sờ soạng xuống phía dưới. Tiêu Dật ngày thường được Tần Mộc hầu hạ như vậy thành thói quen, cũng không để ý tới hành động của hắn, thư giãn tứ chi thon dài chờ đợi sự vui vẻ sắp đến. Có lẽ là bị hành động lúc nãy của Tiêu Dật kích thích, lúc này Tần Mộc không chỉ hôn mặt cùng tai của Tiêu Dật, mà là hôn từ cổ cậu xuống, nhẹ nhàng cắn vào yết hầu cậu, đồng thời cũng cầm tiểu tiểu Dật vào trong tay, Tiêu Dật ngước cổ lên, rên rỉ thỏa mãn, ánh mắt Tần Mộc sâu lắng, cầm lấy tay Tiêu Dật đặt xuống phía dưới của mình:“Tiểu Dật, nơi này của anh cũng khó chịu.”

Tiêu Dật cách một lớp quần lót cầm lấy thứ kia của Tần Mộc, cảm thấy được thứ đó lại lớn hơn một chút, đáy mắt hiện lên ý cười vừa lòng, lúc này mới không nhanh không chậm đưa tay vào trong quần lót, cũng cầm lấy tiểu Mộc Mộc bắt đầu vuốt ve.

Hai người vuốt ve hồi lâu, cuối cùng, hai dòng chất lỏng màu trắng đồng loạt phun ra, Tần Mộc nghiêng người, cẩn thận hôn môi Tiêu Dật, vẫn cảm thấy chưa đủ, hai người đã có một khoảng thời gian dài không thân mật, lần bận rộn này cũng không phải là giả.

Tiêu Dật nghiêng đầu, thỉnh thoảng hôn Tần Mộc hai cái, cậu biết Tần Mộc giống cậu, cũng muốn ở phía trên, một khi đã như vậy, vậy tiếp tục giữ hiện trạng là được rồi, dù sao cảm giác như vậy cũng không tệ.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào, thứ phía dưới lại dựng thẳng, Tần Mộc cười hắc hắc, xoay người ôm Tiêu Dật, dùng cơ thể mình cọ cọ cậu, sau đó cầm lấy của cả hai cùng ma sát, này lại là một cảm giác khác.

Hai người ở trong phòng cọ xát cọ xát đến trưa, cho đến giờ cơm chiều mới ra khỏi cửa phòng ngủ, Tần Mộc nhớ tới Tề Bân, tìm Mộ Dung Phong hỏi phòng bọn họ, cầm chìa khóa tính đi nhìn lén, nào ngờ vừa tra chìa khóa vào, cửa phòng liền bị mở ra, Tiền Thụy khoác áo ngủ, như cười như không nhìn bốn người ngoài cửa.

Tiêu Dật thoáng hạ tầm mắt, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp bình tĩnh đứng ở phía sau, chỉ có Tần Mộc da mặt dày nhất, một chút cũng không có tự giác bị bắt tại trận, mà vỗ vỗ bả vai Tiền Thụy:“Nhìn vẻ mặt thỏa mãn của cậu này, lúc nãy đã ăn no rồi đúng không?”

Vẻ mặt Tiền Thụy vẫn như trước, thản nhiên nhìn Tần Mộc từ trên xuống dưới, lại nhìn Tiêu Dật vài lần, lúc này mới mỉm cười mở miệng:“Chắc là no hơn cậu một chút.”

Tần Mộc bị nghẹn lời, trong chốc lát cũng không thể nói được gì, nhưng mà Tiêu Dật, bước lên từng bước, đứng ở trước cửa phòng nhìn về phía Tề Bân nằm trên giường nói:“Tề Bân, Tiền Thụy nói còn chưa có ăn no.”

“Nè nè nè!” Tiền Thụy thấy nhức đầu, lúc nãy Tề Bân bị hắn ăn đến xù lông, lại bị trêu chọc, huống chi người trêu chọc lại là Tiêu Dật! Cấp bậc của cậu không chỉ cao hơn Tần Mộc một mức.

Quả nhiên, Tề Bân vốn đang nằm trên giường nổi giận vừa nghe đến giọng Tiêu Dật, lập tức nhảy dựng lên:“Tiền Thụy! Tên khốn nạn này! Anh làm không chỉ một lần mà đến ba lần, bây giờ còn có mặt mũi nói anh chưa ăn no!!!”

Tiền Thụy nhanh chóng bước vào, kéo chăn che cơ thể trần trụi kia lại, có chút bất đắc dĩ dỗ dành, muốn vỗ về người đang xù lông, chỉ tiếc, nhìn sắc mặt Tề Bân, rõ ràng là không chịu nghe.

Ánh mắt Tần Mộc đã sớm bay đến trên người Tiêu Dật, hắn cười nịnh sáp qua:“Tiểu Dật……”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK