“Được.”
Chờ Mộ Dung Phong cùng Đa Nạp đem Tần Mộc cùng Hứa Phúc Khang ra ngoài, Tần Thái Nhiên ngồi xuống bên cạnh Tiêu Dật, ánh mắt đứa nhỏ đen nhánh sáng ngời, còn mang theo đề phòng, Tần Thái Nhiên mỉm cười, giơ tay xoa xoa đầu nó:“Chu Cầm nhéo em chỗ nào?”
Tiêu Dật nhíu mày, mím môi, đưa cánh tay ra đi phía trước một chút, Tần Thái Nhiên nhẹ nhàng đẩy ống tay áo nó, chỉ thấy trên cánh tay nhỏ bé dày đặt vết bầm xanh tím, thật sự là làm khó nó, giọng nói vô thức dịu dàng hơn rất nhiều:“Còn đau không?”
“Chút vết thương ấy có là gì.”
Tần Thái Nhiên bật cười, ngón cái nhẹ nhàng đảo qua vết bầm, ở một chỗ thoáng dùng chút sức, lập tức nghe được đứa nhỏ kêu rên một tiếng, thu cánh tay trở về, Tần Thái Nhiên nhướng mi:“Bây giờ có đau không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật mang theo tức giận, mím môi không nói lời nào.
Tần Thái Nhiên cười nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiêu Dật, rốt cục thành công chọc giận đứa nhỏ, trừng to đôi mắt, rõ ràng đã tức giận. Tần Thái Nhiên thu tay, nắm tay nhỏ bé của Tiêu Dật:“Anh để Tần Mộc đi xin lỗi, cũng không biểu thị anh sẽ buông tha Chu Cầm.”
Tiêu Dật thực kinh ngạc, đối với tiểu thúc này của Tần Mộc, Tiêu Dật cảm thấy hắn cùng Mộ Dung Phong Đa Nạp cùng Trần Minh cũng không giống nhau, lúc nói chuyện có chút chỗ giống Thái Phó, hành động lại có chút chỗ giống phụ hoàng. Lúc nãy khi hắn dạy dỗ Tần Mộc, Tiêu Dật nghe được, những lời này của hắn hình như cũng là nói cho chính mình nghe, đoán không ra cuối cùng tiểu thúc này có ý gì, lại có thể cảm nhận được hắn cũng không có địch ý với mình, cho nên cuối cùng, Tiêu Dật đem nghi vấn hỏi ra miệng:“Vì cái gì?”
Tầm mắt Tần Thản Nhiên vẫn luôn nhìn vào ánh mắt Tiêu Dật, từ lúc vào cửa đến bây giờ, hắn từ rong ánh mắt này nhìn thấy được mờ mịt, suy nghĩ sâu xa, ảo não, tức giận, hoang mang, nhưng mà dù là loại gì, ánh mắt nó luôn trong veo sáng ngời, đó là loại hồn nhiên trong sáng mà đứa nhỏ tuổi này nên có, tuy khuôn mặt nhỏ nhắn của nó luôn nghiêm túc. Tần Thái Nhiên khẽ mỉm cười:“Bởi vì cô ta bắt nạt em.”
“Không phải anh nói đó là vì đóng phim sao?” Tiêu Dật thật hoang mang, sao tiểu thúc chính khi Lăng Nhiên vừa mới dạy dỗ Tần mộc, lời nói lại trước sau mâu thuẫn?
Bộ dáng hoang mang của đứa nhỏ thật sự rất đáng yêu, Tần Thái Nhiên nhịn không được lại xoa xoa đầu nó:“Thế giới này không có hoàng đế, mỗi người đều ngang hàng, tùy tiện đánh người cũng bị bắt ngồi tù. Chu Cầm bắt nạt em ngươi, ngụy trang bằng cách đóng phim, mà Tần Mộc đánh cô ta, lại không có ngụy trang, giúp bạn bè hết giận cũng không thể dùng làm lý do đánh người. Hơn nữa, anh cũng không hy vọng Tần Mộc trở thành một người ngang tàng nếu không vui lại động thủ đánh người, cho nên anh mới muốn nó đi xin lỗi.”
Tiêu Dật mím môi, nó biết nơi này không có hoàng đế, lúc vừa biết còn thực giật mình, nó nghĩ thiên hạ bình đẳng chỉ có trong sách, lại không nghĩ rằng nơi này lại làm được. Thì ra nơi này đánh người là phạm pháp, khó trách tiểu thúc này muốn Tần Mộc đi xin lỗi, nó ngẩng đầu, thực nghiêm túc nói:“Sau này tôi sẽ quản thúc Tần Mộc, sẽ không để cho hắn đánh người.”
Tần Thái Nhiên giật mình, lập tức run run vai cười kịch liệt, hắn thật không nghĩ tới, thế mà cũng có một ngày như vậy, một đứa nhỏ bốn năm tuổi vẻ mặt nghiêm túc đảm bảo bản thân sẽ quản thúc đứa cháu nhỏ bảy tuổi rưỡi của hắn.
Nhìn thấy Tần Thái Nhiên cười khoa trương như vậy, tiểu Thái Tử bạn nhỏ Tiêu Dật của chúng ta cảm thấy uy nghiêm hoàng thái tử của nó đã bị khiêu khích, khuôn mặt nhỏ nhắn của nó trầm xuống:“Bản thái tử nhất ngôn cửu đỉnh! Có cái gì buồn cười!”
Tần Thái Nhiên thật vất vả mới ngừng cười, lại bị đứa nhỏ này chọc cười:“Anh không có cảm thấy buồn cười, anh chỉ là thật vui vẻ, rốt cục có thể có người đến quản giáo Tần Mộc, nó rất bướng bỉnh.” Há chỉ là bướng bỉnh, quả thực chính là một tiểu ác ma!
Tiêu Dật gật gật đầu:“Các người không cho mời lão sư cho hắn, không dạy lễ nghi, tất nhiên hắn sẽ bướng bỉnh, nhưng mà sau này, tôi sẽ dạy hắn.”
Tần Thái Nhiên nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc nắm tay nhỏ bé của Tiêu Dật, trịnh trọng nhắc nhở:“Vậy sau này Tần Mộc liền kính nhờ em.”
Tiêu Dật nhìn Tần Thái Nhiên, trong lòng cảm thấy hắn có chút không đúng, lại không thể nói rõ có chỗ nào không đúng, cuối cùng vẫn là gật đầu đồng ý.
Thấy trọng tâm câu chuyện kéo đi hơi xa, Tần Thái Nhiên lại nhắc tới lời nói lúc nãy:“Trước đó Chu Cầm bắt nạt em, chúng ta tất nhiên phải đánh trả. Trừ bỏ đánh cô ta, còn có rất nhiều cách khác, chúng ta không cần phải giáp mặt đối nghịch cô ta, để cho người khác nói một đám nam tử hắn lại đi bắt nạt phụ nữ, có đúng hay không?”
Tiêu Dật quyết đoán mà gật đầu:“Không đánh mà thắng mới là thượng sách.”
Tần Thái Nhiên mỉm cười:“Mượn đao giết người cũng không tệ.”
Đôi mắt to của Tiêu Dật lóe tò mò:“Anh biết Chu Cầm còn có chuyện xấu gì sao?”
“Không nhất định phải có chuyện xấu mới được.”
Tiêu Dật nháy mắt hiểu ra:“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do.”
“Em thật sự rất thông minh.” Tần Thái Nhiên thiệt tình khen ngợi, một chút cũng không kiểm điểm bản thân thế mà dạy một đứa nhỏ sử dụng ám chiêu!
Tiêu Dật nâng nâng cằm nhỏ:“Bản thái tử đương nhiên thông minh.”
Tần Thái Nhiên không nhịn được lại lần nữa bật cười, hắn cảm thấy chính mình có chút thích đứa nhỏ này, kiêu ngạo mà không kiêu căng, thông minh cũng không âm hiểm, thật sự là không tệ.
Lúc Tần Mộc vọt vào phòng bệnh, Tần Thái Nhiên đang cho Tiêu Dật ăn lê yêu thích. Chỉ thấy Tần Mộc bịch bịch bịch chạy tới, quệt mông bò lên giường, đạp rớt giày da nhỏ trên chân, cọ đến bên người Tiêu Dật, cắn cắn lỗ tai nhỏ của nó trước mặt Tần Thái Nhiên:“Tiểu Dật tiểu Dật, anh để Mộ Dung Phong nấu canh cho người phụ nữ xấu xa kia, bên trong bỏ thiệt nhiều thuốc xổ!”
Tiêu Dật sờ sờ lỗ tai bị ngứa, khen ngợi nói:“Biết suy một ra ba, trẻ nhỏ dễ dạy, Tần Mộc, ngươi càng ngày càng thông minh.” Chiêu này của Tần Mộc tất nhiên học được từ lần bỏ thuốc xổ vào nước khoáng.
Nhất thời Tần Mộc cười rất đắc ý, ở trong mắt Tần Thái Nhiên, giống như là một con chó nhỏ trung thành.
Tần Thái Nhiên nhìn hai đứa nhỏ nói chuyện, khẽ mỉm cười, như vậy cũng rất tốt, tiểu hài tử mà, dùng chút thủ đoạn nhỏ là được rồi, vừa vui vẻ, vừa có thể nuôi dưỡng thủ đoạn. Về phần cái khác, để người lớn là hắn tới giải quyết.
Một lát sau, Đa Nạp lại:“Thái Nhiên thiếu gia, phóng viên đã đến dưới lầu.”
Tần Thái Nhiên gật gật đầu, đứng lên sửa sang lại quần áo trên người, quay đầu nhìn hai đứa nhỏ vẫn đang dính lấy nhau trên giường nói:“Tiểu Mộc, chuẩn bị đi theo chú.”
“Dạ.”
Đa Nạp đề nghị:“Có cần để cho phóng viên đến xem Tiêu Dật một chút hay không, cho bọn họ nhìn vết thương trên cánh tay.”
Còn không chờ Tần Thái Nhiên nói chuyện, Tiêu Dật một hơi từ chối:“Tôi không muốn cho người khác xem!”
Đa Nạp cảm thấy thực đau lòng, Mộ Dung Phong rõ ràng thực thích tiểu Thái Tử này, nhưng mà tiểu Thái Tử này rõ ràng không quá hiển nhiên không quá hợp với hắn, dù là đề nghị gì đều bị từ chối hoàn toàn……
Mộ Dung Phong đẩy gọng kính mắt, dù Đa Nạp có hiểu hết tiếng Trung, cũng chắc chắn không hiểu được cổ nhân rất coi trọng lễ nghi, loại chuyện để cho tiểu Thái Tử này lộ cánh tay trước mặt mọi người, sẽ tổn hại đến thể diện hòang thất.
Tần Thái Nhiên cũng xua tay:“Chuyện này tôi đã sắp xếp xong, lần đầu tiên tiểu Dật xuất hiện, không thích hợp dùng loại tin tức này. Tiểu mộc, theo chú, Đa Nạp, cậu ở trong này cùng tiểu Dật, đừng cho phóng viên chụp được.”
“Được.”
Phòng bệnh Chu Cầm chật ních phóng viên, ánh đèn vẫn loang loáng không ngừng, Chu Cầm ngồi ở trên giường, hai mắt đỏ bừng, trên mặt còn có nước mắt, bộ dáng kia giống như bị thiệt thòi thật lớn, hơn nữa băng bó khoa trương, không hề ít phóng viên đã bắt đầu đồng tình.
“Tần Mộc vẫn là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nhìn thấy bạn mình kêu đau, liền quơ gậy đến đánh tôi, tôi cũng chưa kịp giải thích, coi như, coi như tôi vận khí không tốt, chỉ hy vọng không phá tướng là được rồi.” Chu Cầm một bên lau nước mắt, một bên còn biện hộ giúp Tần Mộc, chiêu lấy lùi làm tiến này thật ra rất cao minh.
Quả nhiên, một phóng viên nói:“Cho dù không hiểu chuyện, này cũng có chút quá đáng, chẳng lẽ không ai ngăn cản nó sao?”
Nói đến đây, Chu Cầm lập tức rớt xuống vài giọt nước mắt:“Có lẽ bọn họ nhìn thấy người ra tay là Tần Mộc, cho nên cũng không dám đến kéo đi, thẳng đến khi mặt tôi bị rách, mới có người đi lên kéo nó ra.”
“Mới bảy tám tuổi đã kiêu ngạo như vậy, lớn lên thì sao?” Một phóng viên nhỏ giọng nói thầm.
Mặt khác lại có người hỏi:”Đại đạo diễn Trần Minh là đạo diễn của đoàn phim này, chẳng lẽ hắn cũng ngồi xem mặc kệ sao?”
Chu cầm lắc đầu:“Không phải, lúc đó Trần đạo ở một chỗ khá xa, chờ hắn tới được, chuyện đã xảy ra rồi.”
“Lúc ấy các người đang đóng phim, dù đạo diễn cách khá xa cũng sẽ không quá xa, huống chi, hắn có thể kêu dừng. Tôi nghe nói lúc ấy ở đây còn có Đại Minh tinh Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh, bọn họ cũng không có mở miệng sao?”
Vấn đề này, Chu Cầm nghĩ nghĩ mới mở miệng:“Bọn họ……”
“Chị Chu Cầm, thực xin lỗi, em tới xin lỗi chị!” Một tiếng trẻ con đánh gãy lời Chu Cầm nói. Mọi người quay đầu, liền nhìn thấy Tần Mộc đứng ở cửa, mà đứng bên cạnh nó, rõ ràng là tổng giám đốc tập đoàn giải trí Tần Thái Nhiên, Tần Thái Nhiên này tuy rằng trẻ tuổi, dùng năm năm ngắn ngủi vang danh trong giới giải trí, khuôn mặt như minh tinh, dù ở đâu cũng thong dong tao nhã, lúc vừa tiếp nhận công ty giải trí, hắn vừa mới du học trở về, lúc ấy một đám người chờ chê cười hắn, không nghĩ tới việc đầu tiên hắn làm, sảng khoái từ bỏ một ngôi sao nổi tiếng đang gây chuyện với công ty, sau đó trong hai năm ngắn ngủi, nâng Diệp Thanh Mộc cùng Mạc Tinh, làm việc quyết đoán, ánh mắt tinh chuẩn, làm người cũng rất khiêm tốn, cho nên khi các phóng viên nhìn thấy hắn, đều có chút giật mình.
Tần Thái Nhiên mỉm cười, nắm tay Tần Mộc đi vào phòng bệnh, các phóng viên vô thức nhường ra một con đường, hắn đứng ở không xa giường bệnh của Chu Cầm, thoáng cúi đầu:“Cháu nhỏ của tôi thật tốt, làm chị bị thương, thật sự là thật có lỗi.”
Tần Mộc cũng lập tức nằm úp sấp đến bên giường, lôi kéo tay Chu Cầm, ngưỡng cổ, vẻ mặt chân thành:“Chị Chu Cầm, em sai rồi, em nhìn thấy chị nhéo tay tiểu Dật bầm tím, nghĩ rằng chị trách em ấy hại chị mất vai, cho nên mới tức giận đánh chị, em thật sự biết sai rồi, Chị Chu Cầm chị đừng buồn.”
Nghe được lời Tần Mộc nói, sắc mặt Chu Cầm khẽ đổi, tiểu tử này là thật lòng sao!
Các phóng viên lấy lại tinh thần nghe được những lời này của Tần Mộc, mẫn cảm ngửi ra được bát quái trong đó:“Tiểu thiếu gia Tần Mộc, em nói tiểu Dật là ai? Hại Chu tiểu thư mất vai là chuyện gì?”
Tần Mộc quay đầu đi, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo ủ rũ:“Tiểu Dật là bạn tốt của tôi, chú Trần để cho em ấy diễn tiểu Thái Tử, nhưng mà em ấy không chịu gọi người khác là mẹ, cho nên liền sửa kịch bản, chị Chu Cầm vốn diễn vai quý phi, sau lại biến thành diễn cung nữ.”
Thì ra là thế, ánh mắt các phóng viên nháy mắt liền thay đổi, vốn dĩ đồng tình cũng biến mất không thấy, thì ra là có chuyện như vậy.
Chu Cầm nắm chặt khăn tay, sắc mặt có chút trắng bệch, vội vàng giải thích:“Không phải như thế, phân đoạn lúc ấy, là cung nữ nhận chỉ thị của hoàng hậu nhéo tiểu Thái Tử, không nghĩ tới làn da đứa nhỏ kia mềm như vậy, tôi chỉ nhẹ nhàng nhéo một chút liền tím. Lúc ấy Trần đạo nói phải diễn thật một chút, tôi nhất thời không khống chế tốt độ mạnh yếu.”
Tần Mộc nghe, nhất thời phát hỏa, đều bị nhéo tím còn nói không khống chế tốt độ mạnh yêu! Còn đổ lên đầu chú Trần! Người phụ nữ xấu xa này. Nó đang muốn nói chuyện, lại bị Tần Thái Nhiên đè bả vai lại.
Giọng Tần Thái Nhiên ôn nhã:“Chuyện này thật ra cũng là hiểu lầm, chỉ trách ngày thường tôi quá cưng chiều Tần Mộc, dạy hư nó rồi, nó mới có thể tùy hứng như vậy, để Chu tiểu thư chịu hậu quả nghiêm trọng như vậy. Lúc nãy tôi cũng hỏi bác sĩ Tiền, hắn để tôi chuyển lời với chị, xin chị cứ yên tâm, miệng vết thương là ở trong cằm,chỉ 1 li, cơ bản sẽ không có sẹo, đương nhiên, nếu cuối cùng có dấu vết gì, tôi sẽ sắp xếp cho chị đến bệnh viện chỉnh hình tốt nhất. Bây giờ Tần Mộc cũng biết sai rồi, còn hy vọng Chu tiểu thư có thể tha thứ nó.”
Mộ Dung Phong nhìn Tần Thái Nhiên dễ dàng đem cục diện vốn nghiêng về một bên kéo trở về, không khỏi yên lặng nghĩ lại cách của mình, nếu như làm như vậy, lưỡng bại câu thương, thực sự cũng không ổn lắm.