Mục lục
Ngu Nhạc Quyển Chi Thái Tử Giá Đáo
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màn đêm buông xuống, ngự thư phòng hoàng cung, Đức công công nhìn vị chủ tử vô cùng tôn quý của hắn lần thứ hai ngẩn người nhìn tấu chương, không khỏi âm thầm thở dài trong lòng, mơ hồ có chút bi thương, trong lòng hắn đương nhiên biết vì sao lại như thế, bởi vì hôm nay là sinh thần của tiểu Thái Tử, nếu như tiểu Thái Tử ở đây, trong hoàng cung sẽ vô cùng náo nhiệt.

Đức công công đang nghĩ, lại nhìn thấy Hoàng Thượng đột nhiên đứng dậy, đi ra ngoài điện, hắn lập tức khom người theo sau.

“Dật nhi đã tám tuổi, cũng không biết sống có tốt không.” Hoàng đế chắp tay sau lưng, nhìn trăng non phía chân trời, có chút bi thương cùng phiền muộn.

Đức công công nhìn bóng lưng quý khí lại đơn bạc lộ ra cô tịch, nhịn không được tiến lên từng bước, thấp giọng nói:“Tiểu Thái Tử điện hạ hồng phúc tề thiên, đều có thần minh phù hộ, huống chi bộ dáng ngài ấy tinh xảo, lại thông minh hơn người, nhất định sẽ sống tốt.”

Hoàng đế khẽ thở dài một cái:“Chỉ hy vọng như thế.”

Khóe miệng Đức công công giật giật, nhưng cuối cùng không nói thêm gì nữa.

Nhìn bầu trời đêm, hoàng đế không khỏi nhớ tới lời nói của quốc sư: Tiểu Thái Tử điện hạ vẫn chưa bị giết hại, mà là nghe lời thần minh dẫn dắt đến một nơi khác. Mới đầu hắn không tin, nhưng mà, sau khi tìm kiếm ở vách núi cùng vài trăm dặm phụ cận, ám sát cùng với bảo hộ, thi thể tất cả đều tìm được, chỉ không có thi thể tiểu Thái Tử cùng Tiêu Thần, tiện đà lại tìm khắp nước, nhưng vẫn như cũ không thu hoạch được gì, hắn không thể không tin lời quốc sư nói. Huống chi, phụ tử liền tâm, lúc trước lúc đại hoàng tử qua đời, trong lòng hắn vô cùng đau đớn, mà lúc Dật nhi biến mất, hắn một chút cũng không phát hiện, có lẽ, giống như lời quốc sư nói, Dật nhi được thần minh dẫn dắt đến một nơi khác.

Thật ra, y theo tính cách nhân từ của Dật nhi, cũng không thích hợp sinh vào nhà đế vương, làm người đứng đầu thiên hạ, chỉ có nhân từ là không đủ, còn phải có tàn nhẫn, sự tàn nhẫn này không phải chỉ đối với người khác, còn phải tàn nhẫn với chính mình. Nhớ tới Tiếu phi đã qua đời, trong mắt hoàng đế có chút đau xót.

Thử suy nghĩ bộ dáng Dật nhi bây giờ, sắc mặt hoàng đế trở nên nhu hòa, nếu là do thần minh dẫn dắt, chắc chắn sẽ đến một nơi không tệ đi, chỉ cần Dật nhi có thể sống tốt, hắn cam nguyện mãi tưởng niệm con mình.

Đang nghĩ ngợi, trước mắt hoàng đế đột nhiên hiện lên một đường sáng, ánh sáng biến mất, bóng dáng quen thuộc mà xa lạ kia liền đứng ở nơi đó, hoàng đế ngây ngẩn cả người……

……

Bên kia, Tần Mộc đang ngồi ở đối diện Tiêu Dật, vui vẻ hát bài chúc mừng sinh nhật, chúc mừng sinh nhật tám tuổi của Tiêu Dật:“Tiểu Dật, cầu nguyện trước bánh kem đi, rất linh đó!”

Tiêu Dật gật gật đầu, học dáng vẻ Tần Mộc, chấp tay, nghĩ nghĩ, sau đó mới nhắm mắt lại, trong lòng yên lặng đọc ra lời cầu nguyện kia, sau đó, mở mắt ra, phồng má thổi nến.

Sau khi ngọn nến tắt, Tần Mộc chỉ thấy trước mắt lóe sáng, lại không thấy Tiêu Dật!

……

“Tiểu Dật! Tiểu Dật!” Trong lúc ngủ mơ tay chân Tần Mộc quơ lung tung giãy dụa, giọng nói lo lắng, mơ hồ có chút tiếng khóc nức nở, Tiêu Dật bị cánh tay Tần Mộc đánh trúng, đau tỉnh, nó xoay người ngồi dậy, đang muốn tức giận, lại nhìn thấy vẻ mặt Tần Mộc hình như có chút không đúng, nó lập tức giơ tay đẩy Tần Mộc:“Tần Mộc, mau tỉnh lại!”

Tần Mộc mở mắt ra, nhìn thấy Tiêu Dật trước mặt, gần như vô thức nhào tới, đem Tiêu Dật ôm chặt vào trong ngực, miệng một lần rồi lại một lần gọi:“Tiểu Dật, tiểu Dật!”

Tiêu Dật chớp chớp hai mắt, có chút buồn bực, Tần Mộc gặp ác mộng gì sao? Sao bị dọa thành như vậy, lập tức vươn cánh tay, vỗ nhẹ nhẹ phía sau lưng Tần Mộc:“Ta ở đây, ngươi gặp ác mộng sao?”

Tần Mộc gật gật đầu, vẫn ôm chặt Tiêu Dật không buông tay:“Anh mơ thấy anh tổ chức sinh nhật cho em, nhưng mà đột nhiên lại không thấy em, thật là đáng sợ!”

“Ta một người sống sờ sờ, sao lại không thấy?” Tần Mộc ôm thật chặt, Tiêu Dật không khỏi xoay xoay người.

Một hồi lâu, Tần Mộc mới thoát khỏi cơn ác mộng, nghe được lời Tiêu Dật nói, cũng hiểu được không có khả năng, vì thế liền buông lỏng tay, nhưng vẫn ôm Tiêu Dật. Tiêu Dật cũng không giận, lại vỗ vỗ phía sau lưng Tần Mộc, nhanh chóng an ủi:“Chỉ là nằm mơ mà thôi, không cần quá để ý, huống chi, cảnh trong mơ đều là ngược lại.”

Tần Mộc gật gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, cũng không biết vì sao, đột nhiên liền tiến tới hôn hai cái. Đã sớm bị Tần Mộc hôn thành thói quen Tiêu Dật cũng không để ý, chỉ cho là Tần Mộc gặp ác mộng, cần an ủi, vì thế cũng theo thói quen tiến tới hôn hắn hai cái.

Xác định Tiêu Dật là thật, cũng không có biến mất, Tần Mộc cuối cùng cũng an tâm, vẫn giữ tư thế ôm Tiêu Dật mà nằm xuống giường:“Anh không sao, chúng ta tiếp tục ngủ đi.”

“Được.” Tuy rằng bị Tần Mộc ôm như vậy có chút không thoải mái, nhưng mà nhớ tới Tần Mộc vừa gặp ác mộng, Tiêu Dật quyết định vẫn là để cho hắn ôm đi, vì thế nó xoay người, tìm một chỗ tương đối thoải mái trong lòng Tần Mộc, nhắm hai mắt lại.

Mộ Dung Phong ngoài cửa nhìn hai đứa nhỏ lại tiến vào mộng đẹp, lúc này mới rời đi.

Ngày hôm sau, hai đứa nhỏ không ngoài ý muốn mà dậy trễ.

Nói đến cái răng đã rụng, chuyện phiền phức nhất, ngoài việc ăn uống, còn có chính là đánh răng, cho nên, lúc Tiêu Dật mơ mơ màng màng cầm lấy bàn chải, từng chút từng chút đánh răng, vô tình chải qua chỗ cái răng đã rụng kia, lập tức liền dừng lại bất động, cảm giác có chút không thoải mái.

Ngày kế tiếp, Mộ Dung Phong liền phát hiện, thời gian Tiêu Dật đánh răng hình như càng ngày càng ngắn, trước kia đều là không nhanh không chậm chải toàn bộ khoang miệng, sau đó thoải mái mà híp mắt, bây giờ lại vội vàng chải hai cái tượng trưng, mà cũng không chải qua chỗ cái răng đã rụng, việc này kéo dài đến khi Tiêu Dật thay răng xong.

Tần Thái Nhiên thân là tổng giám đốc công ty giải trí, đương nhiên là một người bận rộn, sau khi đưa hai đứa nhỏ đến, lại cùng Bạch Ức Hàn một đêm, sáng sớm hôm nay liền vội vàng chạy về công ty. Thậm chí còn không có gặp mặt tạm biệt hai đứa nhỏ.

Tần Mộc trề môi lẩm bẩm:“Tiểu thúc thật sự là sắc lệnh trí hôn (không thể giữ vững lí trí trước dục vọng), thế mà không tạm biệt chúng ta.”

Tiêu Dật không chút nghĩ ngợi liền mở miệng chỉ ra chỗ sai:“Tần Mộc, ngươi nói sai rồi.” Nhưng mà, câu nói tiếp theo của nó, lại làm cho Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp yên lặng không nói gì, nó nói là,“Bạch Ức Hàn làm sao có sắc?”

Lúc hai đứa nhỏ cơm nước xong đi đến phim trường ở bờ biển, cái người không có “sắc” bị Tiêu Dật ghét bỏ, đang mặc một bộ tây trang đơn giản màu trắng, chân trần, ngồi ở bờ biển, tao nhã đàn dương cầm, hơn nữa khung cảnh được sắp xếp trên bờ cát vừa mộng ảo mà lãng mạn.

Lần quảng cáo này là quay cho “Lam sắc kinh điển”, là thương hiệu chuyên môn chế tạo nhạc khí, quảng cáo này ngoài đánh đàn dương cầm cùng đàn cổ còn có tiêu, nói đến đàn cổ cùng tiêu, không thể không nói thêm một chút, hai loại này mấy năm gần đây nổi lên phong trào, lại nói tiếp, mọi chuyện cũng bắt nguồn từ phía Tiêu Dật, đó là bộ phim truyền hình đầu tiên của Tiêu Dật, đêm yến hội, vóc dáng nho nhỏ của nó, mang theo ngạo khí cùng quật cường, tao nhã đạn đàn cổ, hơn nữa sau đó lại múa kiếm. Chỉ trong nháy mắt đã giết mọi người trước màn hình. Cũng là bắt đầu từ lúc đó, mọi người dần dần bắt đầu học tập đàn cổ, sâu hơn, còn có người đi học múa kiếm. Mà vài năm này, Tần Thái Nhiên cùng Mộ Dung Phong vì muốn lộ ra sự đặc biệt của Tiêu Dật, lúc chọn phim cho nó, đều muốn có tình tiết đạn đàn cổ hoặc là múa kiếm hoặc là viết bút lông, mọi thứ chỉ vì làm sâu sắc thêm ấn tượng của người xem với Tiêu Dật, mà những chuyện này, những ngôi sao khác cũng không có được.

Lúc Tiêu Dật cùng Tần Mộc cách rất xa Bạch Ức Hàn, chợt nghe có người nhỏ giọng bàn luận, đơn giản là nói Bạch đại thần đẹp trai cỡ nào mê người cỡ nào, Tần Mộc không có biểu cảm gì, Tiêu Dật lại mím môi, có chút khinh thường liếc mắt nhìn những người đang bàn luận một cái, những người này thật không có ánh mắt!

Quảng cáo này dự tính quay vài cảnh, cảnh Bạch Ức Hàn một người thâm tình lãng mạn diễn tấu, Bạch Ức Hàn cùng Tiêu Dật ngồi ở trước đàn dương cầm ấm áp diễn tấu, hình ảnh Tiêu Dật cùng Tần Mộc cùng một chỗ đáng yêu khảy đàn. Bạn hỏi vì sao phải cho Bạch Ức Hàn cùng Tiêu Dật cùng một chỗ mà không phải cùng Tần Mộc? Đương nhiên là vì vài năm này, chỉ cần là nơi có Tiêu Dật, sẽ có Tần Mộc cùng Bạch Ức Hàn xuất hiện, Tần Mộc cùng Tiêu Dật là bạn tốt lại cùng là ngôi sao nhỏ tuổi, vậy cũng không có gì. Mà Bạch Ức Hàn thì không giống, hắn từng nhiều lần công khai khen ngợi Tiêu Dật, mà mỗi bộ phim của Tiêu Dật hắn đều nhất định tự mình dẫn dắt Tiêu Dật, cũng làm cho người xem hiểu được vị Bạch đại thần nghe đồn là luôn luôn lạnh lùng bất cận nhân tình, có lẽ là thật thích đứa nhỏ này.

Hơn nữa bộ dáng kiêu ngạo quật cường mà lại hoa lệ quý khí của Tiêu Dật, tuy còn có chút thua kém khí chất đế vương của Bạch đại thần, nhưng cũng có loại khí thế vương giả làm cho người ta khó có thể bỏ qua, tất cả mọi người tin rằng, sau này, một khi vị “Tiểu Thái Tử” này lớn lên, có lẽ sẽ là một “Đế vương” khác.

Bạch Ức Hàn đàn xong ca khúc trong tay, giương mắt liền nhìn thấy hai đứa nhỏ tay cầm tay cách đó không xa, bốn năm, bọn nó cũng trưởng thành hơn rất nhiều, ngũ quan Tần Mộc dần dần mở ra, càng thêm góc cạnh hơn so với trước đây, cũng càng thêm trương dương sáng lạn, giống như ánh mặt trời chói mắt, mà Tiêu Dật, vẫn tinh xảo như vẽ, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn luôn nghiêm túc, nhưng mà ánh mắt so với lúc vừa tới có thêm một phần ôn hòa, ít đi một phần đề phòng. Muốn nói còn có cái gì khác, thì chính là cuối cùng cũng mặc áo ngắn tay,╮[╯▽╰]╭. Về điểm này, cho dù Bạch Ức Hàn dùng phép khích tướng, nó cũng không thỏa hiệp, cuối cùng vẫn là vì Tần Mộc mà thay đổi.

“Tiểu Dật, lại đây.” Bạch Ức Hàn vẫy tay với Tiêu Dật, quả nhiên, sắc mặt đứa nhỏ càng trầm hơn, quay đầu làm bộ như không thấy được.

Nhìn dáng vẻ này của Tiêu Dật, Tần Mộc nhẹ nhàng đẩy nó:“Tiểu Dật, anh Bạch gọi em đi qua kìa.”

Tiêu Dật từ trong mũi hừ một tiếng:“Hắn nghĩ ta là con chó nhỏ sao? Vẫy tay liền vui vẻ chạy tới.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK