Bên kia Tần Mộc cũng cười đến hồn nhiên mà vô hại, trong lòng vui sướng hài lòng, vẫn là Tiêu Dật lợi hại, vừa mở miệng liền hỏi ngược lại MC!
Liêu Siêu nhìn hai đứa nhỏ, nhớ tới lúc trước đại đạo diễn Trần Minh từng nói một câu về đứa nhỏ:“Có một số đứa trẻ chính là tiểu ác ma khoác áo thiên sứ!” Nhìn nhìn lại hai gương mặt béo mập trước mặt, đứa nhỏ đáng yêu đến nỗi làm cho người ta nhịn không được muốn ôm về nhà, trong lòng trăm phần trăm khẳng định, câu nói kia của Trần đại đạo diễn nhất định chính là hình dung hai đứa nhỏ này! Nhất định!!!
Kế tiếp, dưới sự bày mưu đặt kế của đạo diễn, điện thoại được gắn microphone, và mở thêm một máy khác, cho nên giờ phút này, điện thoại gọi đến đều là người đạo diễn sắp xếp, câu hỏi được hỏi ra cũng đều dựa theo ý của đạo diễn, sẽ không có thêm chuyện gì ngoài ý muốn, nhưng mà cũng không có gì bùng nổ, đều là một ít chuyện nhỏ, ví dụ như, bọn họ thích cái gì? Ngày thường đều thích làm những gì, người thích nhất là ai, ngôi sao thích nhất là ai, cảm thấy người nào đối tốt với bọn nó nhất.
Dưới sự phập phồng lo sợ của mọi người, chương trình cuối cùng cũng viên mãn vẽ một dấu chấm tròn, đạo diễn cảm thấy tóc mình đã bạc vài sợi, Liêu Siêu cảm thấy nếp nhăn ở miệng hắn khẳng định cũng nhiều! Chỉ có Dương Băng tương đối vẫn còn kích động, tuy chương trình có chút chuyện nhỏ ngoài ý muốn, nhưng mà khán giả đều đặt chú ý lên hai đứa nhỏ, sẽ không để ý tới giây phút tẻ nhạt của MC, mà chỉ chú ý tới hai đứa nhỏ thông minh còn hỏi ngược lại MC kia!o[∩_∩]o~
Kết thúc chương trình, Tần Mộc lập tức lôi kéo Tiêu Dật chạy tới trước mặt Mộ Dung Phong, khẩn cấp muốn hỏi một chút xem công thụ là ý gì, nhưng mà, Mộ Dung Phong cũng không có cho hắn cơ hội mở miệng.
Nhìn thấy hai bóng dáng nho nhỏ chạy tới, Mộ Dung Phong thản nhiên dặn dò vệ sĩ, mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, chuẩn bị đột phá vòng vây, Đa Nạp vừa mới đi bên ngoài đài truyền hình nhìn qua, không ít fan phim điện ảnh đều chờ ở nơi đó, số người cũng không nhiều, dù sao kiểu người sẽ đuổi theo chạy sau mông ngôi sao này đều là người trẻ tuổi, người trẻ tuổi cho dù thích tiểu ngôi sao nhỏ tuổi, cũng sẽ không cố ý vì bọn nó mà đi từ xa đến. Đây là sự khác nhau của ngôi sao nhỏ tuổi cùng Đại Minh tinh.
Đạo diễn hình như đã sớm sắp xếp, hắn tiến đến trước mặt Mộ Dung Phong thấp giọng nói:“Trong đài có mấy cửa sau, nếu cậu sợ phiền phức có thể trực tiếp đi bằng cửa sau, nơi đó tôi đã sắp xếp xe.”
Mộ Dung Phong lễ phép nói cám ơn:“Cám ơn Lưu đạo, số lượng fan cũng không nhiều, đi từ cửa chính cũng không có vấn đề gì.”
“Được rồi, tôi đi dặn dò một tiếng.” Đạo diễn nói xong, quay đầu đi đến chỗ trợ lý bên cạnh dặn dò vài câu, người nọ vội vàng rời đi.
Xử lý xong chuyện này, Mộ Dung Phong thuận tay giữ chặt Tần Mộc vừa chạy đến trước mặt hắn, trước khi nó mở miệng liền nói:“Tiểu thiếu gia, chạy chậm một chút. Dưới lầu có một ít fan điện ảnh, chúng ta phải rời đi nhanh một chút.”:Lúc có người ngoài, Mộ Dung Phong đều gọi Tần Mộc cùng Tiêu Dật là thiếu gia.
Tần Mộc gật gật đầu, tùy ý Mộ Dung Phong dẫn bọn nó đi vào thang máy, ở trong thang máy, Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp khom người chỉnh sửa lại quần áo cho hai đứa nhỏ. Tần Mộc vài lần muốn mở miệng, lại bị Mộ Dung Phong ngăn lại, trong lòng không khỏi có chút tức giận, lập tức chu chu miệng trừng mắt liếc nhìn Mộ Dung Phong một cái.
Lúc thang máy mở ra, trên mặt Tần Mộc hiện lên nụ cười chiêu bài sáng lạn như ánh mặt trời, đối mặt với ánh đèn không ngừng sáng lên, vẻ mặt Tần Mộc cùng Tiêu Dật vô cùng trầm ổn, cũng không có chút nào bị ảnh hưởng. Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đứng ở hai bên, đem Tần Mộc cùng Tiêu Dật bảo hộ ở bên trong, bốn phía có vệ sĩ mở đường, đạo diễn cũng sắp xếp không ít bảo vệ hỗ trợ.
Nhìn thấy hai đứa nhỏ, nhóm fan kinh ngạc tán thán, hai tiểu shota trắng tròn đáng yêu! Người thật còn hơn lúc đóng phim diễn trò trong tv, thật muốn ôm lấy xoa xoa!
Lúc các phóng viên đưa microphone qua, Mộ Dung Phong lễ phép mà lạnh nhạt mở miệng:“Rất cảm ơn mọi người đặc biệt đến, nhưng mà thật có lỗi, hai vị tiểu ngôi sao nhỏ tuổi hôm nay không nhận phỏng vấn. Vì thế chúng tôi chuẩn bị một ít poster, hy vọng mọi người có thể thích.” Nói xong, mặc cho các phóng viên hỏi cái gì, cũng không mở miệng.
Đột nhiên, một phóng viên cuối cùng cũng tiến sát tới tiền phương, cao giọng nói:“Tiểu Thái Tử điện hạ hình như rất ít cười, có thể cười một cái để cho mọi người nhìn hay không? Mọi người đều rất chờ mong tiểu Thái Tử điện hạ tươi cười!” phóng viên này vừa nói xong, những người khác liền phụ họa, âm thanh càng lúc càng lớn.
Tiêu Dật hơi hơi nhíu mi, yêu cầu này thật ra cũng không quá đáng, lúc này Tiêu Dật cũng không còn là tiểu thái tử vừa tới đến thế giới này, cũng sẽ không bởi vì lời nói thế này mà tức giận, chẳng qua, răng nó mới mọc một nửa, nếu thật sự cười rộ lên, chẳng phải sẽ bị người nhìn thấy sao? Vậy rất dọa người! Nhưng mà vừa nâng mắt, nhìn thấy cũng là những ánh mắt tràn ngập chờ mong, đôi mắt tràn ngập yêu thích chân thành, Tiêu Dật sửng sờ một lát, lập tức cong khóe môi lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào, trong nháy mắt, nhóm fan chỉ cảm thấy khí chất cả người Tiêu Dật lập tức thay đổi, từ tiểu thái tử ngạo kiều cao cao tại thượng, biến thành một tiểu tinh linh xinh đẹp, tiểu tinh linh kia có một đôi lúm đồng tiền đáng yêu, hai cái răng nanh nhỏ, ồ, còn có một cái răng cửa lùn lùn nhỏ nhỏ nha!
Mộ Dung Phong nhịn không được giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của nó, thật ra hắn rất muốn xoa xoa đầu nó!
Ngày đó, nhóm fan ở đây đều nhận được poster trong phim của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, làm cho bọn họ nhịn không được thét chói tai là, trên poster thế mà được hai đứa nhỏ tự tay kí tên! Ngày hôm nay thật sự không uổng công!
Ngồi trên xe Tần Mộc lập tức hỏi Mộ Dung Phong:“Công thụ là ý gì?”
Mộ Dung Phong giơ tay đẩy gọng kính mắt, lúc này mới thản nhiên mở miệng:“Lúc hai em ngủ không phải thường xuyên đè nhau sao? Nằm ở mặt trên là công, bị đặt ở phía dưới chính là thụ.” Sắc mặt bình tĩnh kia, giọng nói phong khinh vân đạm kia, giống như sự thật chính là như thế!
Tần Mộc có chút hoài nghi nhìn chằm chằm Mộ Dung Phong, nhìn một hồi lâu không nhìn ra chỗ nào không đúng, không khỏi lại hỏi một câu:“Vậy vì sao bọn họ nói chỉ có hai nam mới có công thụ, một nam một nữ trong lúc đó không có?”
“Nam nữ thụ thụ bất thân, há có thể tùy ý ngủ cùng nhau! Không ngủ cùng nhau thì làm sao có công thụ?” Trả lời Tần Mộc là giọng nói của Tiêu Dật, giờ phút này ánh mắt nó nhìn về phía Tần Mộc lại nhiều thêm một tia “Gỗ mục không thể khắc”.
Tần Mộc chu chu miệng không nói, hắn quả thật không nghĩ tới điểm ấy!
Đa Nạp ngồi một bên ái muội nhìn Mộ Dung Phong, ý cười bên môi sâu sắc hơn rất nhiều, người này, vẫn thích lừa dối hai tiểu ác ma như trước, cũng không sợ tương lai bọn nó biết chân tướng sẽ báo thù. Đôi mắt hắn vòng vo xoay chuyển, đột nhiên kề sát vào Tần Mộc, cười hỏi:“Tiểu Mộc, em cùng tiểu Dật ai công ai thụ?”
Tần Mộc trừng mắt liếc nhìn Đa Nạp một cái:“Đây là bí mật của em cùng tiểu Dật!”
Đa Nạp không nói gì, còn bí mật nữa! Là bí mật công khai của Tần gia đi?
Mộ Dung Phong nhìn hai đứa nhỏ, trong lòng lại suy nghĩ vấn đề lúc trước bị hắn bỏ qua, Tần Mộc cùng Tiêu Dật có phải nên tách ra ngủ hay không? Từ ngày đó sau khi thấy được hai đứa nhỏ “hôn lưỡi”, Mộ Dung Phong cẩn thận quan sát thật lâu, lúc này mới xác định bọn nó thật sự không biết mình đang “hôn lưỡi”, còn chỉ cho là đang liếm răng, mà sau khi răng của Tiêu Dật dài ra hành vi thân mật này liền ngừng lại. Cho nên Mộ Dung Phong mới không có lộ ra, có một số thời điểm có một số việc, đối với trẻ con, thay vì mạnh mẽ nói với bọn nó không thể không cho phép làm, chẳng bằng chờ bọn nó trưởng thành tự mình sẽ hiểu được đó là sai.
Mộ Dung Phong lo lắng là, đợi cho sau khi lên sơ trung, trường học sẽ có chương trình học về sinh lý, đến lúc đó bọn nó sẽ biết hành vi lúc trước của mình là không đúng. Nay Tần Mộc đã muốn bắt đầu bệnh di tinh, vậy có nghĩa là thật sự bắt đầu trưởng thành, để cho bọn nó tách ra ngủ có lẽ sẽ tốt hơn, nếu không thói quen thành tự nhiên, tương lai nếu như thực sự thích đối phương, vậy cũng trễ rồi. Tuy Tần gia đối với việc Tần Thái Nhiên thích nam nhân cũng rất khoan dung, nhưng cuối cùng trong lòng Tần lão gia vẫn có chút vướng mắc, bằng không tại sao mỗi lần nhìn thấy Bạch Ức Hàn sẽ trừng mắt vài lần? Nghĩ vậy, Mộ Dung Phong quyết định sau khi trở về thương lượng cùng Tần Thái Nhiên một chút rồi nói sau.
Lúc tối, Mộ Dung Phong liền cùng Tần Thái Nhiên nói về chuyện tách ra ngủ của Tần Mộc cùng Tiêu Dật, Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Tiểu Phong, loại chuyện này, cậu cảm thấy tiểu Mộc sẽ đồng ý sao?”
Tuyệt đối sẽ không! Mộ Dung Phong yên lặng trả lời trong lòng:“Chỉ là bọn nhỏ cứ tiếp tục như vậy cũng không được, tôi sợ thời gian lâu, bọn nó sẽ ỷ lại nhau, thói quen một khi đã hình thành, sẽ rất khó để sửa lại.”
“Lo lắng của cậu tôi hiểu được, gần nhất tôi cũng đang nghĩ chuyện này, để cho tôi đi hỏi anh cả một chút, xem có biện pháp gì hay không.” Tần Thái Nhiên vỗ vỗ bả vai Mộ Dung Phong,”Bây giờ tôi lo lắng là, từ khi tiểu Dật đến thế giới này vẫn cùng ngủ với tiểu Mộc, muốn bọn nó tách ra, thật không biết nó có thể quen hay không.”
… Tiểu kịch trường phân cách tuyến…
Có một buổi chiều, ăn uống no đủ Tần Mộc cùng Tiêu Dật tay cầm tay đi tản bộ trong hoa viên, thuận tiện tàn phá vài đóa hoa đáng thương, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng chuẩn bị ngủ trưa.
Tần Mộc đột nhiên nhớ tới một chuyện:“Tiểu Dật, em nói anh Bạch cùng anh Diệp ai công ai thụ vậy?”
Tiêu Dật tựa nửa người vào Tần Mộc, lười biếng nhìn hắn một cái, trong đầu nhớ tới bộ dáng của mỗ đại thần nào đó, lập tức hừ một tiếng:“Bạch đại thúc khẳng định là thụ!”
Tần Mộc trừng lớn đôi mắt:“Vì sao?” Hắn cảm thấy Bạch Ức Hàn phải là công mới đúng.
“Dáng vẻ hắn như vậy, không bị đè thật quá lãng phí.” Tiêu Dật nói xong, liền nhắm mắt lại tỏ vẻ muốn ngủ.
Như vậy, Bạch đại thần cùng Tần tiểu thúc cuối cùng ai công ai thụ đây? Vấn đề này còn cần hỏi người trong cuộc mới biết được.╮[╯▽╰]╭